Song Trùng

Chương 349: Tự vả mặt




Dù đã dỗ được anh bạn trai nhà mình bớt giận, không cần súng đi nả người khác như tổ ong, nhưng mà vẻ mặt của anh cũng chẳng tốt hơn là bao.

Kỷ Thần Hi thật sự có chút hơi hối hận, nếu biết mọi chuyện sẽ rắc rối thế này, ngay từ đầu cô nhất định sẽ từ chối tham gia cái chương trình nhảm nhí này.

Không biết có kích thích để cô nhớ lại gì không, cô chỉ thấy là kích thích cho bạn trai cô suýt động thủ rồi.

Kỷ Thần Hi giữ chặt tay anh kéo về hướng chiếc Maybach đang đậu gần đó, đây là chiếc xe mà cô đã nhờ người trên trực thăng ban nãy chuẩn bị giúp, ít ra cô không muốn đi cùng xe với những kẻ rỗi hơi kia nữa.

Đang đi cô bỗng nhớ ra một việc, liền lấy từ trong túi áo ra một con chip nhỏ rồi đưa cho Tịch Cảnh Dương.

“Thiếu chủ à, đồ mà người của anh nhờ em ship cho anh nè.”

Tịch Cảnh Dương mím môi nhìn cô với vẻ mặt đầy uất ức, không nói không rằng hất nhẹ tay cô ra, một mình lên xe trước.

Kỷ Thần Hi:"???"

Ủa alo? Chuyện gì thế? Người nên giận dỗi không phải là cô sao?

***

Trong suốt quãng đường về nhà sau đó, hai người không nói với nhau bất kì câu nào, đến nỗi tài xế không chịu nỗi sự im lặng mà phải bật nhạc lên, nhưng bị Tịch Cảnh Dương lườm một cái rồi cũng phải câm nín mà tắt nhạc đi.

Kỷ Thần Hi cũng không biết anh giận dỗi vì cái gì, cũng chính vì thế mà đâm ra cô càng không muốn phải đi dỗ anh.

“Đường Tô Giang, số 22, chung cư Minh Dụ.” Kỷ Thần Hi lạnh mặt lên tiếng.



Tài xế len lén liếc nhìn kính chiếu hậu, quan sát sắc mặt của người đàn ông, khó xử hỏi lại:“Kỷ tiểu thư, cô có bạn ở chung cư Minh Dụ à? Cần tôi đợi cô ở dưới lâu không?”

Kỷ Thần Hi hừ lạnh:“Không cần, nhà tôi ở đó.”

Bàn tay Tịch Cảnh Dương khẽ xiết chặt, nhưng anh vẫn nhất quyết không lên tiếng.

Nhìn vẻ mặt không thể nào đen hơn được nữa của boss đại nhân, tài xế rất muốn khóc lóc ăn vạ bà chủ về nhà với đại boss, nhưng mà anh cũng rất sợ bà chủ nha, dù sao là nóc nhà của đại boss anh không dám đắc tội đâu.

Online gấp! Vợ chồng ông bà chủ giận dỗi nhau, tài xế nên đứng về phe nào?

Cuối cùng trong suốt quãng đường đến chung cư Minh Dụ, Tịch Cảnh Dương không hề có ý muốn giữ Kỷ Thần Hi lại, tài xế chỉ đành đưa cô đến cổng chung cư, nhìn cô mặt không cảm xúc mà xuống xe.

Rầm!

Âm thanh đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên, tài xế ngoảnh đầu ra sau cười hì hì hỏi:“Boss…ngài không ngăn phu nhân lại sao?”

Tịch Cảnh Dương ngã đầu ra sau, hai tay xoa xoa nguyệt thái dương.

“Tạm thời để cô ấy ở đây, phái người bảo vệ cô ấy. Có một số chuyện…tôi không muốn cô gái của mình nhìn thấy.”

Ở câu cuối lùng, ánh mắt Tịch Cảnh Dương lạnh đến thấu xương.

Ngày biết được những chuyện cô đã phải trải qua vào năm năm trước, anh đã từng thề, những kẻ nào khiến cô phải chịu tổn thương, dù chỉ là một lời nói, anh cũng khiến cho kẻ đó phải trải giá gấp trăm ngàn lần.

Ở phía bên kia, Kỷ Thần Hi cố ý đi chậm thật chậm nhưng kết quả là không có một ai đuổi theo. Cô giậm mạnh chân xuống đất đầy uất ức.

Được lắm Tịch Cảnh Dương, anh nghĩ em thật sự sẽ không giận anh chứ gì!



Nghĩ rồi cô đi nhanh về thang máy, bấm tầng 7 rồi đi lên.

Nhà ở căn chung cư này là do Kỷ Hàn Phi tùy tiện mua, cũng là chỗ mà trước đây lúc còn là Mộ Nhược Vi cô đã tá túc.

Lúc Kỷ Hàn Phi rời đi từng nói, nếu cãi nhau với Tịch Cảnh Dương cứ dọn đến đây ở, vì hằng ngày anh đều sẽ cho người đến dọn dẹp, có thể dọn vô ở bất kỳ lúc nào.

Ban đầu cô còn chửi anh rảnh việc, làm sao vô và bạn trai yêu dấu có thể cãi nhau được, nào ngờ lại tự vả mặt mình nhanh đến thế.

Thang máy mở ra, cô đi một mạch đến cửa phòng chuẩn bị nhấn mật khẩu để mở cửa, thì từ sau lưng đã truyền đến âm thanh cửa được mở ra.

Kỷ Thần Hi theo bản năng quay người lại xem.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hàng xóm phía đối diện là một cặp vợ chồng vô cùng đáng ghét và thằng con thích trộm vặt. Bây giờ vô tình đụng mặt, chắc sẽ không tìm cô gây sự nữa đấy chứ?

Nhưng lần này, người bước ra từ căn phòng đối diện không phải là những người đáng ghét kia.

Ánh chiều tà phản chiếu trên nền đất, càng làm tôn lên nước da trắng gần như trong suốt của đối phương.

Tuy so sánh có chút khập khiễng, khi với dáng vẻ tiêu chuẩn của người phương Đông, nhưng đẹp hơn bất kỳ người đàn ông phương Tây nào. Mái tóc đen nhánh, đọng nước làm cho lối tóc sáng bóng và lấp lánh. Màu mắt nâu ấm áp của anh rất ăn ý với nụ cười nhẹ đang hiện trên môi.

Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào anh đến ngẩn người.

Anh rất đẹp, không phải kiểu đẹp ẻo lả, mà dáng vẻ khiến người ta nhìn một lần thì không thể nào quên được, cũng chẳng có mỹ từ nào phù hợp để diễn tả. Bởi vì anh đẹp như một thiên thần tồn tại giữa đời thường.

Và nếu có ai hỏi cô thiên thần có dáng vẻ thế nào, cô nhất định sẽ trả lời là vẻ ngoài như người đàn ông đối diện.