Song Trùng

Chương 346: Không đi nữa, ở lại đòi tiền




Giọng điệu cô gái vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi rơi vào tai Tịch Cảnh Dương lại y rằng đang nhắc nhở: Anh tới công chuyện với em rồi!

Để cứu vớt việc không ngủ ngoài đường tối nay, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng liên hệ với đại diện đã thay anh chi số tiền khủng đầu tư cho Farmer Life, yêu cầu rút vốn toàn bộ, triệt để phá hủy mọi đường lui của chương trình có sức nóng hàng đầu này.

Thế mà đạo diễn lại không biết chuyện gì, lại nhìn thấy vẻ mặt của nhóm người Kỷ Thần Hi thay đổi thì lại tưởng họ đã sợ hãi trước lời đe doạ của ông.

Ông ta ngạo nghễ ngẩng cao đầu nói:“Sao nào? Hối hận lắm đúng không? Vân Tiêu, nể mặt cậu cũng là ảnh đế hàng đầu cả nước, tôi có thể cho cậu cơ hội. Chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, rồi để trợ lý cậu chụp ảnh lại công khai lên mạng, tôi có thể châm chước mà tiếp tục để cậu tham gia quay hình tiếp.”

Tịch Cảnh Đăng cũng nhịn cười rất đau khổ, anh bật chế độ diễn xuất của mình lên rồi quay sang anh trai chị dâu mình, biến thân thành cún con đáng thương:“Anh…cầu ôm đùi~~”

Kỷ Thần Hi chướng mắt mắng một tiếng:“Cút!”

Tịch Cảnh Đăng bán manh thất bại:"…"

Kỷ Thần Hi hừ lạnh, đùi bạn trai cô chỉ duy nhất cô mới được ôm, ai khác cũng không được kể cả em trai ruột.

Còn về phía lão đạo diễn kia, không nói thì thôi, nếu đã nói đến chuyện nhận đầu tư từ Tịch Cảnh Dương, vậy thì cô chẳng cần nương tay với cái ông ta và chương trình này làm gì nữa.

“Cục trưởng Trương.”

Trương Thành quay sang:“Tổ…khụ khụ khụ…Kỷ tiểu thư, cô muốn giúp gì sao?”

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, người cố ý xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác…sẽ bị phạt thế nào ấy nhỉ? Còn nữa, trong điều khoản hợp đồng tại mục thứ hai khoản ba có nói, sẽ luôn bảo vệ mọi quyền lợi và danh dự của nghệ sĩ, nhưng hiện tại, những người ở đây đã tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của em trai tôi, khiến thằng bé không thể hoạt động tiết tục trong giới giải trí được nữa, vậy có xem là vi phạm nghiêm trọng điều khoản hợp đồng và cần phải bồi thường hay không?”

Từ lúc bị mọi người bủa vây miệt thị đến giờ, Kỷ Thần Hi chưa hề lên tiếng giải thích, nhưng đã động đến tiền của người yêu cô, thì đừng nói là lấy lại giá gốc, cô còn phải đòi lại gấp mười lần cái giá đó nữa kìa.



Trương Thành nghe cô nói thế và cùng với kinh nghiệm lâu năm trong ngành cảnh sát, ông có thể hiểu được sơ bộ tình hình ở đây.

Có thể mọi người đang hiểu lầm việc hai vị tổ tông hành hung tên sát nhân là việc làm côn đồ trái với pháp luật, nên một mực miệt thị chửi bới họ. Nhưng họ lại hoàn toàn không biết tên sát nhân kia nguy hiểm thế nào và nếu không có hai vị tổ tông ra tay, sợ là họ gặp nguy hiểm từ lâu rồi.

“Kỷ tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi chính đáng của mọi công dân. Hiện tại mọi người có thể về trước, những chuyện còn lại tôi sẽ liên hệ sau.”

Về? Ha, nghĩ cũng đẹp quá.

Kỷ Thần Hi kéo lấy cái ghế xếp cạnh lại gần rồi ngồi xuống, trên môi vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm, nhưng khiến người ta cảm thấy sởn hết cả da gà.

Cô bắt chéo hai chân, nghiêng đầu chống cằm nói:“Làm sao mà về được, nếu chúng tôi về sợ rằng lại đắc tội với vị tổng tài quyền thế nào đó nữa. Vì thế đương nhiên là phải ở lại…đòi tiền xong rồi mới về.”

Vị tổng tài quyền thế đứng ngay bên cạnh không dám lên tiếng nữa chữ:"…"

Đến giờ Kỷ Thần Hi mới biết, chuyện Tịch Cảnh Dương đầu tư cũng không phải chuyện bí mật gì. Chẳng hạn như thái độ kì lạ của Diệp Mộc Âm khi nói về nhà đầu tư hay câu hỏi về tên của anh trong trò chơi mà cô tham gia. Ban đầu còn nghĩ là trò của Phong Dục, nhưng xem ra đó là một cách mà đạo diễn muốn khoe khoang thì đúng hơn.

Có thể tất cả mọi người đều biết, chỉ duy nhất mình cô là không, cơn tức này cô không nở xả lên người bạn trai thân yêu, vậy nên đành kiếm người khác để trút giận vậy.

Diệp Mộc Âm cũng bắt đầu cảm thấy phấn khích, cô nhanh chóng đi đến cạnh Kỷ Thần Hi đưa cho cô một bản sao của hợp đồng.

“Hi Thần, trước đó khi ký hợp đồng, mỗi người chúng ta đều nhận được thù lao là mười vạn cho mỗi tập phát sóng, riêng Tiêu Tiêu là một trăm vạn. Ở điều bảy khoản tám có viết, nếu một bên vi phạm hợp đồng hoặc hủy hợp đồng trước, phải đền bù số tiền này gấp năm lần.”

Cô khẽ lẩm nhẩm tính toán rồi điềm nhiên đưa ra con số:“Tính tổng tất cả chúng ta, đạo diễn và tổ chương trình phải bồi thường tổng cộng, bốn ngàn năm trăm năm mươi vạn.”

Đạo diễn cười phá lên chế giễu:“Các người thèm tiền đến điên rồi à? Ta bồi thường? Rõ ràng là các người phải bồi thường cho chương trình! Ha ha, ta là người tốt tính, ta có thể làm tròn cho các ngươi là bốn ngàn năm trăm vạn, lập tức trả tiền rồi cút khỏi đây!”