Song Trùng

Chương 338: Ai yêu nhiều là người thua




Chuyện kể về ba mươi phút trước, lúc đội của Vũ Tinh chia nhau ra để tìm trái cây rừng, thì Vũ Tinh bất ngờ bị Phong Tinh Nguyệt túm lấy, kéo cô vào sâu trong rừng.

Trên đường đi Vũ Tinh nhiều lần vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cũng chẳng biết Phong Tinh Nguyệt lấy sức ở đâu ra mà chẳng hề hấn gì. Quá thay, một người luôn ôn hoà như Vũ Tinh, cuối cùng cũng đã phải nổi giận.

“Phong Tinh Nguyệt! Mau buông tôi ra!”

Phong Tinh Nguyệt nhếch môi, chẳng quay đầu lại một cái mà cứ thế đi sâu vào trong rừng.

“Phong Tinh Nguyệt!” Vũ Tinh tức đến nổi thở không ra hơi quát lên lần nữa.

Lần này cuối cùng Phong Tinh Nguyệt cũng dừng bước, cô quay đầu lại, trên khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt.

“Sao nào? Thích gọi tên tôi đến thế à? Lát nữa tôi sẽ để chị gọi cho đã.”

Đôi mắt Vũ Tinh đỏ ngầu, hai hàng nước mắt đang đợi để trực trào, giọng nói của cô cũng nghẹn đi:“Cô không thể buông tha cho tôi sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là không thể…”

Phong Tinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng:“Không thể là không thể thế nào? Ngủ cũng ngủ rồi còn có gì không thể? Hay tại vì tôi không có thứ đó, không thể thoả mãn được chị?”

Những lời nói đó của Phong Tinh Nguyệt càng làm cho Vũ Tinh thêm bùng nổ, cô gào lên:“Cô có thể giữ chút liêm sĩ không! Đêm đó chỉ là sự cố, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, sao cô cứ dùng nó để ép buộc tôi!”



Lần này ngay cả Phong Tinh Nguyệt cũng không thể cười nổi nữa, cô nhìn Vũ Tinh bằng ánh mắt thê lương, có những lúc chính cô cũng không biết bản thân đang làm cái gì.

“Nếu tôi là đàn ông…chị sẽ suy nghĩ lại chứ?”

Giọng Vũ Tinh run rẩy:“Dù cô là nam hay nữ…chúng ta cũng là không thể. Chưa nói đến gia cảnh chênh lệch như giọt nước với đại dương, thì dù có thể đi chăng nữa, tôi cũng không muốn vì chuyện điên rồ này…mà phải đánh mất cả giấc mơ của mình, cô có hiểu không?”

Tuy xã hội hiện tại không quá kì thị chuyện giới tính, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Một khi cái quan hệ điên rồ này giữa cô và Phong Tinh Nguyệt lộ ra ngoài, lượng người ủng hộ vẫn sẽ có, nhưng những lời mắng chửi nhất định sẽ chiếm phần hơn.

Chưa kể với danh tiếng hiện tại của cả hai trong giới giải trí, chuyện này chẳng khác nào là điểm yếu trí mạng, để kẻ thù của cả hai công kích.

Đến khi đó, đừng nói là đi hát, mà ngay cả việc viết nhạc, e rằng cô cũng sẽ dính phải làn sóng tẩy chay.

Âm nhạc không chỉ là sự nghiệp, là ước mơ, còn là thứ đã thay đổi cuộc đời cô, cô tuyệt đối không vì lí do gì mà hủy hoại niềm tin lý tưởng của bản thân.

“Vũ Tinh.” Nhìn đôi mắt ngày một đỏ ửng của Vũ Tinh, Phong Tinh Nguyệt đau lòng gọi một tiếng.

Vũ Tinh cắn chặt đôi môi mỏng hơi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp vẻ mặt đau thương của người đối diện, lúc này từ sâu trong lòng cô bỗng nhói lên một cơn đau.

Phong Tinh Nguyệt dần dần buông đôi tay đang giữ chặt Vũ Tinh ra, nhỏ giọng:“Chị không muốn dùng ước mơ của mình để đánh cược, nhưng tôi thì có thể.”

Vũ Tinh bất ngờ trước lời nói của Phong Tinh Nguyệt, không tin được mà hỏi lại:“Cô…ý cô là gì?”



Phong Tinh Nguyệt mỉm cười nhưng vẻ mặt vẫn đầy chua xót, nói:“Chỉ cần cái gật đầu của chị, ngày mai tôi có thể giải nghệ ngay lập tức, cả đời không bước chân vào giới giải trí nữa bước. Chỉ cần chị muốn, cả Phong Gia đều là chỗ dựa cho chị, không một ai có thể ý thế ức hiếp chị nữa.”

Trong tình yêu, người yêu nhiều hơn là người thua cuộc, nhưng Phong Tinh Nguyệt chấp nhận thua dưới tay của Vũ Tinh.

Vũ Tinh kinh ngạc đến đơ người, cô không thể phát ra bất kì âm thanh nào được nữa.

Vì thứ tình cảm không rõ ràng này, Phong Tinh Nguyệt có thể làm được đến bước này sao?

“Tôi…”

Trong lúc Vũ Tinh còn đang ấp úng không biết phải trả lời thể nào, thì sắc mặt của người đối diện thoáng thay đổi, Phong Tinh Nguyệt hét lớn một tiếng “Cẩn thận!” rồi mạnh tay đẩy cô sang một bên.

Do lực đẩy của Phong Tinh Nguyệt rất mạnh, nên Vũ Tinh bị ngã vô cùng đau, hai lòng bàn tay chống đất trước cũng bị xước đến chảy máu. Lúc này cô nhíu mày nhìn về phía sau, tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh trước mặt, cả người Vũ Tinh mềm nhũn, gương mặt cũng trở nên trắng bệch.

Trước ngực phải của Phong Tinh Nguyệt đang cắm một con dao ngắn, một người đàn ông có chút gầy đang là người cằm chặt lấy cán dao rồi dùng lực đẩy mũi dao vào ngực cô gái.

Máu từ miệng vết thương của Phong Tinh Nguyệt từ từ lan ra, làm ướt một mảng lớn của chiếc áo thể thao màu hồng nhạt. Nhưng người đàn ông lạ mặt không hề có ý định buông tha cho cô, hắn ta dùng lực đẩy lưỡi dao vào sâu hơn.

Dù không thể đứng dậy nổi nữa, Vũ Tinh chỉ đành cách hét lên thật lớn để thu hút sự chú ý của tên đàn ông, ngoài ra cô cũng đang cầu may, sẽ có người đến cứu giúp bọn họ.