Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 97:H-




Nhìn thấy hắn tránh bàn tay của mình, Mạc Nhiên khẽ nhíu mày. Đây là hắn đang không muốn y động vào người sao?

Tần Lăng hai mắt đỏ lên, vốn hắn đã tự kiềm chế mình nhưng lại bị hành động của Mạc Nhiên làm trỗi dậy dục vọng trong người, hắn nhéo nhẹ má y ôn nhu nói: "Ta yêu thương ngươi như thế, sao lại có thể để ngươi làm những chuyện này."

Biết hắn không phải có ý đó nên Mạc Nhiên cũng thấy thoải mái hơn, ngập ngừng hỏi lại: "Ngươi như thế sẽ rất khó chịu..."

Tần Lăng: "Ngươi thực sự muốn giúp ta?"

Mạc Nhiên mím môi gật nhẹ đầu, đến lúc này hắn cũng không kiềm chế nổi mình nữa, tự cởi y phục trên người mình xuống. Nhìn thấy hạ thân đã sưng đến lợi hại của hắn, Mạc Nhiên thấy có chút sợ hãi khẽ nuốt khan một ngụm. Bây giờ y hối hận còn kịp không? Dù là đưa thứ đó vào trong miệng, hay là vào trong người thì cũng không ổn chút nào.

Nhìn Mạc Nhiên căng thẳng như vậy Tần Lăng mỉm cười, đây cũng là lý do hắn không thể gấp gáp mà làm chuyện đó với y ngay được. Mạc Nhiên cũng từng nói thân thể mình không được tốt, hắn cứ vậy đưa thứ quá cỡ kia của mình vào, y không quen sẽ không xuống giường nổi.

Tần Lăng một tay xoay người Mạc Nhiên lại đưa lưng về phía mình, để hai đùi của y khép chặt lại với nhau. Hắn khẽ xoa bộ mông trắng nõn rồi đưa tay ra ôm lấy eo, cảm thấy tính khí nóng bỏng của hắn đã chạm vào sau lưng mình, Mạc Nhiên cả người run lên.

Tần Lăng cắn nhẹ lên tai y an ủi: "Mạc Nhiên không sao đâu... tin ta."

Như mọi lần nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của hắn y cũng sẽ từ từ bình tĩnh lại, nhưng đó là trước kia. Giờ nhìn thấy vật quá cỡ kia của hắn rồi bảo y bình tĩnh sao cho nổi, nghĩ đến thứ đó sẽ vào sâu trong người mình, Mạc Nhiên đã lo lắng cắn bờ môi đến đỏ ửng. Bảo y tin hắn sao? Tin được sao?

Chờ đợi một hồi không thấy cơn đau nào cả, chỉ thấy hắn đưa tính khí nóng như đuốc kia đưa vào giữa hai đùi. Thấy y gồng người cứng như vậy Tần Lăng nói: "Thả lỏng ra một chút."

Mạc Nhiên nghe theo hắn mà chân hơi nhích ra để hắn thuận tiện tiến vào, Tần Lăng bắt đầu di chuyển cọ sát thứ đó giữa hai đùi y. Mạc Nhiên không biết còn có thể làm thế này, nhưng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tính khí của Tần Lăng liên tục ma sát giữa hai đùi làm da y nóng như muốn bỏng, cả thân thể của hắn đập mạnh vào sau lưng cùng hơi thở dồn dập. Thỉnh thoảng thứ đó của hắn còn chạm vào tính khí của y, làm nó ỉu xìu từ lúc nãy lại như muốn ngóc đầu dậy.

Mạc Nhiên không thể cản nổi dục vọng trong người mình nên cảm thấy cực kỳ mất mặt, sao lại vì mấy cái động chạm của hắn lại dễ dàng lên vậy chứ. Tần Lăng động tác ngày càng nhanh làm hai đùi của y đỏ ửng cả lên, nhưng nhờ nó cũng làm hắn phát ra dục vọng trong người được phần nào.

Cảm thấy đã thỏa mãn hắn xoay người y lại, một tay cầm thứ đó của mình, một tay cầm tính khí của y để hai thứ lại gần nhau rồi tiếp tục dùng tay vuốt dọc theo trụ. Chẳng mấy chốc Tần Lăng nhắm hờ hai mắt chậm dần động tác, phun lên bụng y một dòng dịch thể trắng. Hắn vui vẻ nằm sấp lên trên người Mạc Nhiên, hôn chặt lấy cổ y tạo ra những dấu vết đỏ thẫm.

Nhìn thấy cả hai người đều đã bẩn, Tần Lăng ngồi dậy khoác trên mình một chiếc áo mỏng ra lệnh cho hạ nhân mang nước vào.

Mạc Nhiên bị hắn trêu đùa một hồi, cảm thấy buồn ngủ nên đã nhắm nghiền hai mắt, Tần Lăng bế y dậy gần đến bồn tắm đã được chuẩn bị xong thả vào dòng nước ấm. Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lại bị người khác đánh thức làm y khẽ nhíu hai mày lại.

Tần Lăng nhéo nhẹ má y nói: "Tắm sạch rồi mới dễ ngủ."

Mạc Nhiên lười nhác nhìn lại hắn, thấy bộ dạng này của y Tần Lăng thở dài bước vào trong bồn tắm cùng. Vì bồn tắm nhỏ nên hắn vừa bước vào, nước đã tràn ra ngoài đổ ầm ầm xuống dưới đất. Thấy hắn trèo vào tắm cùng mình Mạc Nhiên cũng tỉnh hẳn ngủ, nhìn hai người chật chội dính sát vào nhau y có chút tức giận nói: "Ngươi... ngươi tắm sau không được sao?"

"Ta sợ ngươi tự mình tắm không sạch." Hắn mỉm cười vừa nói vừa đưa khăn ra lau người cho y, nhìn thấy làn da trắng toàn là dấu hôn của mình. Tần Lăng vui vẻ động tác càng cẩn thận hơn, như chỉ sợ mạnh tay một chút sẽ làm y khó chịu.

Thấy mình có nói gì hắn cũng không có ý định ra, Mạc Nhiên mặc kệ hắn lau người cho mình, dù gì cũng đã thân thiết đến mức đấy rồi đâu còn gì để ngại.

Sau khi lau người cho y sạch sẽ, Tần Lăng lấy một chiếc khăn khô quấn chặt người Mạc Nhiên lại bế về phía giường. Từ đầu đến cuối y còn không phải động tay động chân đến một cái nên cũng lười nhác, mặc hắn giúp mình luôn việc mặc y phục lên người.

Thấy hắn tỉ mỉ chăm sóc mình như vậy, Mạc Nhiên mỉm cười nói đùa: "Nếu ngươi cứ nuông chiều ta như vậy, sau này ta sẽ thành thói quen mà lười nhác mất."

Tần Lăng buộc lại y phục cho y cẩn thận đợi y nằm xuống, hắn đắp chăn cho hai người mới nhìn y chăm chú rồi nói: "Ngươi muốn lười thế nào cũng được, thành thói quen cũng không sao. Như vậy càng tốt ta có thể cả ngày dính lấy ngươi."

Mạc Nhiên mỉm cười vòng tay qua ôm chặt lấy Tần Lăng, những ngày này đều là hắn nằm bên cạnh. Để y ôm lấy ngủ trong lồng ngực ấm áp này, nghe từng nhịp tim, hơi thở và mùi hương trên người hắn cũng đã thành thói quen mất rồi.