Song Trùng

Chương 105: Cậu ta nói dối




“Sau đó anh đã đưa em đến Nước Z?” Kỷ Thần Hi vừa vô tư gậm táo vừa chăm chú lắng nghe.

Tịch Cảnh Dương gật đầu rồi “Ừm” một tiếng. Quả thực lúc đó anh rất sốc và cũng rất bất ngờ khi gặp lại cô, mà còn lại là trong hoàn cảnh có chút khó tả như thế.

Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ xoá bỏ những chứng cứ ở hiện trường có liên quan đến cô.

Bởi vì Atlantis vốn đã rơi vào tầm ngắm của các liên minh chống khủng bố thế giới, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra nơi này. Cũng chính vì thế anh không thể để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại có thể một mình huyết tẩy cả tổ chức.

“Cậu ta nói dối đấy!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía ngoài cửa. Phó Tuần và Evan cùng lúc đẩy cửa bước vào.

Kỷ Thần Hi không lạ gì về việc Phó Tuần biết những chuyện này, nhưng người tên Evan kia…liệu có ổn không?

Evan nhìn ra được sự đề phòng trong ánh mắt của Kỷ Thần Hi vội lên tiếng:“Thần Tỷ! Em là Evan! Là em trai của Tỷ đấy! Dù Tỷ có mất trí nhớ, cũng đừng có nhìn em như người ngoài như vậy!”



Căn phòng bỗng lặng yên như tờ, vài giây sau Kỷ Thần Hi liền mắt chứ A mồm chữ O vì quá kinh ngạc:“Cậu…cậu…em trai tôi?”

Nhưng trái ngược với cô thì Phó Tuần và Tịch Cảnh Dương lại vô cùng bình tĩnh. Kỷ Thần Hi liền nhận ra điều đó, khó tin hỏi hai người:“Hai người cũng biết trước rồi sao?”

Phó Tuần dè bỉu:“Cô nghĩ một siêu cấp đại thần như cậu ta, vì sao lại tốn công bay đến nơi đây để cấp cứu cho cô chứ? Chưa kể cậu ta họ Kỷ!”

Tịch Cảnh Dương lườm Phó Tuần một cái, anh ta liền không nói gì nữa. Thế nên Tịch Cảnh Dương liền quay sang xoa dịu tâm lí của Kỷ Thần Hi.

“Chẳng phải ban nãy anh có kể rồi sao? Em có một người anh trai và một cậu em bác sĩ.”

Evan cũng tiếp lời:“Vốn dĩ em cũng không muốn cho bọn họ biết quan hệ của hai chúng ta, dù sao chưa rõ mục đích của mấy tên này…cho nên em…”

Hôm nay tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu của Kỷ Thần Hi như sắp nổ tung đến nơi rồi, cô nhăn mặt rồi ôm đầu của mình.

Tịch Cảnh Dương thấy thế liền ngồi xuống giường rồi ôm cô vào lòng rồi vỗ về an ủi:“Không sao cả, từ từ sẽ nhớ lại hết thôi, không cần gấp…”

Vị em trai nào đấy trông thấy cảnh này liền đỏ mắt:“Anh buông Tỷ ấy ra!”

Phó Tuần liền kéo Evan sang một bên nói nhỏ:“Cậu không muốn chị gái mình mau chóng nhớ lại sao? Nếu nhớ lại thì cảnh cậu nhìn thấy không đơn giản là như vậy đâu!”

Evan:"…"



Bên Kỷ Thần Hi dần ổn định lại một chút, nên cô đẩy nhẹ Tịch Cảnh Dương ra mà hướng về Phó Tuần lên tiếng hỏi:“Anh nói anh ấy nói dối? Nói dối gì cơ?”

Tịch Cảnh Dương lại lần nữa lườm Phó Tuần, đương nhiên Kỷ Thần Hi cũng trông thấy, cô liền đưa tay nhéo mạnh vào eo của anh:“Anh lườm cái gì? Để anh ấy nói!”

Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bị cô gái nhỏ áp chế, Phó Tuần được dịp hả hê trong lòng, liền nói:“Hắn ta bảo trở về Nước R là để yểm trợ cho Mục Liên Thành sao? Từ khi nào mà Ngài Tịch đây vì một nhân viên của mình mà chịu phá vỡ nguyên tắc thề không đặt chân đến Nước R vậy?”

Tịch Cảnh Dương vừa định ngăn cản lời anh sắp nói, thì lại bị cô gái bên cạnh nhéo cho một phát nữa:“Anh nói tiếp đi!”

“Khụ…Trước đó Mộ Lão Gia Tử có tìm đến ông nội của cậu ta, nhờ ông ấy chăm sóc cho đứa cháu gái của mình đang lưu lạc bên Nước R. Vì Tịch Lão nghĩ rằng cậu ta sống ở Nước R lâu như vậy, nhất định sẽ thông thạo đường đi bên đó, nên đã nhờ cậu ta giúp…”

“Đủ rồi!” Tịch Cảnh Dương lên tiếng ngăn cản.

Kỷ Thần Hi lại nhéo thêm cái nữa khiến anh uất ức nhìn về phía cô:“Đau…”

“Mặc kệ anh! Anh không để anh ấy nói, em sẽ nhéo anh nữa đó!”

Tịch Cảnh Dương:"…" Nhưng để cậu ta nói hết…em không chỉ véo anh đâu!

Evan và Phó Tuần nhìn màn ân ái này của hai người:"…"

“Tôi đi chuẩn bị phòng thôi miên…nói xong qua đó ngay nhé.” Evan nói xong liền chạy trước.

Phó Tuần còn chưa kịp phản ứng thì tên nào đó đã bỏ anh lại một mình mà chạy trốn, anh liền đem hết cơn giận đổ lên đầu Tịch Cảnh Dương mà nói tiếp.

"Ban đầu cậu ta còn từ chối không chịu đi, nhưng sau khi nhìn thấy tấm ảnh của cô cháu gái kia, thì liền không ngần ngại mà đồng ý ngay! Liên Thành chẳng qua là tiện đường cậu ta đến hỗ trợ mà thôi!’

Kỷ Thần Hi liền đen mặt, nhưng vẫn nở một nụ cười vô cùng THÂN THIỆN mà quay sang hỏi người đàn ông đang ôm mình.

“Tịch Cảnh Dương! Anh là vì muốn giúp cho Tịch Lão…hay là vì gương mặt của Mộ… Nhược…Vi vậy?”

Cô còn cố ý lên giọng rồi nhấn mạnh cái tên ấy, khiến cho Tịch Cảnh Dương cũng phải toát mồ hôi lạnh. Phó Tuần cảm thấy vô cùng hả hê liền huýt sáo rời đi, chừa không gian lại để cho bạn mình nguỵ biện.

…----------------…