Một dãy xe Bentley đen lướt nhanh trên con đường sầm uất.
Bên trong số đó ở trên hàng ghế sau, Kỷ Thần Hi ung dung dựa vào người Tịch Cảnh Dương, cảm nhận sự ấm áp và an lành từ anh.
Những phiền muộn trong lòng dần tan biến khi có anh bên cạnh.
Trong khi đó, Beliar ngồi ở vị trí phó lái, ánh mắt lạnh lùng liên tục quét qua gương chiếu hậu, nhìn hai người ôm nhau phía sau.
Anh cảm thấy vô cùng ngứa mắt, cứ như cải trắng nhà mình bị người ta cuỗm mất, nhưng không thể phủ nhận rằng cảnh tượng hai người ở cạnh nhau vô cùng hài hoà.
Trong suốt thời gian đến bệnh viện, không ai nói một lời.
Chỉ tiếng còi xe và tiếng động của bánh xe trên mặt đường vang lên, tạo nên một không gian im lặng.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện Phong Vân.
Tài xế nhanh chóng mở cửa cho Beliar xuống xe, theo sau là Tịch Cảnh Dương vẫn đang dịu dàng bế Kỷ Thần Hi trên tay.
Beliar liếc nhìn một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Bên trong bệnh viện, họ được đưa đến phòng khám cấp cứu.
Kỷ Thần Hi ngồi trên ghế bệnh, còn Tịch Cảnh Dương và Beliar đứng bên cạnh.
Khi bác sĩ nhìn thấy người đến là Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương thì trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hai con người này, trong một tháng đến bệnh viện hơn chục lần, thật sự xem bệnh viện là nhà mình luôn rồi sao?
"Haiz, lần này là ai bị thương đây?" Bác sĩ chán nản lên tiếng hỏi.
Nhưng khi không nhận được câu trả lời, anh nhíu mày ngẩng đầu lên, thì nhận ngay hai ánh mắt sắc như dao của hai người đàn ông.
Bầu không khí trong phòng bệnh vốn đã rất âm u, nay lại càng thêm lạnh lẽo đang sợ, nhất là sát khí quanh người của hai vị đại lão kia.
Bác sĩ vội sửa lời:"Cô...Cô Tịch...Cô không khoẻ sao?"
Hầu hết những bác sĩ có địa vị trong bệnh viện đều biết quan hệ của Tịch Cảnh Dương với viện trưởng của họ.
Và đương nhiên cô bạn gái ba ngày lại vào viện một lần như Kỷ Thần Hi thì cũng chẳng xa lạ gì mấy.
Tuy nhiên lúc này Beliar khó chịu lên tiếng:"Gọi cẩn thận, nó họ Kỷ!"
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng xoa bả vai của Kỷ Thần Hi, không bận tâm đến thái độ gắt gỏng của Beliar nói:"Bả vai trái, nứt xương."
Kỷ Thần Hi thoáng kinh ngạc mà nhìn Tịch Cảnh Dương.
Vì sao anh lại biết cô bị nứt xương?
Còn vị bác sĩ nọ nhanh chóng sắp xếp cho Kỷ Thần Hi đi chụp X quang.
Sau khi có kết quả, cầm tấm phim trên tay, ông ta bắt đầu trao đổi với ba người.
"Vết thương không quá nghiêm trọng, bị nứt xương nhẹ.
Cô T..." Đang nói bác sĩ khẽ liếc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Beliar, rồi thầm nuốt nước bọt nói tiếp:" Cô Kỷ! Cô chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút, thời gian tới đừng vận động mạnh, chú ý thoa thuốc đúng giờ.
Trước mắt là vậy, còn lại tôi sẽ ghi trong đơn thuốc."
Kỷ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn bác sĩ.
Tuy nói không nặng, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn hiện diện trên vai cô.
Dù sao Beliar cũng xuất thân từ Giáo Viện, cho nên lực tay của anh ta không hề yếu, cô chỉ bị nứt xương nhẹ đã là may mắn lắm rồi.
"Bác sĩ, ông có phải nên kiểm tra tổng quát cho con bé luôn không? Có vẻ như nó không khoẻ." Beliar tựa lưng vào tường biến nhác nói.
Bác sĩ khó hiểu:"Sức khoẻ cô Kỷ rất tốt mà..."
"Không, nó không khoẻ." Câu nói trần thuật mang đầy tính cảnh cáo.
Bác sĩ liền mỉm cười gật đầu:"Đúng, cô Kỷ quả thực cần phải kiểm tra tổng quát một lần nữa!"
Kỷ Thần Hi:"..."
Sau khi bác sĩ chuẩn bị sắp xếp kiểm tra cho cô, Beliar liền quay sang Tịch Cảnh Dương mà nở một nụ cười vô cùng thân thiện:"Tiểu Tịch này, thay vì ở đây đợi, chúng ta đi thanh toán viện phí thôi."
Rõ ràng Beliar đang muốn nói chuyện riêng với Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày:"Cậu nhỏ, Cậu không tự đi được à?"
Beliar không hề ngại mà đáp:"Đương nhiên là không rồi, bình thường Cậu chỉ ở trong Đại sứ quán, phong tục tập quán ở Nước Z cậu vẫn chưa biết hết, lỡ làm gì sai thì sao?"
"Đóng viện phí thôi cần đúng sai gì nữa? Chẳng phải Cậu có tiền lắm sao? Cứ đập tiền ở quầy thu phí là được mà!"
"Nhưng Tiểu Tịch muốn đi cùng Cậu mà, có đúng không?" Nói xong Beliar nhoẻn miệng cười với Tịch Cảnh Dương.
Nụ cười dối trá của anh khiến Kỷ Thần Hi không khỏi rùng mình, vừa định lên tiếng ngăn cản thì Tịch Cảnh Dương đã dịu dàng xoa đầu cô khẽ đáp:"Để anh đi với anh ấy, không sao đâu."
"Gọi là Cậu nhỏ." Kỷ Thần Hi biết không ngăn được hai người, đành lên tiếng nhắc nhở.
Khoé môi Tịch Cảnh Dương khẽ cong lên, hướng mắt về phía cửa:"Cậu nhỏ, đi thôi."
Beliar:"..."
Cuối cùng, Tịch Cảnh Dương và Beliar vẫn sóng vai nhau cùng rời khỏi phòng bệnh.
Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn theo hai người mà âm thầm thở dài.
Cô biết rất rõ tính cách của ông Cậu nhỏ kia, gói gọn bốn chữ thôi "có thù tất báo".
Hy vọng anh ta có thể nương tay với gương mặt kia của bạn trai cô.
Dù sao lỡ không may anh ấy thất nghiệp, thì nhờ gương mặt đó vẫn có thể kiếm cơm được.