Song Trùng

Chương 382: Ship đến cho




“Chia tay em gái anh thì không được.” Tịch Cảnh Dương vui vẻ đáp lời.

Kỷ Hàn Phi lần nữa nghiến răng nhưng vẫn phải cố cơn tức xuống:“Ngoại trừ chuyện đó chuyện gì cũng được?”

Tịch Cảnh Dương không cần nghĩ mà nói thẳng: “Không gọi anh vợ cũng không được, cô ấy sẽ không vui.”

Kỷ Hàn Phi:"…"

Cả đám người trong phòng họp nhìn thấy lão đại nhà mình tức giận đập luôn điện thoại:"???"

Bỗng đầu dây bên kia im lặng, Tịch Cảnh Dương lấy điện thoại ra khỏi tai thì thấy đã ngắt kết nối, anh vừa định quay lại phòng bệnh thì một số máy lạ khác gọi đến.

Môi mỏng hơi cong lên, cố nén cười nhấn nghe máy.

“Alo?”

“Là! Tôi!”

“Ồ, anh vợ? Sao lại đổi số rồi?”

“Điện thoại của tôi…” Kỷ Hàn Phi liếc nhìn chiếc điện thoại vỡ nát bên cạnh vách tường, cực kỳ hiền hoà nói tiếp:“Vô tình rơi hỏng rồi.”

Đám người của Zero:"…"

Nói dối, rõ ràng bị đối phương chọc tức đến nỗi đập máy. Trên đời này không gì là tự nhiên, cũng không gì là vô tình hết!

Tịch Cảnh Dương làm như không biết đối phương đang dối lòng, cũng tích cực hưởng ứng theo:“Thế à, anh bất cẩn quá rồi. Nhưng điện thoại hỏng lại tìm cái khác gọi cho tôi, ắt hẳn có việc quan trọng lắm đúng không?”

Kỷ Hàn Phi chỉ có thể bật chế độ nghiêm túc, nếu không nhất định sẽ bị đối phương chọc cho tức chết, anh hít một hơi thật sâu, nói:“Tôi muốn 2 vé trắng của buổi đấu giá Black. Anh có thể ra giá.”

“Black?”

Tịch Cảnh Dương bắt đầu ngẫm lại, đúng thật là mấy ngày trước anh có nghe Liên Thành nhắc đến chuyện nhận 6 tấm vé, nhưng dạo gần đây quá bận rộn nên không để ý đến nó.

Mỗi đợt Black diễn ra, anh đều sẽ tham gia, bởi vì đồ bên trong buổi đấu giá đều là đồ tốt nhất. Anh lại có vé đen nên luôn được ưu tiên chọn trước. Vì vậy, lần này anh còn định sẽ cùng Kỷ Thần Hi đến đây chọn một vài món đồ tốt về.

Có điều, vì sao Kỷ Hàn Phi lại muốn vé trắng? Theo lý mà nói, Thần Hi cũng sẽ có 1 vé đen và 2 vé trắng, nhưng cô ấy sẽ không thể nhận được nó trong tình cảnh này, vậy thì 3 tấm vé đó mặc nhiên sẽ rơi vào tay của anh ta rồi sao? Nếu cả 3 tấm vé đó còn không đủ dùng, chắc hẳn là có liên quan đến nhiệm vụ của Zero…

“Anh chỉ cần 2 vé thôi à?” Tịch Cảnh Dương không có ý định thăm dò, vì chỉ cần không kéo Kỷ Thần Hi vào là được.

Kỷ Hàn Phi cười lạnh:“Chẳng lẻ anh định bán cho tôi vé đen luôn à? Hay anh là thiếu chủ của Hắc Diệm, có cả 6 vé?”

Bị đối phương vô tình nói trúng, Tịch Cảnh Dương vẫn làm ngơ như không biết gì:“Nếu anh thật sự cần, biết đâu tôi có thể giúp được đấy. Lần đầu anh vợ nhờ giúp đỡ, tôi phải làm cho tốt mới được.”

Cách màn hình điện thoại, Tịch Cảnh Dương vẫn nghe được tiếng nghiến răng của người kia, anh chỉ cười khẽ rồi xem như không nghe thấy.

“Vậy thì tốt quá, nhờ EM! RỂ! giúp ANH! VỢ! đây lấy 4 vé trắng nhé!”

Lần này Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười thành tiếng:“Tôi cần đưa vé tới đâu?”

Kỷ Hàn Phi gửi qua cho anh một dãy địa chỉ ở vùng ngoại ô phía Đông, cũng là địa điểm gần với nơi mà Black sẽ diễn ra.

Nhận được tin nhắn, Tịch Cảnh Dương nhắn lại.

[Tôi sẽ gửi ship cho anh, nhớ nhận đó, anh vợ.]

Nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình, Rain nhanh chóng giật điện thoại lại, cô không muốn chiếc điện thoại phiên bản dùng thử mới nhất của mình, lại giống với chiếc Era 2 trên nền đất kia.

Vài người đứng sau cũng nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy rất cạn lời với người đàn ông mới này của tỷ tỷ nhà mình.

Sao anh ta có thể cà chớn như thế chứ? Còn nữa vé của Black là thứ dễ có được lắm sao? Còn là vé trắng không điền tên nữa đấy? Anh ta dám tự tin nói kiếm được 4 vé là quá lắm rồi, đằng này còn đòi gửi ship cho lão đại, đây chẳng phải là muốn chọc anh ấy tức chết sao.

Phía bên kia Tịch Cảnh Dương chuyển tiếp địa chỉ cho Mục Liên Thành, nhờ anh gửi 4 vé trắng đến địa điểm đó, giao cho Kỷ Hàn Phi. Còn về phần anh, hai vé đen đủ để anh và Thần Hi dùng rồi.

Lúc Tịch Cảnh Dương trở lại phòng bệnh, Kỷ Thần Hi cũng vừa kiểm tra xong, các bác sĩ lần lượt báo cáo kết quả với anh, đều đảm bảo mọi chỉ số của cô đều ổn, còn lại anh còn thể trao đổi thêm với Phó Tuần.

Bác sĩ báo cáo xong thì rời đi hết, Kỷ Thần Hi chống tay ngồi dậy, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đi đến lấy một cái gối kê lưng cho cô.

Kỷ Thần Hi nhìn ra tâm trạng của anh rất tốt, liền hỏi:“Ai gọi anh thế?”

Dù trước đó Kỷ Hàn Phi không hề nhắc đến việc không được nói cho cô biết, nhưng nếu anh ta đã lựa chọn gọi cho anh chứ không phải là gọi cho cô, thì chín mươi phần trăm việc lần này có liên quan đến Zero mà còn là việc nguy hiểm, nên anh ta không muốn kéo cô vào.

Tịch Cảnh Dương mỉm cười như có như không đáp:“Anh vợ gọi, muốn biết khi nào chúng ta sẽ kết hôn. Anh ấy cũng đã gọi anh là em rể rồi, đời này em đừng hòng thoát khỏi anh.”

Kỷ Thần Hi:"???"