Song Trùng

Chương 224: Em xót cho anh ta




Sau cú đấm mạnh từ Tịch Cảnh Dương, Beliar bị đẩy lùi suýt ngã xuống đất. Gương mặt đẹp trai của anh lúc này, càng trở nên nổi bật hơn với vết bầm tím bên má phải.

Beliar đưa tay chạm nhẹ vào bên má phải, sau đó hơi loạng choạng đứng thẳng người, từ miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, mà trong vũng máu dưới đất có thể nhìn thầy một vật thể màu trắng sứ nhỏ nổi bần bật.

Một trong số các vệ sĩ áo đen liền bắn một phát đạn chỉ thiên, sau đó muốn lên tiếng cảnh cáo, nhưng Beliar đã đưa tay lên ngăn lại. Sau đó dở khóc dở cười nhìn cô cháu gái nhà mình.

Kỷ Thần Hi đang xoắn xuýt bên cạnh Tịch Cảnh Dương. Không phải vì cậu ta vừa đánh "Cậu ruột" của cô, mà đang lo lắng cho bàn tay của hắn có trầy xước gì không.

Vào vài giây trước, khi Tịch Cảnh Dương vừa ra tay, Kỷ Thần Hi không khỏi kinh ngạc đến nổi suýt nữa làm rơi cây FN Five-Seven trong tay xuống đất.

Cô lo lắng tiến đến chỗ của Tịch Cảnh Dương lật tay anh qua lại xem xét cẩn thận rồi đỏ mắt trách mắng:"Anh bị làm sao vậy hả? Sao lại đánh người? Mặt anh ta dày...mặt anh ta cứng...nói tóm lại là lỡ anh bị thương thì sao!?"

Người đàn ông có gương mặt vừa dày vừa cứng cạnh đó:"..."

"Anh ta chạm vào em." Tịch Cảnh Dương cố kiềm nén cảm xúc muốn giết người xuống nói.

Tuy sự quan tâm của cô đã khiến cho cơn giận của anh giảm bớt được đôi chút. Thế nhưng chuyện Beliar kéo tay cô hay lớn giọng gọi "bé con nhà tôi", khiến cho cảm xúc bên trong anh vô cùng hỗn loạn.

Tuy bình thường tính cách của Tịch Cảnh Dương đối với Kỷ Thần Hi vô cùng ôn hòa dịu dàng. Dù anh ít nói, tính cách cũng khá lạnh nhạt, nhưng chỉ cần là khi đối mặt với Kỷ Thần Hi, anh sẽ cố gắng biểu đạt những cái tốt nhất của bản thân, vì anh không muốn mất cô một lần nữa.

Anh đã từng sụp đổ một lần, đã từng tính từ bỏ hết tất cả mọi thứ vào năm năm trước, vào cái khoảng khắc mà cô vô tâm rời bỏ anh.

Chính vì thế vào thời điểm Kỷ Thần Hi đồng ý ở bên cạnh anh một lần nữa, thì sự chiếm hữu của anh dành cho cô đã đạt đến đỉnh điểm.

Nếu ai đó hỏi giới hạn của Tịch Cảnh Dương là gì, thì câu trả lời chỉ tóm gọn trong ba chữ "Kỷ Thần Hi".

Từ lúc ở bệnh viện bị cảnh sát đưa đi, đến giây phút này, Kỷ Thần Hi không thể không nhận ra thái độ kì lạ của Tịch Cảnh Dương.

Cô chăm chú nhìn anh, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói:"Anh không nên đánh anh ta."

Chân mày Tịch Cảnh Dương nhíu chặt, sau đó từ từ giãn ra. Anh nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng:"Em xót cho anh ta?"

Kỷ Thần Hi thoáng ngạc nhiên, sao cô cảm thấy giọng nói của anh có chút run rẫy vậy.

Chưa kịp đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, Beliar bước từng bước chậm rãi đến chỗ hai người, rồi dùng sức tung một cú đáp trả cho Tịch Cảnh Dương.

Nhưng lần này Kỷ Thần Hi đã kịp phản ứng lại, cô nhanh tay đẩy Tịch Cảnh Dương ra. Tuy nhiên do sự tức giận và nóng nảy sẵn có của Beliar, cộng thêm tốc độ của Kỷ Thần Hi quá nhanh nên Beliar không kịp thu tay, khiến cho cú đấm đòi mạng đó trúng phải bả vai của cô gái.

Tịch Cảnh Dương bị cô đẩy mạnh ra nên theo quán tính lùi về sau một bước. Lúc Kỷ Thần Hi đau đớn ôm bả vai ngồi gục xuống đất, cả anh và Beliar đều trở nên vô cùng hoảng loạn.

Tịch Cảnh Dương nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra cho cô, Beliar cũng định ngồi xuống nhưng bị Tịch Cảnh Dương tặng cho một ánh mắt giết người.

Mặc dù đang cảm thấy rất đau, nhưng khoé môi Kỷ Thần Hi vẫn cong lên nhìn về phía của Beliar nói:"Cậu nhỏ, anh ấy đánh cậu một cái, Cậu đánh cháu một cái, xem như huề nhé. Sau này không được gây khó dễ cho anh ấy!"

Beliar đanh mặt nhìn hai người dưới đất, thở dài một hơi rồi nhìn sang chỗ những vệ sĩ áo đen ra lệnh:"Bỏ súng xuống hết đi, ra xe đợi lệnh của tôi."

Nhóm vệ sĩ áo đen ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vẫn bỏ súng xuống, dù phía bên kia vẫn đang chỉa súng vào họ. Dù sao lệnh của Ngài Đại sứ, họ không dám không nghe.

Kỷ Thần Hi cũng thấy được vẻ khó xử của họ, nên đưa mắt nhìn về phía nhóm người bí ẩn nói:"Các anh cũng bỏ súng xuống đi, đây là cục cảnh sát đấy, muốn cùng vào trong uống trà sao?"

Tuy cách nói của Kỷ Thần Hi rất nhẹ nhàng nhưng ý vị cảnh cáo, mà nhóm người bí ẩn kia vẫn đứng yên bất động không bỏ súng xuống.

"Lời chủ mẫu nói các người không nghe sao? Nếu tai có vấn đề thì ngày mai cuốn gói cút hết khỏi Hắc Diệm đi!"

Giọng nói trầm khàn đầy lạnh lẽo của Tịch Cảnh Dương vừa vang lên, thì nhóm người bí ẩn đồng loạt thu súng về, sau đó nhanh chóng biến mất cùng với màn đêm.

Beliar nheo mắt nhìn về phía nhóm người có thể nhanh chóng biến mất một cách kì lạ kia thì thoáng kinh ngạc.

Quả nhiên, tên nhóc này không đơn giản, thế lực sau lưng nó cũng không hề tầm thường.