Song Trùng

Chương 45: Anh có muốn nhận thêm một cô em gái không?




"Hàn Ca, anh có muốn nhận thêm một cô em gái không?" Mộ Nhược Vi mắt sáng rực nhìn chiếc điện thoại trên tay mà hét lên.

Kỷ Hàn Phi ở phía bên kia:"..."

Thật ra thì một đứa cũng đủ lắm rồi!

"Nè Hàn Ca bao giờ anh về vậy? Chúng ta thương lượng một chút được không?" Không nghe thấy tiếng trả lời, Mộ Nhược Vi vội hỏi.

Kỷ Hàn Phi liếc nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay:"Còn phải mua đồ cho nhóc nữa, tầm hai tiếng nữa mới về được."

Mộ Nhược Vi suy nghĩ một lúc, nếu hai tiếng thì chắc cũng đủ để xử lý cái gia đình "cực phẩm" bên kia rồi, liền nhanh nhảu đáp lời:"Được! Ca Ca mau về đó!"

Nói xong cô tắt máy ngay, chỉ còn lại một mình Kỷ Hàn Phi hơi ngay người đứng bất động một chỗ. Thật giống, thật sự rất giống, em ấy của trước đây cũng đã từng năng động và hoạt bát như vậy.

Nhưng sau cái ngày ấy vài năm năm trước, thì hình như đây là lần đầu anh nhìn ấy cô ấy vui vẻ như vậy.

Bỗng ánh mắt anh tối dần, đôi mắt màu xanh lần nữa thoáng hiện thoáng mất, xung quanh anh như có một luồng khí lạnh lẽo thoát ra.

Kỷ Hàn Phi quay người nhìn về phía Mộ Gia khẽ thì thầm:"Tịch Cảnh Dương, anh nên cầu trời rằng mọi chuyện không liên quan gì đến anh đi, nếu không thì...tôi có hơn một trăm cách khiến anh biến mất một lần nữa đấy!"

Cốc cốc cốc

Sau hàng loạt tiếng gõ cửa, thì cuối cùng cũng có một người đàn ông tiến ra mở cửa. Nhìn thấy cô gái tóc trắng, mặc đồ học sinh đứng trước mặt, ông ta liền nhớ đến cô gái mà vợ mình kể đến, thế là liền tỏ thái độ ngay lập tức.



"Sao đây lại đến đây ăn vạ à? Mày tin tao kiện mày tội vu khống không!"

Mộ Nhược Vi liền nở mộ nụ cười vô cùng thân thiện, nhưng ngay sau đó là một gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, khiến cho người đối diện cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi vô hình.

Người đàn ông to lớn bỗng cảm thấy lạnh run cả người, ông ta hơi lùi bước về phía sau, chỉ tay về phía Mộ Nhược Vi mà hét lên:"Mày...mày...muốn cái gì? Tao sẽ kiện mày thật đấy!"

Mộ Nhược Vi không quá gấp gáp mà trả lời ông ta, cứ mỗi bước ông ta lùi về sau, cô lại tiến lên một bước, đến khi vào được ngôi nhà nọ, thì liền kiếm chiếc ghế sofa trong phòng khách, bình thản mà ngồi xuống.

Cả vợ chồng người hàng xóm đều bất ngờ trước cách hành xử của cô, đặc biệt là bà vợ khi vừa định tiến lên mắng chửi, thì giọng nói lạnh lẽo từ phía cô gái lại vang lên.

"Muốn kiện? Vẫn chưa biết là ai kiện ai đâu!''

Mộ Nhược Vi đặt chiếc laptop lên bàn rồi bật đoạn camera lên.

Hai vợ chồng nhà kia dưới áp lực vô hình nào đó nên đã không dám đến gần cô. Nhưng sau khoảng phải phút định hình lại, thì người đàn ông có vẻ tức giận định tiến lên dậy dỗ cô, ai ngờ lại nhìn thấy những hình ảnh trên máy tính.

Hai vợ chồng nhà nọ liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó bà vợ lại lên tiếng:"Mày có ý gì? Cũng chỉ vài món ăn rẻ tiền, mày còn đi so đo với một đứa trẻ hay sao?"

Ông chồng cũng vội bênh vực vợ con mình:"Phải đó, chỉ có vài món ăn rẻ tiền như thế, mày còn muốn thế nào? Cùng lắm thì đền tiền thôi!"

Nghe hai vợ chồng tung hứng với nhau, Mộ Nhược Vi không khỏi cười lạnh:"Rẻ? Vậy theo hai người...thế nào được gọi là rẻ?"

Ông chồng nghe xong liền khinh bỉ mà nhìn cô:"Chỉ vài món ăn nhanh lề đường thì đáng bao nhiêu?"

Khoé miệng cô gái khẽ nhếch lên, đúng là không dạy cho hai vợ chồng này một bài học, thì sớm muộn gì họ cũng dạy hư thằng bé kia thôi. Đã là cha mẹ mà còn không hiểu lí lẻ như vậy, sau này thằng bé đó thật sự hỏng rồi.



"Nếu ông cảm thấy hai mươi vạn là rẻ, vậy thì tôi cũng không muốn chuyện nhỏ hoá lớn, cứ đền tiền là được."

Hai vợ chồng nọ tưởng mình nghe nhầm liền đồng thanh hỏi lại:"Mày nói cái gì?"

Mộ Nhược Vi cũng rất kiên nhẫn mà nhắc lại lần nữa:"Hai mươi vạn, đền tiền, mọi chuyện sẽ dừng ở đây!"

"Ha ha ha!" Ông chồng liền cười lớn như vừa được nghe một câu chuyện hài vô cùng buồn cười.

Bà vợ cũng cười khà khà mà nhìn cô như một đứa ngốc, sau đó liền lên tiếng:"Đồ ăn vỉa hè mà mày muốn tụi tao đền hai mươi vạn? Muốn ăn vạ thì cũng nên nói con số hợp lí chút, đừng có ngu như vậy chứ!"

Mộ Nhược Vi liền nheo mắt nhìn về phía họ:"Hửm? Các người cảm thấy đồ của Kim Đỉnh Lâu không đáng giá hai mươi vạn? Vậy thì nó nên là bao nhiêu?"

Nghe đến ba chữ "Kim Đỉnh Lâu" sắc mặt ông chồng thoáng thay đổi. Dù sao ông ta cũng làm trong việc trong một công ty có quy mô không nhỏ, nên cũng may mắn được một lần cùng khách hàng dùng bữa tại đó.

Phải nói lần đó thật sự khiến ông được mở mang tầm mắt về độ xa xỉ của giới thượng lưu. Khi một món ăn có thể lên tới cái giá vài chục vạn, chưa kể món ăn rẻ nhất của Kim Đỉnh Lâu cũng đã đáng giá vài ngàn.

Nếu con nhóc kia thật sự không nói dối, vậy số tiền để đặt đống thức ăn đó đúng thật là có thể lên tới mức hai mươi vạn kia.

Nhưng bà vợ của ông ta nào biết đến cái danh Kim Đỉnh Lâu, dù sao nơi đó cũng không phải là nơi để một người bình thường lui tới. Bà ta cũng không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của ông chồng, liền mỉa mai Mộ Nhược Vi.

"Kim gì đó là cái quán ăn lề đường nào? Thôi được tao cho mày hai trăm tệ, mau cút khỏi nhà tao ngay!"

...----------------...