"Vậy chúng ta bây giờ làm sao đây?" Sau khi tiểu nhị rời đi, Minh Nghi chống cằm, nghịch chén trà trong tay hỏi.
"Không phải lúc nãy tiểu nhị nói, tên Tống Nam Dương kia rất thích thu mua những vật quý giá sao?" Sở Tiêu nhấp một ngụm trà nói.
Minh Nghi bức xúc: "Vậy thì có liên quan gì? Dân thì gạo không có mà ăn, hắn thì hay rồi bảo vật chất đống cả phủ."
Mạc Nhiên hiểu ý của Sở Tiêu, hỏi: "Người có mang theo vật gì quý giá không?"
"Có thì có." Minh Nghi đưa tay vào trong ngực lôi ra một cái túi gấm nhỏ màu vàng, bên trên thêu những con rồng tinh xảo. Y lôi từ bên trong ra một viên trân châu màu đỏ, to hơn ngón tay cái.
"Đây là quà phụ vương mừng sinh thần ta năm mười tuổi, trân châu đỏ do Nam Lạc tiến cống tên là Huyết Diệp Chi Châu. Nghe nói chỉ có một viên duy nhất, vô cùng quý hiếm."
Tần Lăng cầm viên trân châu lên ngắm nghía gật đầu hài lòng: "Cũng được đấy, mọi việc đều phải nhờ vào nó rồi."
"Nhưng thứ này rất quý giá, lại là quà sinh nhật ta luôn mang theo người, không để mất được đâu." Minh Nghi hoảng hốt định giật lại nhưng Tần Lăng đã nhanh tay hơn cất đi.
"Yên tâm, xong chuyện sẽ trả lại cho ngươi." Tần Lăng vỗ vỗ vai y rồi đứng dậy, Minh Nghi tức giận quay qua lườm Sở Tiêu.
Sở Tiêu giật mình, bị ánh mắt của y làm cho suýt sặc nước: "Ngươi lườm ta làm gì, cũng đâu phải ta lấy đồ của ngươi!"
\-\-\-
Đứng trước cửa lớn nha môn Minh Nghi bực dọc không ngừng than thở, nhìn đi nhìn lại bộ y phục hạ nhân trên người của mình, Sở Tiêu xoa xoa tai: "Ngươi im lặng một chút đi được không?"
"Ngươi nói xem sao ta phải là hạ nhân không phải hai người kia? Cả đời ta chưa từng mặc bộ đồ nào như này." Y uất ức chỉ về hai người phía trước, Tần Lăng đã thay một bộ y phục màu đen, bên cạnh đeo thêm miếng ngọc bội quý giá. Mạc Nhiên thì khoác trên mình bộ đồ màu lam thanh nhã, nhìn hai người không khác mấy vị công tử ăn chơi trốn kinh thành.
Sở Tiêu vuốt cằm ngắm Minh Nghi, mỉm cười nói: "Ta thấy bộ này cũng rất hợp với ngươi mà."
"Được rồi, được rồi." Sợ hai người lại tiếp tục cãi nhau, Tần Lăng ngắt lời trước chỉ vào cánh cổng lớn trước mặt: "Chính vì hai người suốt ngày cãi nhau như vậy nên mới sợ làm hỏng chuyện, lát nữa diễn cho tốt vào nhớ chưa?"
Minh Nghi bĩu môi, dơ nắm đấm về phía Sở Tiêu. Được rồi, còn chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn nhịn trước.
Bốn người thuận lợi vào trong nha môn, cũng may tên Tống Nam Dương này là một tên rất ham của lạ, mới mở lời nói có đồ quý hiếm muốn cho Tống đại nhân xem thử, mấy tên lính ở ngoài đã mời họ vào trong. Họ được dẫn ra phía sau nha môn, đây là nơi ở của Tống Nam Dương. Tần Lăng quan sát xung quanh cố ghi nhớ đường đi một lượt trong đầu.
Tần Lăng và Mạc Nhiên ngồi xuống bàn, cung nữ dâng lên cho họ hai tách trà, Sở Tiêu cầm trên tay một chiếc hộp màu đỏ, cùng Minh Nghi mỗi người đứng một bên. Có một người tự xưng là Lục Hào, bảo họ ở đây đợi một lúc chủ nhân của họ sẽ đến ngay.
Nơi họ được dẫn đến là một đại sảnh khá lớn, xung quanh tường treo toàn những bức tranh quý giá. Bàn ghế cũng làm từ đồ gỗ quý, được điêu khắc tinh xảo. Tần Lăng ghé lại gần Mạc Nhiên mỉm cười nói nhỏ: "Lam Vân à lát nhớ gọi ta là ca ca đấy, đừng để bị nghi ngờ."
Mặc Nhiên không trả lời khóe môi giật giật, lại cúi đầu uống trà.
Minh Nghi phải đứng yên một chỗ nên hai chân đã bắt đầu mỏi, cái tên chết tiệt kia dám để họ chờ lâu như vậy, y tức giận đá chân vào ghế bị Sở Tiêu quay qua lườm: "Đừng làm loạn."
Vừa lúc Tống Nam Dương đi vào, Minh Nghi thu nét bực bội trên khuôn mặt, đứng ngay ngắn khôi phục diễn tròn vai hạ nhân. Mạc Nhiên nãy giờ vẫn trầm lặng, thấy người đến cùng Tần Lăng đứng dậy chào hỏi: "Tống đại nhân, hân hạnh."
Cứ nghĩ tri phủ phải lớn tuổi một chút không ngờ cũng chỉ là một tên thiếu gia tầm tuổi Tần Lăng, Tống Nam Dương trên tay cầm quạt giấy vẻ mặt hào hứng đi vào. Hắn vừa nhìn thấy hai người liền hỏi luôn vào vấn đề: "Nghe Lục Hào nói hai vị có vật quý hiếm muốn cho ta xem?"
"Tống đại nhân, nghe danh đã lâu." Tần Lăng nở nụ cười tươi hành lễ: "Mời ngồi xuống trước."
Tống Nam Dương phe phẩy quạt, cười: "Là ta quá nôn nóng, thất lễ rồi. Chưa biết đại danh quý tính của hai vị?"
"Ta là Lam Việt, còn đây là đệ đệ của ta Lam Vân." Hắn vừa nói vừa chỉ về phía Mạc Nhiên, y cũng cúi đầu một cái coi như chào hỏi. Tần Lăng hắng giọng nói tiếp: "Ta và đệ đệ của ta đến từ kinh thành, nghe tứ phu nhân của Trương lão thái sư nói, Tống đại nhân rất thích tìm kiếm kỳ trân dị bảo nên mạo muội đến đây một chuyến."
Tần Lăng cố tình lôi vị tiểu thiếp của lão thái sư kia vào để Tống Nam Dương tin tưởng hơn, từ đây đến kinh thành xa như vậy tên này có muốn xác nhận lời của họ là thật hay giả cũng sẽ mất một thời gian. Mà đợi lúc đó mọi chuyện cũng đã giải quyết xong hết, hắn cười thầm trong lòng.
Quả nhiên nghe đến cô cô của mình Tống Nam Dương vui vẻ hơn hẳn: "Thì ra là cô cô ta giới thiệu, hai vị không nói sớm. Đón tiếp không chu đáo thật là thất kính."
Tần Lăng: "Không sao, không sao, Tống đại nhân quá lời."
"Hai vị đi đường xa chắc đã mệt, hay là chúng ta vừa dùng bữa vừa nói chuyện?" Nói xong hắn quay qua đưa mắt nhìn về phía hạ nhân, Lục Hào hiểu ý liền đi xuống dưới chuẩn bị.
"Không biết hôm nay hai vị đến mang theo đồ vật quý giá gì?" Tống Nam Dương vừa nói vừa tò mò nhìn vào chiếc hộp trên tay Sở Tiêu. Tần Lăng vẫy tay ra hiệu cho y đặt chiếc hộp lên trên bàn, làm ra vẻ thần bí nói: "Tống đại nhân đã từng nghe đến Huyết Diệp Chi Châu chưa?"
Tống Nam Dương mở to hai mắt, gấp quạt lại đập xuống bàn nói: "A... Đã từng nghe, là viên trân châu có màu đỏ như máu, trên đời chỉ duy nhất một viên đúng không? Nhưng ta nghe nói vật này được hoàng thất Nam Lạc cất giữ, không lẽ hai vị..."
Nhìn thấy vẻ gấp gáp của Tống Nam Dương, Tần Lăng mỉm cười. Đưa tay mở chiếc hộp màu đỏ trên bàn ra, trong chiếc hộp được trải một tấm lụa màu trắng, trên tấm lụa là một viên trân châu màu đỏ thẫm. Vì được đặt trên tấm vải trắng nên càng nổi bật, khiến người nhìn không thể dời mắt khỏi vẻ đẹp của nó.