Kỷ Thần Hi nhìn vào chiếc hộp màu đen trong tay Tịch Cảnh Dương, tim cô đập nhanh hơn từng nhịp. Cô cảm thấy hơi thở cũng trở nên khẩn trương, trong lòng lại vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Tịch Cảnh Dương mỉm cười, nhẹ nhàng mở chiếc hộp, lộ ra một chiếc nhẫn bạc sang trọng, được chạm khắc tỉ mỉ với những họa tiết hoa văn tinh xảo. Ánh kim loại lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, tạo nên một vẻ đẹp lãng mạn và lấp lánh.
Chiếc nhẫn được làm từ vàng trắng hoặc bạc cao cấp, với bề mặt mịn màng và bóng loáng. Bên trong viên kim cương, ánh sáng phản chiếu và tạo ra những bóng nước mê hoặc, tạo điểm nhấn tuyệt vời cho chiếc nhẫn. Điều này tạo ra một vẻ đẹp lãng mạn và lôi cuốn, khiến người nhìn không thể rời mắt khỏi.
Ngoài ra, mặt bên trong của nhẫn, được khắc một dòng chữ JAJ - một dấu ấn cá nhân mang ý nghĩa sâu sắc và đặc biệt. Dòng chữ này làm Kỷ Thần Hi liên tưởng đến ba chữ Jí Ài Jǐ (Tịch Yêu Kỷ).
Đặc biệt ở trên đỉnh nhẫn, một viên kim cương xanh lấp lánh tỏa sáng, làm nổi bật với hình dáng của một giọt nước. Kim cương được chạm khắc tinh xảo, mỗi đường nét và mẫu hoa văn đều phản ánh sự tỉ mỉ của người làm ra nó.
Nếu như không phải biết Giọt Lệ Đại Dương là độc nhất vô nhị, là báu vật của biển và cũng là bảo vật trấn quốc, e là cô sẽ nghĩ viên đá đính trên nhẫn và Giọt Lệ Đại Dương của cô cùng một người làm ra.
Thoáng hồi tưởng một lúc, vì sao Giọt Lệ Đại Dương lại đến tay của cô nhỉ? Trong ký ức của cô, hình như nó thuộc quyền sở hữu của Asmodeus Gwyneth, đương nhiên không có chuyện ông ta sẽ tặng nó cho cô, mà khi đó cô còn nhỏ như thế cũng sẽ không có khả năng đi trộm mà có được.
Việc Giọt Lệ Đại Dương là báu vật của biển và từng được đem ra đấu giá với cái giá nghìn tỷ đồng R, trở thành huyền thoại trong giới đấu giá, thì chuyện nó là bảo vật trấn quốc của Nước R chỉ có người trong hoàng tộc biết được. Dù sao chuyện làm mất bảo vật trấn quốc khiến nó bị đem đi rao bán, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì để nói với bên ngoài.
Quay lại với hiện tại, nhìn thấy chiếc nhẫn trong hộp, Kỷ Thần Hi thật sự rung động. Vì không cần nghĩ cũng biết, đây là thứ mà Tịch Cảnh Dương vì cô mà thiết kế ra. Chiếc nhẫn cũng như là một lời hứa, một cam kết vĩnh cửu của anh đối với cô.
Giọng nói ngọt ngào trầm khàn của anh vang lên ngay sau đó.
“Em từng nói, đời này của em, ngoại trừ anh ra, ai cũng không gả.”
Kỷ Thần Hi mím chặt môi, đôi mắt xanh như màu đại dương ngân ngấn nước, mái tóc trắng bạch kim dài xinh đẹp tung bay trong gió biển. Cô khẽ gật gật đầu, nghẹn giọng:“Ừm…”
“Tại thiên nguyện tố bỉ dục điểu, tại địa nguyện tố liên lý chi.”
(Nguyện làm con chim trên trời, nguyện làm nhánh cây dưới đất, ý nói muốn ở bên nhau mãi mãi.)
“Anh từng nghĩ, cuộc sống này rất vô nghĩa khi chỉ có hai màu trắng đen.”
“Thần Hi, là em kéo anh ra từ bóng tối, để anh biết thế giới này muôn màu muôn vẻ và anh…cũng có thể sống như một người bình thường.”
“Quãng đời về sau dài như thế, anh thật sự không thể không có em.”
“Kỷ Thần Hi, em có nguyện ý…gả cho anh không?”
Đừng tưởng bề ngoài Tịch Cảnh Dương vô cùng bình tĩnh, nhưng giờ phút này so với Kỷ Thần Hi, anh còn căng thẳng hơn.
Giọt nước cuối cùng cũng làm tràn ly, Kỷ Thần Hi bật khóc.
Tịch Cảnh Dương có chút ngoài ý muốn:“Thần Hi…”
Nào ngờ ngay sau đó, anh lại chị cô làm cho dở khóc dở cười.
Kỷ Thần Hi vừa nức nở, vừa muốn dùng tay lau nước mắt thì bị Tịch Cảnh Dương ngăn lại.
“Tay dơ đừng dụi lên mắt.”
Ban nãy cô có chạm tay vào cát.
Kỷ Thần Hi không thể lau nước mắt, mặt mũi lắm lem như mèo con, nghẹn giọng nói:“Hứa với em ba điều…”
Tịch Cảnh Dương bật cười:“Anh sẽ không bao giờ nói không với em.”
Kỷ Thần Hi lại oà khóc lớn hơn, đấm vào ngực anh.
“Điều thứ nhất, sau này gặp trường hợp phụ huynh nhà em đến cửa tìm anh, đưa anh một tấm thẻ ngân hàng rồi yêu cầu rời xa em, anh tuyệt đối không được đồng ý. Dù sao…dù sao…dù có là thẻ có hạn mức bao nhiêu, cũng chẳng bằng tiền em có thể kiếm được trong một giờ…tiểu phú bà em có thể bao nuôi được anh…”
Tịch Cảnh Dương:"…"
Kỷ Thần Hi nói tiếp:“Điều thứ hai, nếu gặp nguy hiểm, tuyệt đối không được vì cứu em mà khiến bản thân bị thương.”
“Điều cuối cùng…nhắm mặt lại.”
Tịch Cảnh Dương không hiểu điều thứ ba của cô cho lắm:“Hửm?”
“Ngay cả yêu cầu nhỏ anh cũng không làm được, thật sự muốn lấy em sao?”
Tịch Cảnh Dương dù không hiểu nhưng vẫn nhắm mắt lại, dù sao chọc bạn gái giận thì vợ cũng mất.
Mấy giây sau, trên môi anh bỗng truyền đến hơi ấm, một xúc cảm mềm mại lan toả.
“Không được mở mắt!”
Tịch Cảnh Dương theo phản xạ có điều kiện mà nhắm chặt hai mắt, tùy ý để cô gái của anh lộng hành.