Song Trùng

Chương 11: Nhớ cũng được, quên cũng tốt




Sau khi mọi chuyện về thi cử dường như đã giải quyết xong, rất nhiều thầy cô muốn lôi kéo Mộ Nhược Vi chuyển lớp, thậm chí thầy Châu còn không ngại mà muốn đánh nhau với những người đó. Dù sao, ông ấy cũng không thể để người khác lôi kéo bảo vật của lớp A đi được.

Cô cũng khá buồn cười trước hành động trẻ con của họ, nhưng thật sự cũng rất cảm động. Khi mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn về phía cô, thì từ đầu đến cuối chỉ có một người luôn nguyện ý tin tưởng cô.

Hoá ra, quá khứ đau thương của cô trước đây vẫn còn có những điều tốt đẹp như thế. Cô thật sự rất vui cũng rất cảm động, chính vì lẻ đó chẳng có lí do gì khiến cô phải rời khỏi lớp A cả.

Điều đó khiến cho các giáo viên khác rất buồn bã và họ chỉ còn cách xin vào dạy ở lớp A mà thôi. Còn riêng về thầy Châu thì vô cùng vui vẻ, không ngần ngại cười nhạo những thầy cô khác bảo rằng họ muốn cướp ai không cướp lại đi cướp học thần của lớp ông.

Nhiều thầy cô chứng kiến hành động của ông mà lắc đầu ngao ngán, dù sao cũng lớn rồi cần hành động trẻ con vậy không, nhưng sao họ lại cảm thấy ghen tỵ đến như vậy chứ!

Tiếp sau đó khi nhận được tin Tống La tham ô, cùng nhiều tội danh khác, họ bắt đầu hơi lo lắng và vui mừng. Dù sao ai mà chẳng từng bị tên họ Tống đó chèn ép, bị bắt đi quả thật là đáng đời. Nhưng trước mắt để ổn định tình hình hỗn loạn trong trường thật sự hơi khó.

Bây giờ ba cái tên đang không ngừng được nhắc đến trong trường là Tống La, Mộ Nhược Vi và học tỷ thiên tài của khoá trước Mộ Nguyệt Vũ.

Họ không ngừng so sánh hai chị em nhà họ Mộ, mặc dù fan của Mộ Nguyệt Vũ rất nhiều nên ban đầu có chút áp đảo, nhưng với những gì mà Mộ Nhược Vi thể hiện trong lần thi trực tiếp công khai ban nãy cũng có rất nhiều người lên tiếng đứng về phía cô.

Nhìn thấy khung cảnh náo loạn trong trường, Mộ Nhược Vi thật sự bất lực lắc đầu. Cô chẳng qua nhờ anh giải quyết lão hiệu trưởng kia thôi, anh lại khiến tình hình ra nông nỗi như vậy.

Thật ra cô cũng không biết thế lực của anh mạnh đến mức nào, nhưng chắc hẳn không nhỏ. Bình thường anh không đem công việc về nhà, nhưng cô có thể cảm nhận rất rõ công việc của anh không hề tầm thường.



Cô cũng luôn có cảm giác xung quanh Đế Cung Sơn Trang có số lượng lớn người bảo vệ nhưng chưa từng lộ mặt. Họ luôn ở trong bóng tối để bảo Đế Cung một cách âm thầm.

Còn về con người của Tịch Cảnh Dương, khi anh ở cạnh cô thì anh chính là một người anh trai ấm áp, luôn dịu dàng với cô. Tuy cô chưa từng bắt gặp con người thật của anh, nhưng dựa trên trực giác của mình, cô biết vẻ dịu dàng ôn nhu đó vốn dĩ không phải là con người thật của anh.

Nhưng dù thế đã sao? Anh có thể không như những gì cô nhìn thấy, nhưng anh thật sự đối với cô rất tốt, luôn đem đến những điều tốt đẹp nhất dành cho cô. Chính vì thế, không có lí do gì cô phải nghi ngờ anh.

Anh dường như là một con người hoàn hảo, có tất cả mọi thứ trong tay. Còn cô chẳng có gì cả, thậm chí còn bị chính cha ruột của mình bỏ rơi, bị hai mẹ con tiểu tam đè đầu cưỡi cổ suốt thời gian qua. Nhưng anh sẵn lòng bao dung cô, vẫn chăm sóc bảo vệ cô.

Cho dù đó là những điều mà ông nội nhờ vả, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc. Cũng như anh chính là ánh sáng mặt trời chói loá cứu rỗi cô từ vũng bùn tăm tối. Cô vẫn nhớ như in câu nói của anh.

"Nhớ cũng được, quên cũng tốt. Quá khứ không vui cũng đã qua, chẳng cần gì mà phải khắc sâu trong tâm trí của mình cả. Em của hiện tại đã không còn là em của trước kia nữa rồi. Hãy sống cho em của hiện tại và trở nên tốt hơn. Anh không may mắn xuất hiện trong quá khứ của em, vậy nên em có đồng ý để anh cùng em đồng hành trong tương lai sau này không? Không cần biết sẽ trải qua những gì, nhưng nếu đó là cùng em, anh thật sự rất hân hạnh."

Cô không nhịn được mà mỉm cười hạnh phúc. Thật sự cảm ơn anh đã bên cạnh em khoảng thời gian khó khăn nhất, cũng là lúc em cảm thấy sợ hãi nhất. Dù không nhớ được những điều đã xảy ra, nhưng mọi thứ hiện tại thật sự rất tốt.

Nếu chỉ cần như vậy thôi, cô thật sự nguyện ý không tìm lại ký ức. Bởi vì cô muốn cùng anh xây dựng những ký ức mới thật tốt đẹp, trong đó sẽ có anh và cô, cũng có thể sẽ có thêm những người khác nữa.

Và nếu đã lấy đó làm mục tiêu, cô cần phải khiến bản thân mình tốt hơn, cô cần phải cố gắng để trở thành một người phụ nữ xứng đáng đứng cạnh anh chứ không phải với tư cách là một cô em gái. Cô chỉ mong anh đợi cô, đợi đến khi đôi cánh cô đủ lớn, thì lúc đó sẽ đến lượt cô che chở cho anh.

...----------------...