Song Trùng

Chương 372: Cẩu độc thân dỗi rồi




Động tác của Kỷ Dược Phàm quá nhanh, cây gậy của ông cụ vồ hụt vào không khí, ông hờn dỗi chống mạnh gậy xuống đất, nhỏ giọng mắng:“Thằng nhóc thối!”

Kỷ Thần Hi che miệng cố nén cười, đàn ông trưởng thành dù ở bất kỳ độ tuổi nào đi nữa, thì ai cũng có một mặt trẻ con vô cùng đáng yêu. Cô cảm thấy có chút thích thích bầu không khí gia đình này rồi.

Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói có chút lười nhác:“Bác sĩ đây, tới giờ thay thuốc rồi!”

Kỷ Thần Hi đứng hình mất ba giây. Cô biết người ngoài cửa là Phó Tuần, anh đến thay băng gạc trên tay cô. Nhưng trong tình cảnh này làm sao cô có thể để anh vào phòng được!

Phó Tuần bên ngoài không nghe tiếng đáp trả thì có chút mất kiên nhẫn:“Này này đây là phòng bệnh đấy, hai người có thể nhịn đến lúc xuất viện không thế? Còn nữa Tịch Cảnh Dương, công ty cậu không có việc gì làm à? Suốt ngày bám vợ rồi trốn việc, công ty của cậu vẫn chưa sập sao?”

Câu nói của Phó Tuần khiến ba người đàn ông nhà họ Kỷ nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi mà suy tư, khiến cô cũng ngượng đỏ hết cả mặt.

Phó Tuần hẳn là đang nghĩ Tịch Cảnh Dương vẫn còn trong phòng bệnh cùng cô làm mấy trò đỏ mặt, nên không trực tiếp đi vào.

Mặc dù vào tình huống bình thường cô nhất định sẽ thuận theo mà trêu lại anh, nhưng bây giờ phụ huynh đang ngay bên cạnh có được không hả!

Dù thế cũng không thể để Phó Tuần vào phòng được, cô cắn răng hét lên:“Anh biết vậy thì đợi một chút quay lại đi! Đồ cẩu độc thân đừng có đến phá đám người khác!”

Xong rồi xong rồi, hình tượng còn chưa kịp xây dựng thì đã sụp đổ hoàn toàn. Cuối cùng thì mấy cái comple này bao giờ cô mới cởi ra được hết đây, cứ che giấu mãi thế này thật sự quá mệt rồi.

Ở ngoài cửa, khoé miệng Phó Tuần giật mạnh:“Được được, ba mươi phút nữa tôi quay lại, hy vọng hai người đừng để tên cẩu độc thân này thấy việc không nên thấy!”

Đến khi không còn âm thanh nào bên ngoài truyền đến nữa, Kỷ Thần Hi không biết nên khóc hay nên cười nhìn Kỷ Lão, mím chặt môi nói:“Ông ơi, mọi chuyện không như ông nghĩ đâu…”

Ông cụ mặt không đổi sắc, ho nhẹ:“Trẻ tuổi giàu sức sống, phải kiềm chế một chút, hai đứa vẫn chưa kết hôn đâu đấy.”

Kỷ Nhất như một người có kinh nghiệm cười lớn:“Tuy hai đứa có hôn ước, nhưng ải nhà vợ này thằng nhóc họ Tịch kia vẫn chưa qua được đâu, con tuyệt đối đừng để tiểu tử đó chiếm tiện nghi của con.”

Kỷ Dược Phàm cũng góp vui:“Đến bác sĩ còn nói mấy lời đó, bình thường hai người chơi cũng cháy thật đó.”

Kỷ Thần Hi:"…"

Thanh danh của cô thế là bị hủy dưới tay Phó Tuần rồi. Bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa được nỗi oan này.

Nếu như cô sơ múi được gì thì không nói, nhưng đêm qua đã gần như củi khô bốc lửa vẫn bị dập nước lạnh đấy thôi.

“Ông ngoại, bác cả, chắc hai người vừa đến Long Thành thôi đúng không? Tối nay để cháu mời cơm nhé.” Kỷ Thần Hi khéo léo chuyển đề tài.

Nhưng Kỷ Dược Phàm nào cho cô cơ hội, cậu cười khẩy:“Mời cơm? Chị muốn giới thiệu ‘anh rể’ với ông nội à?”

Kỷ Lão và Kỷ Nhất nhìn nhau mà kinh ngạc, Kỷ Lão lên tiếng trước:“Tiểu Phàm…cháu biết Tiểu Hi là…”

“Cháu biết. Xin lỗi, nhưng có lần cháu vô tình nghe cha và ông nói chuyện, nên cháu biết cháu vẫn còn một người cô út, một anh họ và một cô chị họ.”

Kỷ Thần Hi cười khẽ, cô nói:“Ông ngoại, ông cũng không cần giấu cậu ấy làm gì, dù sao thái độ của ông và bác cả thế này, cậu ta cũng sẽ sớm biết thôi.”

Ông cụ có chút lúng túng:“Vậy thì…chuyện đó…”

Kỷ Thần Hi biết ông cụ muốn nói gì, cô quay sang nhìn Kỷ Dược Phàm hỏi thẳng:“Nếu tôi trở thành chị ruột trên danh nghĩa của cậu, cậu sẽ đồng ý chứ?”

Kỷ Dược Phàm thoáng có chút ngạc nhiên quay sang nhìn cha mình, nhưng ông lại chột dạ lãng tránh ánh mắt của cậu.

Kỷ Lão khẽ thở dài đứng lên, một tay đặt lên vai cậu khó xử nói:“Ông và cha cháu cũng thật xin lỗi, ngay từ đầu đã không nghĩ đến sẽ hỏi ý kiến của cháu mà trực tiếp đưa ra quyết định. Nhưng Tiểu Hi nói đúng, chúng ta vẫn phải quan tâm cảm nhận của cháu. Nếu cháu không đồng ý, ta sẽ tìm cách khác, nếu cháu đồng ý cháu vẫn là người thừa kế đáng tự hào duy nhất của ông nội.”

Kỷ Dược Phàm bị thái độ nghiêm túc của ông nội chọc cho cười lớn:“Ông nội, cháu giống người nhỏ nhen đến thế sao?”

“Tiểu Phàm…”

“Ông ơi, cháu không hề có ý phản đối. Chẳng qua là, chị ấy có muốn hay không.”

Dứt lời mọi ánh mắt lần nữa dồn về phía Kỷ Thần Hi. Cô cũng không lấy làm bất ngờ lắm khi Kỷ Dược Phàm vui vẻ đồng ý ngay lời đề nghị kia.

Nhưng hiện tại cô lại vẫn chưa suy nghĩ xong về lời đề nghị kia. Có lẻ chuyện này cô nên bàn lại với Kỷ Hàn Phi rồi mới có thể đưa ra quyết định.

…----------------…