Song Trùng

Chương 428: Quà của Kỷ Thần Hi lại chính là Tử Sa Tử Linh Long




Được làm từ chất liệu gốm sứ trắng tinh khôi, mỗi chi tiết trên bề mặt ấm trà đều được chạm khắc tỉ mỉ, tạo nên hình ảnh của những cánh hoa sen nở rộ, phản ánh sự tinh tế và uyển chuyển.

Với màu trắng tinh khôi, những đường nét mềm mại và chạm khắc tỉ mỉ, ấm trà tỏa lên vẻ đẹp tinh tế và sang trọng. Mỗi chi tiết được chăm chút kỹ lưỡng, từ nắp ấm nhẹ nhàng đến tay cầm êm ái, tạo nên sự hoàn hảo và ấn tượng cho người sử dụng.

Không đợi ông cụ Tịch kịp phản ứng, Nam Cung Lục Trà lên tiếng trước:“Vốn dĩ cháu định mua Ấm Tử Sa Tử Linh Long tặng ông, tiếc là sàn đấu giá hôm đó có người Nước R, họ ra giá thật sự quá cao, cháu không có cơ hội để tranh…À đúng rồi, nghe nói Kỷ tiểu thư cũng có chuẩn bị quà từ nước Y, không biết là kỳ trân dị bảo nào thế?”

Tịch Hàng liền lên tiếng mỉa mai:“Nó thì có thể chuẩn bị thứ gì tốt? Nếu có tốt cũng là lấy tiền của Cảnh Dương mua, sao mà so với con được.”

Hai má Nam Cung Lục Trà ửng hồng khách sáo nói:“Bác trai, bác đừng nói thế, dù sao Kỷ tiểu thư cũng đến từ R Quốc, ai lại không biết đất nước đó giàu có thế nào, Kỷ tiểu thư làm sao có thể không có tiền được.”

Tịch Hàng hừ một tiếng:“R Quốc thì sao, người R Quốc hoặc là giàu rất giàu, hoặc là loại đeo bám đàn ông để được bao nuôi như nó…”

Ông cụ Tịch tức giận vỗ mạnh lên bàn một cái, quát:“Tịch Hàng! Anh nói đủ chưa!”

Bị cha mình mắng, Tịch Hàng càng thêm căm ghét Kỷ Thần Hi. Từ sau khi cô xuất hiện, tần suất ông cãi nhau với cha và con trai mình ngày càng nhiều, cô đúng là đồ sao chổi mà.

Kỷ Thần Hi đưa mắt ra hiệu cho Tịch Cảnh Dương, anh liền hiểu ý đi ra ngoài, còn cô đi đến bên cạnh ông cụ Tịch nhẹ giọng nói:“Tịch gia gia, ông bớt giận, nếu không cháu sẽ khó xử lắm, còn nữa…”

Câu cuối cùng Kỷ Thần Hi cố ý hạ thấp giọng xuống, chỉ một mình ông cụ Tịch có thể nghe thấy:"…ông ngoại cháu muốn đến thăm nhà, để ông ấy thấy ông và bác Tịch cãi nhau vì cháu, ông ấy sẽ không đồng ý để cháu và Cảnh Dương quen nhau đâu."

Ông cụ Tịch hơi nhướn mày khó hiểu, ông ngoại mà Kỷ Thần Hi nói đến là ai? Dù quan hệ giữa cô bé và lão Mộ vẫn được duy trì, nhưng chẳng phải cô gọi lão Mộ là ông nội sao?

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ cong lên, nói nốt câu cuối trước khi trở về chỗ ngồi của mình:“Ông ngoại cháu…họ Kỷ.”

Cô vừa dứt lời, Tịch Cảnh Dương cũng đã quay trở lại cùng với một vài người làm của Tịch Gia, trên tay của ai cũng có rất nhiều chiếc hộp với hoa văn trang nhã, vừa nhìn thì liền biết chính là quà tặng.

Ông cụ Tịch vẫn còn đang mơ hồ với lời cuối mà Kỷ Thần Hi vừa nói.

Họ Kỷ sao? Cách mà Kỷ Thần Hi nói, có vẻ như ông cũng quen biết với ông ngoại con bé, nhưng lão già họ Kỷ mà ông biết, ngoại trừ Kỷ Duật Vân ra thì còn có thể là ai nữa? Chẳng lẻ…

Ánh mắt ông cụ Tịch nhìn Kỷ Thần Hi càng thêm vài tia kinh ngạc.

Kỷ Thần Hi lúc này đã đi đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương nháy mắt với anh một cái, rồi lấy chiếc hộp đen duy nhất cực kỳ bắt mắt trong những món quà mà cô chuẩn bị từ tay người làm, đưa đến cho ông cụ Tịch.

“Tịch gia gia, Cảnh Dương từng nói với cháu ông rất thích trà đạo, hy vọng món quà này sẽ hợp với ông.”

Ông cụ Tịch lúc này nào quan tâm đến món quà là gì, ông kích động đứng bật dậy nắm lấy hai tay Kỷ Thần Hi, giọng nói có chút run rẩy:“Tiểu Thần Hi…có phải…có phải cháu chính là…”

Kỷ Thần Hi vốn định sẽ nói với ông cụ Tịch trước, dù sao người mà ông ngoại cô muốn thử không bao gồm ông, nhưng hiện tại quá đông người có mặt, cô không tiện thừa nhận thân phận, khéo léo đổi đề tài.

“Tịch gia gia, nhận quà trước, có được không?”

Tuy Kỷ Thần Hi không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhưng trong lòng ông cụ Tịch đã có câu trả lời. Lúc này ông chỉ biết thốt lên hai từ “duyên phận”. Truyện Full

Ai cũng nghĩ Kỷ Duật Vân chỉ có con trai và cháu nội trai, mấy ai biết được rằng vị đại tướng lưu danh sử sách như ông, thật ra vẫn còn một cô con gái.

Tuy chuyện vì sao không ai biết đến cô con gái đó thì ông không biết, dù sao cũng là chuyện riêng của nhà họ Kỷ. Nhưng nếu Kỷ Thần Hi thật sự là con gái của người đó, vậy hôn ước ba đời với nhà họ Kỷ sẽ ứng lên người cô hay sao? Đây chẳng phải là duyên trời cũng muốn tác hợp cho hai người rồi.

Khoé môi ông cụ Tịch không thể khép lại, ông bật cười vô cùng hạnh phúc dù mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì.

“Món quà của con ả hồ ly tính đó tốt lắm à, sao lão già đó cười khoái chí thế?” Nam Cung phu nhân nhỏ giọng nói với Nam Cung Lục Trà.

Cô ta cau mày nhắc nhở:“Mẹ, nói nhỏ thôi.”

Cũng may ai cũng nhìn ông cụ Tịch, không ai để ý đến hai mẹ con họ, nếu không lời đó đến tai người nhà họ Tịch, sợ là sẽ bị người ta đuổi cổ ra đường rồi.

Đến lúc ông cụ Tịch từ từ mở chiếc hộp đen ra, Kỷ Thần Hi bên cạnh cất giọng:“Tử Sa Tử Linh Long, duy nhất trên thế giới chỉ có một bộ, nay Thần Hi xin tặng cho ông xem như quà ra mắt chính thức, với thân phận…hôn thê của Tịch Cảnh Dương.”