"Công tử, thuộc hạ điều tra được Cố Thương không có một chút quan hệ gì với triều đình, hắn là bang chủ của một môn phái lớn trong giang hồ. Một năm trước, Cố Thương một mình đánh bại hơn trăm người rồi ngồi lên ghế minh chủ võ lâm, khi đó mới chỉ hai mươi tuổi, làm khắp giới võ lâm phải kinh sợ. Hắn lấy tên khác là Cố Niệm để hành tẩu, chắc công tử cũng đã nghe qua cái tên này."
Nghe Minh Triết bẩm báo hai mày của Tần Lăng khẽ nhíu lại: "Hắn lại là Cố Niệm?"
Cái tên này chỉ cần là người luyện võ ai lại không từng nghe qua, nhớ năm đó mở ra trận tỉ thí, cao thủ khắp thiên hạ đều tụ tập vậy mà tất cả lại bại trong tay một thiếu niên trẻ. Để hắn đường đường chính chính mà ngồi lên chiếc ghế cao nhất.
"Đúng vậy, nghe nói hồi nhỏ hắn là một nhân tài luyện võ nhưng không chuyên tâm lắm. Về sau không biết xảy ra chuyện gì, Cố Thương ngày đêm luyện tập không ngừng trong suốt nhiều năm, cuối cùng cũng bước lên vị trí hôm nay."
"Từ trước đến nay quân triều đình và người của giang hồ vốn có xích mích, lần này Cố Thương đến là được chính vương gia mời vào trong cung, vừa tạo giao hữu giữa hai bên vừa muốn lôi kéo hắn về phía mình. Nếu vương gia có được sự giúp sức của Cố Thương, thì quả thật không một ai có thể cản ông ta lại nữa."
Tần Lăng càng nghe mày càng nhíu chặt lại, mãi một lúc sau mới gật đầu bảo Minh Triết đi ra ngoài. Hắn đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ, bỗng trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Một Sở Tiêu thôi đã đủ làm hắn khó chịu, bây giờ còn nhảy ra thêm một Cố Thương lợi hại như thế, hơn nữa tên này rõ ràng là thích Mạc Nhiên, nhìn ánh mắt đấy không thể nhầm vào đâu được.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hiếm có của Tần Lăng, Tu Kiệt ngập ngừng một chút rồi nói: "Công tử... Người định làm thế nào?"
"Còn làm thế nào nữa, tên đó mà bước đến cửa đuổi đi cho ta, không để hắn gặp Mạc Nhiên!" Tần Lăng tức giận nói, minh chủ võ lâm chắc là võ công rất giỏi, như vậy thì đã sao? Giờ Mạc Nhiên đang ở bên cạnh hắn, bất cứ ai cũng không được động vào.
Ngày đầu tiên của năm mới, khắp nơi trong phủ đều tràn ngập trong không khí vui vẻ, mẫu thân của Tần Lăng mới trở về và hắn lại gặp phải một chút rắc rối. Đó là mẫu thân hắn, bà\-ấy\-không\-thích\-Mạc\-Nhiên! Mới trở về mà đã nhìn thấy mẫu thân mình mặt nặng mày nhẹ, Tần Lăng có chút khó xử, hắn không muốn mẹ mình nói những lời không hay với y.
Lại nhìn trong phủ có thêm vài đứa trẻ cười cười nói nói ầm ĩ, làm Tô Diệp càng cảm thấy bực mình, bà vừa hậm hực vừa quát: "Tất cả im lặng hết cho ta!"
Tử Du cùng hai huynh đệ Án Minh, Án Lạc đang tranh nhau con diều trong sân, nghe thấy tiếng quát của bà liền dừng lại, Tần Lăng xua tay cho ba đứa nhỏ lui ra. Hắn lấy tay xoa một bên đầu, trong lúc hắn ngày đêm bận rộn sắp xếp trăm việc, hai thống lĩnh chỉ huy vạn quân của hắn giờ lại ở đây tranh nhau một con diều sao? Bây giờ hắn trả hai đứa trẻ này về rồi sáu năm sau tìm lại có được không?
Tần Lăng thấy mẫu thân đang dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn mình, hắn thở dài nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẫu thân người đừng khó chịu với Mạc Nhiên nữa, y là một người rất tốt, thật đấy!"
Tô Diệp đập mạnh tay xuống bàn: "Có phải con lại nghe cha con nhồi nhét cái gì nữa phải không?"
"Không phải." Tần Lăng vội lắc đầu có chút nghiêm túc nói: "Cha không nói gì với con cả, là con tự thấy y tốt hơn nữa..."
Tần Lăng ngập ngừng một lúc, cố suy tính xem nói ra những lời này mẫu thân hắn sẽ tức giận như thế nào, nhưng nếu không nói mẫu thân vẫn sẽ làm khó Mạc Nhiên, hắn quả thực không muốn nhìn thấy y buồn.
"Mẫu thân, con thích Mạc Nhiên."
"Cái... Cái gì?!" Quả như trong suy đoán, Tô phu nhân nghe xong giật mình đứng phắt dậy, tay run run chỉ vào mặt Tần Lăng quát lớn: "Con nói lại một lần nữa cho ta nghe!"
Tần Lăng nhìn thẳng mẫu thân mình, giọng quả quyết: "Con nói là con yêu Mạc Nhiên. Con thực sự rất yêu y, cả đời này con chỉ muốn chăm sóc tốt cho y, bên cạnh y, bảo vệ y. Mẫu thân những lời con nói đều là thật lòng, cho nên xin người hãy tác thành cho bọn con."
Tô Diệp nghe từng chữ của hắn hai chân run lên ngã xuống ghế một tay ôm lấy ngực, mãi một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh run run nói: "Con có biết vừa nói những gì không? Tần gia chỉ có mỗi con là người nối dõi, vậy mà giờ con nói với ta con thích nam nhân?! Vậy Tần phủ sau này phải làm sao? Còn Giai Hy phải làm sao, nó đợi con bao nhiêu năm con nỡ phụ bạc nó?"
"Giai Hy không phải là người tốt như người nghĩ, với cả trong lòng con giờ chỉ có mình Mạc Nhiên, nối dõi tông đường xin thứ cho con bất hiếu."
"Nghiệt chướng!" Tô Diệp không giữ nổi bình tĩnh vung tay lên tát lên mặt Tần Lăng một cái mạnh, hắn cũng không tránh né chỉ lặng lẽ đứng đó chịu cơn thịnh nộ của bà.
Dòng dõi nhà họ Tần đâu phải nói muốn đứt là đứt, vậy sau này bà còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông. Tô Diệp cố nén cơn tức giận, gằn giọng hỏi: "Dù là ta nạp thiếp cho con, để con có một đứa con nối dõi cũng không đồng ý?"
Tần Lăng gật nhẹ đầu: "Đúng vậy."
"Ha ha ta quả thật có phúc sinh ra một đứa con tốt!" Tần Lăng nhìn mẫu thân mình ngẩng mặt lên cười không khỏi cảm thấy tội lỗi, hắn cũng không muốn làm mẫu thân mình đau lòng nhưng... Tần Lăng thấy bà đứng không vững như sắp ngã, muốn lại gần đỡ lấy nhưng lại bị đẩy mạnh ra.
"Mẫu thân..."
"Đừng có gọi ta là mẫu thân!" Tô Diệp lớn tiếng quát: "Ta không có đứa con là một tên đoạn tụ."
Nói rồi Tô Diệp chập chững bước ra ngoài, phải có nha hoàn bên cạnh đỡ hai bên mới không ngã xuống. Tần Lăng thở dài, dù chịu bao lời mắng chửi đi nữa cũng là chửi hắn đi, hắn không muốn y nghe thấy những lời không hay dù chỉ một chút.
Lúc Tần Lăng bước ra đúng lúc gặp phải Mạc Nhiên đứng đó, không biết chỉ là trùng hợp hay y đã ở đó từ trước, Tần Lăng mỉm cười nói: "Mạc Nhiên đến tìm ta sao?"
"Ừ." Mạc Nhiên gật đầu nhìn chăm chú vào vết đỏ trên mặt hắn: "Mặt của ngươi..."
"A..." Tần Lăng đưa tay lên che một bên mặt, hắn quên mất lúc nãy vừa bị mẫu thân đánh, chắc là vết thương vẫn chưa kịp lành. Hắn tránh ánh mắt của y nói: "Không sao đâu đừng quan tâm, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
"Phụ thân bảo ta gọi ngươi ra dùng bữa, ngày đầu năm mới ông muốn cả nhà ăn cùng nhau."
"Ừ, ngươi đi trước đi một lát ta ra sau."
Mạc Nhiên nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn ngập ngừng mở lời nói: "Đừng vì ta mà bất hòa với mẫu thân ngươi, không đáng đâu."
Tần Lăng vẻ mặt thoáng buồn nhưng vẫn dịu dàng nhìn y nói: "Đừng nói đáng hay không đáng, với ta vì ngươi dù làm gì cũng là đáng."