Tập đoàn Phương Hoa đang đối mặt với những ngày gần như phá sản, rốt cuộc cũng nhận được tin tập đoàn Christopher đồng ý hợp tác. Mấy ngày nay chủ tịch tập đoàn Phương Hoa có thể nói là lo lắng chờ mong không yên, mỗi khi nhìn thấy đường đồ thị chỉ cổ phiếu công ty mình vẫn có hướng sụt giảm đều cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Hắn muốn bàn bạc lợi ích với Vân Hề, thế nhưng lại lo sợ chạm đến nghịch lân* của cậu, ngay từ đầu hắn dự định đến sân bay đón cha con Vân Hề, nhưng vừa ra khỏi sân bay thì cậu bị phóng viên bao vây chật kín, một câu cũng không nói được. Lúc trước hắn buộc phải rỉ ít thông tin cho truyền thông cũng là bất đắc dĩ, cổ phiếu Phương Hoa không ngừng sụt giảm, nếu không rò rỉ tin tức này thì sẽ có thể Phương Hoa sẽ vỡ nợ ngay lập tức mà không đợi được lúc hợp tác với tập đoàn Christopher.
Bất kể có nói thế nào, hiện tại Phương Hoa có thể hợp tác với tập đoàn Christopher thì những khó khăn lúc trước cũng không còn quá khó khăn nữa rồi.
Bởi vì chuyện kí kết hợp đồng giữa hai bên, chủ tịch Phương Hoa phải hỏi ý kiến của Vân Hề, sau khi được cậu cho phép, bên Phương Hoa liền cho mời phóng viên đến chứng kiến hai công ty kết kết với nhau.
Bởi vì đây là một cuộc kí kết quan trọng cho nên Vân Hề không mang theo Vân Nhạc, chỉ để bé ở nhà cho vệ sĩ Charles trông nom. Hiện tại Vân Hề đang mặc bộ âu phục màu xám, quần áo căt may tinh xảo cho nên khi mặc lên có thể thấy thân hình thon dài cao ngất của cậu, tuy rằng khá gầy, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến toàn cục hết.
Vốn dĩ Vân Hề muốn Đường Hạo làm tài xế đưa cậu đi kí hợp đồng, nhưng phía Phương Hoa lại cố ý đem xe đến đón, cậu cũng sợ Vân Nhạc muốn ra ngoài chơi nhưng không có phương tiện đi lại. Vì vậy đồng ý bên Phương Hoa tới đón mình đi.
Xe BMW đã đậu trước cửa khách sạn, Tôn Tuấn ngồi trên ghế phó lái nhìn thấy Vân Hề đi ra khỏi cửa liền xuống xe, tự mình mở cửa sau của xe mời cậu vào.
Vân Hề sủng thụ nhước kinh* cười cười: “Tôn tổng quá khách khí rồi.”
“Đâu có, đâu có.” Tôn Tuấn liên tục xua tay, cũng ngồi vào ghế sau: “Tôi còn chưa xin lỗi chuyện hôm đó không có sự cho phép của ngài mà đã tiết lộ ra bên ngoài, mong ngài không để bụng.”
Tuy rằng Tôn Tuấn nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn còn ít nhiều oán khí, mấy ngày nay Vân Hề cố ý không thèm để ý với bọn hắn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý hợp tác cùng, thế nhưng mấy ngày nay Phương Hoa cũng tổn thất không ít.
Cũng may Vân Hề là không hay chấp vặt, cho nên cậu chỉ lắc đầu: “Không đâu.”
Tôn Tuấn nghe vậy lập tức tươi cười rạng rỡ, dọc đường đi kể cho Vân Hề không ít chuyện lí thú.
Lần này Phương Hoa đã dọn lại phòng hội nghị cũ thành một phòng họp mới để kí kết hợp đồng giữa hai bên, từ đó có thể thấy Phương Hoa rất coi trọng việc hợp tác này. Các phóng viên cũng sẽ không ngồi theo khu được phân như trước đây, mà là ngồi vây quanh bàn họp, ngồi ở vị trí quan trọng nhất, một là Vân Hề, hai là chủ tịch tập đoàn Phương Hoa.
Phương án này không những thể hiện sự chào đón với các phóng viên thậm chí còn để lại ấn tượng mạnh trong lòng họ, huống hồ tòa soạn của bọn họ cũng có qua lại với Phương Hoa, nhìn vào tình tình hôm nay, có thể tin tưởng ngày mai sẽ không đăng tin xấu về Phương Hoa nữa.
Hợp đồng được phân làm bốn bản, hai bản tiếng Trung, hai bản tiếng Anh, Vân Hề đọc qua hai bản hợp đồng có ngôn ngữ khác nhau, không phát hiện ra điểm sai sót gì thì đặt bút kí tên, về con dấu trên hợp đồng mấy ngày trước đã được chủ tịch Christopher sai người đem tới rồi.
Hai bên kí kết, bắt tay chào mứng Phương Hoa cùng Christopher đã trở thành đối tác chính thức. Các phóng viên chụp ngay hình ảnh nắm tay giữa hai bên này, sau đó lần lượt đặt ra các câu hỏi.
Sau sự kiện ngày đó ở sân bay, phóng viên hôm nay có vẻ ôn hòa đi rất nhiều. câu hỏi đặt ra cũng không phải quá chua cay, điều này khiến Vân Hề vô cùng hài lòng. Dù sao cậu ít khi ra mắt, cũng đã suy nghĩ kĩ câu hỏi của phóng viên cho nên trở lời rất rành mạch, hợp lí.
Nghi lễ lần này ba bên đều vô cùng vui vẻ, sau khi kết thúc nghi lễ, chủ tịch Phương Hoa có lời mời Vân Hề dự buổi tiệc tối nay, nói là muốn chúc mừng hai bên kí kết hợp đồng thành công. Vân Hề không từ chối, thậm chí còn sảng khoái đồng ý, dù sao hiện tại bọn họ cũng đặt trong mối quan hệ đối tác, cậu cũng không cần tiếp tục làm bộ làm tịch như trước.
Vân Hề rời khỏi Phương Hoa, từ chối luôn việc Tôn Tuấn muốn đưa cậu về, còn nói tối nay nhất định sẽ có mặt. Tôn Tuấn thấy Vân Hề quá kiên quyết cho nên cũng không tiếp tục kiên trì nữa, tự mình tiễn cậu đến tận cơar lớn Phương Hoa, còn nói tối sẽ tiếp tục đến đón cậu đi dự tiệc mới quay về phòng làm việc.
Sau khi cáo từ Tôn Tuấn, Vân Hề có dự định đến thăm cô nhi viện, đó cũng là lí do cậu từ chối hắn. Rời đi mấy năm nay, cậu thông qua người thứ ba tài trợ cho cô nhi viện không ít tiền, thế nhưng vân chưa đến thăm được, vừa vặn hiện tại có thời gian rảnh rỗi.
Nhưng Vân Hề chưa đi được mấy bước đã thấy một bóng người quen thuộc, Hàn Diệp Tu mặc áo sơ mi trắng tinh mỉm cười tựa trên đầu xe Benthey, tầm mắt hắn chăm chú nhìn vào Vân Hề, ánh mắt thâm trầm, dưới sống mũi cao thẳng là viền môi mỏng đang vẽ lên một đường cong mờ mờ, khuôn mặt góc cạnh có chút nhu hòa, cơ ngực rắn chắc lộ ra đường cong khỏe mạnh dưới lớp áo sơ mi bó chặt, hai tay hắn đút trong túi quần, một chân thon dài đứng trụ, một chân chéo sang ngang.
Bỏ qua những chuyện khác thì quả thực Hàn Diệp Tu vô cùng hấp dẫn, khoonh ít người qua đường đều ghé mắt nhìn qua, thậm chí có mấy cô gái trẻ tuổi còn len lén giơ điện thoại ra chụp ảnh hắn.
Vân Hề nhất thời có chút mờ mịt, nhớ lại những chuyện xưa cũ trước đây, cậu không nhớ nổi tại sao mình lại yêu người đàn ông này, có thể là do hắn cường thế xông vào thế giới của cậu, mang cho cậu những ấm áp chưa bao giờ có được, cũng có lẽ là do hắn có phong thái quá hấp dẫn, nhưng vậy thì đã sao nào? Vân Hề cười tự giễu.
Cậu suy nghĩ một chút, cuối cũng vẫn bước lên cách hắn chừng ba bước chân thì dừng lại, nhìn ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Hàn Diệp Tu, nói: “Anh và hắn đã nói chuyện rồi sao?”
“…Phải.”
Vân Hề gật đầu: “Lúc nào có thể làm thủ tục?”
Hai tay trong túi quần bất giác nắm chặt, chỉ là nét mặt hắn vẫn không hiện lên bất cứ gợn sóng nhỏ nào, nụ cười trên mặt Hàn Diệp Tu vẫn không giảm: “Ngày mốt có rảnh không?”
Vân Hề tựa hồ cũng không ngờ Hàn Diệp Tu có thể sảng khoái đồng ý như vậy, sau khi ngẩn người liền đáp lại: “Có.”
“…Vậy ngày mốt đi.”
“Được.”
“Vấn đề hộ khẩu có muốn giúp đỡ gì không?”
Vân Hề lắc đầu, lễ phép nói: “Không cần, cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Hàn Diệp Tu đứng thẳng dậy trước mặt Vân Hề, cậu nhíu mày theo phản xạ lùi về phía sau vài bước, hắn mỉm cười lắc đầu: “Đừng sợ, anh không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi em đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.”
“Không cần.” Vân Hề từ chối nói: “Tôi có thể gọi xe taxi, cảm ơn.”
“Vân Hề.” Ánh mắt Hàn Diệp Tu hiện lên đau thương: “Đã chia tay rồi thì làm bạn bè cũng không được sao?”
—–Diệp Tu, anh đừng đuổi em đi, anh muốn chia tay cũng được, em đồng ý, nhưng chúng ta không thể trở thành bạn bè được sao? Bạn bè bình thường là được rồi, được không? Em xin anh—-
Vân Hề mím môi, hơi thở phập phồng không theo tiết tấu, nếu như không phải hôm nay Hàn Diệp Tu nói ra những lời này thì có lẽ cậu đã quên mất ngày xưa mình từng hèn mọn cầu xin người này đừng đuổi mình đi như thế nào, hiện tại rốt cuộc phong thủy luân chuyển* rồi sao?
Phong thủy luân chuyển: gió mưa thay đổi, ý nói thời thế thay đổi.
Cậu hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Nếu đã chia tay rồi, cần gì phải làm bạn bè nữa? Như vậy chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp.”
“Ôi! Đây không phải là tổng giám đốc Hạo Hãn sao? Sao ngài lại cùng ngài Arvin một chỗ vậy? Đám phóng viên vừa phỏng vấn chủ tịch Phương Hoa xong, vừa rời khỏi cửa đã thấy Hàn Diệp Tu cùng Vân Hề cách đó không xa, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Mau mau! Có tin tức mới!”
Không biết có phóng viên nào hét lên một tiếng, những người còn lại lập tức vây xung quanh Vân Hề cùng Hàn Diệp Tu.
‘Xin hỏi tổng giám đốc Hàn cùng ngài Arvin là người quen cũ sao?’
“Tổng giám đốc Hàn, Christopher và phương hoa một vài phút trước vừa đặt bút kí hợp đồng, hiện tại ngài còn đứng ngoài cửa lớn phương hoa, xin hỏi ngài cũng có ý định hợp tác với Christopher sao?”
“Ngài Arvin, xin hỏi là tổng giám đốc Hàn đặc biệt tới đón riêng ngài hay sao? Có thể nói cho chúng tôi biết quan hệ giữa hai người không?”
“Ngài Arvin, nếu như phải lựa chọn giữa Hạo Hãn và Phương hoa, ngài sẽ chọn cùng hợp tác cùng ai?”
“Ngài Arvin …”
Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề nhíu mày, hiển nhiên biết cậu đang khó chịu với đám phóng viên này, hắn liền trầm mặt kéo cậu về phía sau mình: ‘Lúc mấy người đưa ra những câu hỏi này có đảm bảo được bát cơm của mình không?’
Dám phóng viên nhất thời cứng đờ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hàn Diệp Tu lạnh lùng nhìn qua một lượt: ‘Quan hệ giữa tôi và Arvin thế nào có liên quan đến mấy người không? Nếu như ngại công việc của mình không tốt tôi có thể kéo mấy người ra.’
Mấy phóng viên lăn lộn trong giới đã nhiều năm rồi, đối với thế lực của Hàn Diệp Tu cũng có ít nhiều hiểu biết, chỉ có điều hắn không mấy khi lộ vẻ tươi cười trước bọn họ, bọn họ cũng không rõ tính cách hắn, hơn nữa ra câu hỏi là thiên tính của họ, cho nên mới khẩn cấp ùa lên, ai ngờ đụng đến bức tường thép rồi. Có người tự mình cảm thán lại có kẻ bận rộn xin lỗi: ‘Xin lỗi tổng giám đốc Hàn, là chúng tôi không nghĩ được chu toàn, mong ngài đại nhân đại lượng không tính toán lần này.’
“Đúng đúng đúng, lần này chúng tôi làm việc không tốt, ngài không nên nóng giận.”
Hàn Diệp Tu hừ lạnh một tiếng, “Tôi rất quan tâm đến Arvin, cho nên cũng không mong có chuyện như thế này xảy ra, hiểu không?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi. ” Mấy phóng viên liên tiếp đáp lời.
“Hiểu rồi còn không mau cút đi?”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người phóng viên lập tức rời đi, rất sợ đi chậm sẽ khiến Hàn Diệp Tu cảm thấy không hài lòng.
“Hiện tại có thể thả ra chưa? ” Vân Hề cánh tay bị năm chặt lên lạnh lúng nói, nếu như không phải ngại nhiều phóng viên ở đâu, cậu đã sớm.
Tránh thoát.
Hàn Diệp Tu như bị giật điện lập tức buông tay Vân Hề ra, “Xin lỗi, anh không ý gì khác, em đừng hiểu lầm.”
Vân Hề xoa xoa cổ tay đỏ bừng đau nhức, mặt không đổi sắc nói: “Không có việc gì, còn có cảm ơn anh đã giải vây.”
“Vân Hề, vấn đề vừa rồi…”
Vân Hề nhàn nhạt liếc qua Hàn Diệp Tu: “Hay là thôi đi, tôi còn có việc, gặp sau.”
Hay là thôi đi? Hàn Diệp Tu cười khổ lắc đầu, quả nhiên là không nên ôm hi vọng. Ngay Vân Hề gần đi xa, Hàn Diệp Tu hét to với Vân Hề, “Vân Hề, có thời gian đến thăm gia đình viện trưởng đi, bọn họ rất nhớ em, viện trưởng đã già nhiều lần nói trước mặt anh muốn uống trà Long Tĩnh, ông muốn anh thay mình nói lời cảm ơn đến em.”
“Đã biết. ” Vân Hề khoát khoát tay sải bước rời đi.
Hàn Diệp Tu chán nản rút lui, ánh mắt hắn nhìn bóng lưng Vân Hề lộ ra sự tuyệt vọng, vậy em có biết cả đời này mình sẽ không còn được dâng trà Long Tĩnh cho viện trưởng được nữa hay không?