Cuối cùng sau hơn một nén hương, vị công công mới đọc hết đám sớ dài dằng dặc kia. Sau khi đọc xong chính là nghi lễ dâng hương do đích thân hoàng thượng làm, ở trong hoàng cung có một nơi được xây riêng lên để làm nơi cúng tế. Nhưng nơi này xây rất cao, để đi lên cũng phải đi hết hơn một trăm bậc thang, nhìn sức khỏe của hoàng thượng ai cũng muốn khuyên ngăn nhưng tâm ý ông đã quyết, một mực tự mình đi lên.
Đám hạ thần nhìn hoàng thượng đi như sắp ngã mà lo lắng không thôi, vì nơi tế trời phải tự mình đích thân lên mới tỏ được lòng thành, nên hoàng thượng không cho ai giúp mà tự mình bước lên từng bậc, dù là đi được một bước lại nghỉ một lúc vẫn không bỏ cuộc. Tống thừa tướng đứng bên dưới thấp thỏm không yên, chỉ sợ nếu lỡ chân ngã xuống một cái thì thật lớn chuyện. Không biết qua bao lâu, nhìn thấy người đã an toàn lên đến nơi mới thở phào một cách nhẹ nhõm.
Ở dưới nhìn lên hoàng thượng cúi người ba lần, sau khi dập đầu xong thì bắt đầu thắp hương. Đài tế trời rất rộng, xung quanh đó còn xếp những cống phẩm do các quan dâng lên. Sau màn thắp hương công công bên cạnh sẽ giúp hoàng thượng kiểm tra cống phẩm một lượt, rồi đọc tên người đã dâng là hoàn thành nghi lễ.
Dù ở bên dưới cách khá xa nhưng vì ai cũng im lặng nên vẫn nghe thấy giọng công công đọc tên từng đồ vật, mỗi thứ đều là đồ thượng hạng khó kiếm, dĩ nhiên người chức càng cao sẽ dâng thứ càng đắt tiền.
"Tống thừa tướng dâng lên năm bức tượng phật đúc bằng vàng."
"Nhị Vương gia dâng lên một trăm viên Bích Thủy Ngọc."
Sau mỗi lời của vị công công là ánh mắt cùng tiếng xì xào bàn tán của đại thần, hai vị quyền cao chức trọng nhất trong triều quả là hào phóng quá rồi.
"Hữu bộ thị lang dâng lên một bình sứ thời Nguyên."
"...."
Công công đọc đến tên đồ vật nào thì tiểu thái giám bên cạnh cầm đồ đó ra khỏi hộp đặt lên trên cao, chẳng mấy chốc trên chiếc bàn đã đầy toàn là vàng bạc châu báu, nhiều đến mức khiến người ta hoa mắt. Hoàng thượng vẫn ngồi đó tĩnh tâm nhắm hai mắt lại như đang cầu nguyện.
Sau một hồi đọc tên gần trăm vị quan giọng công công cũng đã có một chút khàn, nhìn tờ giấy chỉ còn lại vài cái tên không khỏi thở phào một hơi.
"Phủ úy Lê Tân Bình cùng đô sự Lý Nhạc dâng lên hai bức tranh cổ."
Vẫn như thường lệ, tiểu thái giám mở chiếc hộp dài đặt trên bàn, lôi ra một bức tranh được cuộn tròn lại. Cậu tháo dây buộc bức tranh ra, chuẩn bị treo lên cùng với những lễ vật khác thì đột nhiên kêu lên một tiếng lớn, ném bức tranh xuống dưới đất.
Thấy hành động của tiểu thái giám, công công ngừng lại đưa mắt sang quát: "To gan! Ngươi muốn chết hay sao dám thất thố trước mặt hoàng thượng."
Tiểu thái giám biết mình lúc nãy lỡ tay, hiện giờ đang quỳ sụp xuống dưới đất hai tay run bần bật không nói thành lời: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng. Nô tài không cố tình chỉ là bức tranh... bức tranh kia..."
Những người đứng dưới không nhìn thấy tình hình ở trên nên xì xào quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu. Chỉ riêng Tần Lăng khẽ mỉm cười như biết trước chuyện gì xảy ra, Mạc Nhiên cũng quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi. Tần Lăng lắc đầu ra hiệu cho y đừng hỏi, rồi vỗ nhẹ lên vai y một cái trấn an.
Hoàng thượng có hơi khó chịu mở mắt ra, trong lúc tế trời bị ngắt quãng đúng là điều đại kị báo hiệu xảy ra điềm xấu. Nhìn tiểu thái giám run bần bật chỉ về phía bức tranh, Trần Viễn không khỏi cau mày nhìn về công công vẫn đứng đó ra hiệu cho hắn nhặt lên.
Mạc công công theo hoàng thượng bao nhiêu năm là người rất hiểu chuyện, dù xảy ra việc gì cũng bình tĩnh mà giải quyết, thế nhưng khi nhìn thấy bức tranh cũng hốt hoảng đến mức mặt trắng bệch.
Trần Viễn thấy thế càng khó chịu, điều gì khiến công công theo mình bao năm mất bình tĩnh đến vậy? Trần Viễn đưa tay ra hiệu bảo Mạc công công đưa bức tranh cho mình, nhưng Mạc công công liền quỳ xuống giọng run rẩy nói: "Hoàng thượng!"
"Đưa đây!" Trần Viễn đã không giữ nổi bình tĩnh mà quát lên, vì ông dùng sức hơi nhiều nên ho lên một tràng dài, Mạc công vội đứng lên đỡ mới khiến ông không ngã xuống dưới.
Trần Viễn vội giật lấy bức tranh lên xem, vừa mở ra đã là một mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt, cả bức tranh đã không nhìn rõ là đang vẽ gì chỉ toàn máu là máu. Trần Viễn tay run lên vò mạnh bức tranh, đưa tay cho Mạc công công dẫn mình xuống khỏi đài tế.
Phía dưới đám hạ thần đều biết đã xảy ra chuyện lớn, nhất là Lê Tân Bình và Lý Nhạc, khi đọc đến tên hai người thì dừng lại, khả năng rất cao có liên quan đến mình nên đang run rẩy không yên. Khi hoàng thượng bước xuống đến bên dưới, mặt đã tức giận đến đỏ bừng lên, ông ném thẳng bức tranh xuống đất đám hạ thần liền hoảng sợ quỳ xuống không dám hé một lời.
"Hoàng thượng bớt giận ảnh hưởng sức khoẻ." Tống thừa tướng nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt vội khuyên can, nhưng lại càng khiến Trần Viễn tức thêm.
"Ngươi bảo ta bớt giận sao? Tự mình nhìn đi!" Ông vừa nói vừa chỉ bức tranh đã bị vò nát, Tống Thanh Trì không dám đứng dậy bò lại gần nhặt bức tranh lên xem, vừa mở ra cũng tái mặt lắp bắp nói: "Chuyện này..."
Vào những ngày thế này, kiêng kị nhất là nhìn thấy máu hơn nữa còn cố tình bôi máu lên tranh để dâng lên, có khác gì rủa cả năm đất nước này chìm trong biển máu. Hoàng thượng đã rất lâu mới tham gia mấy buổi cúng tế lại để xảy ra chuyện thế này, kẻ nào to gan bày trò quả thật là chán sống.
"Đây là đồ ai dâng lên?" Lúc này Tống Thanh Trì cũng không giữ nổi bình tĩnh mà lớn tiếng hỏi.
Mạc công công nhìn về phía hai người đang run sợ phía sau rồi nói: "Bẩm thừa tướng, là của phủ úy Lê Tân Bình cùng đô sự Lý Nhạc dâng lên!"
Nghe nhắc thẳng tên mình hai người một béo một gầy vội lết ra đằng trước lắp bắp nói: "Hoàng thượng minh giám, quả thật bức tranh của chúng thần dâng lên nhưng trước đó vẫn còn nguyên vẹn, không hiểu sao lại thành ra thế này!"
"Chúng thần gan to hơn trời cũng không dám làm ra chuyện này, nhất định là có người hãm hại chúng thần, xin hoàng thượng điều tra rõ ràng!" Tên còn lại cũng dập đầu mạnh xuống đất.
Mạc công công hừm một tiếng giọng the thé quát lên: "Đồ là do các ngươi đưa đến tận tay ta, nói như vậy hai người muốn nói là do ta hãm hại hai người sao?"
Lý Nhạc run bần bật giải thích: "Hạ quan không có ý đó, Mạc công công sao có thể làm những chuyện này, nhất định là có kẻ tiểu nhân muốn hãm hại hạ quan."
"Đủ rồi!" Trần Viễn thấy có nói thêm cũng không giải quyết được gì, dù là bị hãm hại hay không ông vốn không quan tâm, nhưng buổi cúng tế cũng đã bị hỏng nên tâm trạng cực kì không tốt gằn giọng nói: "Mặc kệ có cố tình hay không, bãi bỏ chức quan rồi lôi ra ngoài đánh tám mươi trượng cho ta!"
Lê Tân Bình nghe phải chịu tám mươi trượng liền tái mặt, người bình thường bị đánh nhiều như vậy không chết cũng tàn phế. Hắn vội lấy hết can đảm dùng thân hình béo ú của mình bò lên muốn ôm lấy chân hoàng thượng cầu xin, nhưng đã bị Mạc công công tiến lên đá ra, hắn thì thào nói: "Hoàng thượng xin người nương tay, hạ quan quả thật bị oan mà hoàng thượng!"
"Xin hoàng thượng hạ thủ lưu tình!" Lý Nhạc cũng dập đầu mạnh xuống nền khóc lóc.
Những quan nhân khác đều im như hến không dám lên tiếng, họ rất ít khi thấy hoàng thượng tức giận như vậy, hơn nữa làm hỏng buổi lễ này không tức mà được sao? Nếu năm sau có tai ương gì thì ai gánh nổi, dù có bị oan cũng phải xử tội để cho thần linh bên trên bớt giận.
Nhìn hai tên khóc lóc thảm thiết Tần Lăng mới nhẹ giọng lên tiếng: "Hoàng thượng, sắp bước sang ngày đầu năm mới thấy máu đã là điềm không tốt, xin người thu lại mệnh lệnh."
Hai tên nghe thấy có người dám đứng ra nói hộ mình thì trong lòng vui sướng như vớ được vàng, vội nhìn Tần Lăng bằng ánh mắt cảm kích, không để họ vui mừng quá sớm Tần Lăng liền nói thêm: "Thần nghĩ hay là cứ tạm nhốt vào trong nhà lao, đợi qua vài ngày lôi ra đánh cũng chưa muộn."
Lý Nhạc cùng Lê Tân Bình nghe xong thì đen mặt lại, nhìn về phía Tần Lăng đang nhìn họ cười nửa miệng. Lý Nhạc không phải người ngu dốt, nhìn ánh mắt của Tần Lăng liền biết ngay chuyện tốt hôm nay do ai làm ra. Thế nhưng hắn lại chẳng thể mở miệng nói, không bằng không chứng lại thêm tội danh vu oan giá họa. Không lẽ lại nói ra mình nói xấu thế tử nên bị trả thù, mà Trần Mạc Nhiên tính ra cũng là cháu của hoàng thượng bôi nhọ hoàng tộc tội này còn chết nhanh hơn.
Vì hôm nay là năm mới, hoàng thượng không muốn mọi người mất hứng nên cũng đã nể tình chỉ đánh tám mươi trượng, như dịp khác chỉ e đã sớm bị lôi ra chém đầu rồi. Như hiểu ra mọi chuyện Lý Nhạc liền dùng tay đập vào người Lê Tân Bình đang khóc lóc một cái ra hiệu cho hắn ngừng van xin, được rồi còn nhiều dịp chỉ cần còn sống sau này trả thù vẫn chưa muộn.
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của hoàng thượng, hai tên bị binh lính lôi xềnh xệch ra ngoài, đám hạ thần giờ mới khẽ thở ra một hơi. Trần Viễn phất tay áo đi về hướng cung điện của mình để mặc đám người vẫn quỳ ở đó. Đáng nhẽ sau buổi cúng tế còn bày tiệc rượu ca hát, đến nửa đêm bắn pháo hoa nhưng giờ ai cũng không còn tâm trạng thưởng thức. Mạc Nhiên nhìn về phía Tần Lăng lườm hắn một cái như muốn trách, Tần Lăng nhún vai tỏ vẻ vô tội, thực ra hắn cũng không biết Tiêu Vương lại ra tay độc ác như thế. Vốn chỉ cần vẽ bức tranh xấu đi một chút là được rồi, đây lại đi đổ máu cũng thật là...