Tần Lăng hoảng loạng đến mức không biết nên làm gì trước, một tay đặt lên miệng vết thương cầm máu theo bản năng, nhưng máu cứ theo kẽ tay mà ào ào chảy ra ngoài, hắn cũng không bận tâm đến những thanh kiếm thừa cơ lao về phía mình.
"Công tử cẩn thận!" Tiếng Tu Kiệt hét lên nhưng Tần Lăng như không nghe thấy, cảnh tượng kiếp trước như hiện ra trước mắt, cũng là y một thân đầy máu từ từ lạnh ngắt trên tay hắn. Cảnh tượng đó làm hắn ám ảnh đến mức nghĩ cũng không muốn nghĩ, vậy mà đến hôm nay ông trời lại bắt hắn phải trải qua một lần nữa.
Thanh kiếm của gã bịt mặt lao thẳng vào người hắn chỉ còn cách trong gang tấc đột nhiên dừng lại, một ám khí đâm thẳng vào cổ làm gã ngã gục xuống đất. Tu Kiệt đã hoảng sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên xung quanh từ trong bụi cây có một đám người đeo mặt nạ nửa mặt nhảy ra, bao vây lấy đám thích khách.
Nhận ra chính là ám vệ của phủ do mình gọi đến Tu Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm, Tần Lăng cũng nhận ra không còn nguy hiểm vội bế y lên trên tay ra lệnh: "Mau đi gọi đại phu!"
Trác Phong nhanh chân hơn đã một mạch chạy đi trước, hắn biết ám vệ của mình sẽ biết làm thế nào nên không quan tâm đến tình hình bên này nữa. Nhìn thấy cách đó không xa có một căn nhà gỗ nhỏ, Tần Lăng liền đưa y vào đó rồi đặt trên giường, vết thương được hắn xử lý qua máu cũng ngừng chảy nhưng cái hắn lo sợ chính là thanh kiếm này có độc.
"Mạc Nhiên ngươi đừng làm ta sợ!"
Thanh âm Tần Lăng đã lạc đi cả thân thể cũng không ngừng run lên, hắn luống cuống đưa tay lên sờ mặt y nhưng vì tay dính nhiều máu nên sờ đến đâu mặt lại lấm lem máu đến đấy, hắn vội vàng lau vệt máu nhưng càng lau lại càng lan ra.
"Sao lại nhiều máu thế này, ta không lau sạch. Xin lỗi ta không lau sạch được..."
Tần Lăng hết dùng tay rồi vạt áo lau nhưng chỉ làm gương mặt y bị đỏ ửng lên, chưa bao giờ hắn thấy hoảng sợ và đầu óc trống rỗng như lúc này. Hắn đã nói sẽ bảo vệ y chu toàn trong tầm mắt, vậy mà người ngay bên cạnh lại bị thương thành ra như vậy, thà là người nằm đó là hắn, thà là để hắn chết đi cũng không muốn y phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào.
"Công tử đại phu đến rồi!" Rất nhanh Trác Phong đã dẫn theo một đại phu trung tuổi bước đến, Tần Lăng buông y ra loạng choạng đứng dậy gấp gáp nói: "Mau lên, mau xem thử cho y!"
Đại phu nhìn thấy tình hình cũng không nhiều lời thêm gấp gáp ngồi xuống, vết thương không có gì đáng ngại đại phu bôi thêm thuốc rồi băng bó lại cẩn thận. Tuy nhiên ông vẫn cứ ngồi đó trầm tĩnh bắt mạch, hai mày không ngừng nhíu lại chẩn đoán, Tần Lăng bên này lòng nóng như lửa đốt, nói với hắn rằng không phải là y trúng thứ độc đó đi...
"Ta thấy vị công tử này xem ra là trúng độc rồi."
Nhưng xem ra ông trời không nghe thấy tâm nguyện của hắn, Tần Lăng nhờ có Tu Kiệt bên cạnh đỡ nên mới không trực tiếp ngã xuống. Sở Tiêu bên cạnh bình tĩnh hơn vội vàng hỏi đại phu: "Là thứ độc gì, có thuốc giải không?"
"Cái này..."
"Chính là độc lần trước ta trúng phải, Ngũ Linh Xương Tán." Tần Lăng thẫn thờ chặn lời đại phu, nói rồi ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay Mạc Nhiên. Mọi người ở đây đều đã thấy Tần Lăng trúng phải một lần nên với thứ này không quá xa lạ, cũng được nghe Mạc Nhiên giải thích qua nên biết tình hình trước mắt không ổn thế nào.
Trác Phong lo lắng nói: "Nhưng lần trước thế tử đã dùng hết Huyết Lưu Ly rồi, chúng ta phải đi đâu kiếm thuốc giải đây? Cố Thương công tử thì ở xa như vậy đi đi về về cũng mất hơn một tháng, dù ngài ấy còn Huyết Lưu Ly thì nước xa cũng không cứu được lửa gần."
"Ta đi tìm về là được chứ gì!" Tần Lăng vội vàng đứng lên, hắn biết ngọn núi Tây Môn đó cách đây không xa, dù nó có nguy hiểm nhưng kiếp trước y vì hắn mà từng bước lên đó sao hắn lại không thể?
"Đại phu tình trạng của y thế nào? Có thể gắng gượng được mấy ngày?"
"Nhìn công tử sắc mặt rất kém, mà độc này không phải loại độc phát tác nhanh, chủ yếu dày vò lục phủ ngũ tạng bên trong, cũng may ta có bí quyết châm cứu có thể dùng ngân châm tạm thời ngăn độc tố di chuyển..." Đại phu lẩm nhẩm tính rồi xòe bàn tay ra: "Nhiều nhất là kéo dài được năm ngày."
Tần Lăng như có hy vọng: "Năm ngày là đủ rồi!"
"Nhưng mà công tử..." Đại phu ngập ngừng, thấy hắn định bước ra cửa vội vàng nói: "Nói ra thật hổ thẹn, thực ra loại độc này ta chỉ mới nghe qua lần đầu tiên gặp phải, chính ra là đại phu như ta còn không biết là nó có thuốc giải..."
Tần Lăng bấy giờ đã mất kiên nhẫn, y còn đang nằm đó tận dụng được lúc này hay lúc đó, thấy đại phu dài dòng nên vội cắt lời: "Ta biết thuốc giải cần những gì, mang về cho ngươi chế không phải là được sao?"
"Thật không dám giấu tiểu nhân vô năng không thể chế loại thuốc giải này." Đại phu nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, dù không biết thân phận nhưng nhìn khí thế này, vẫn sợ đắc tội liền cúi đầu xuống lí nhí nói: "Lúc nãy nghe mọi người nói qua phải dùng Huyết Lưu Ly, thứ này phải dùng cẩn thận vừa phải đúng liều lượng vừa phải canh trừng nhiệt độ vừa phải, sai một ly đều sẽ hỏng chuyện. Tiểu nhân chưa từng dùng qua, vẫn mong các vị tìm một cao nhân khác tay nghề cao hơn cẩn thận chế biến."
Minh Nghi lo lắng nói: "Vậy ông mau đi tìm người tay nghề cao hơn lại đây đi!"
"Vị công tử này không biết rồi, người dám điều chế thứ thuốc này mà đảm bảo không mắc sai sót nào, trên đời này có thể đếm được chỉ trên đầu ngón tay."
"Ông mau nói rõ ra đi đó là những người nào dễ tìm nhất? Ta có phải chặt chân chặt tay cũng lôi cổ hắn đến đây là được chứ gì?!" Tần Lăng tức giận đá bay một chiếc ghế lăn lóc nằm trên sàn, ghế đã lâu không có người dùng bị hắn đá liền kêu lên tiếng "răng rắc" rồi vỡ vụn thành từng mảnh. Đại phu cũng theo đó mà run rẩy, không dám nhiều lời nói ra một cái tên: "Nghe nói ở Thiên Sơn có một thần y, ông ta rất giỏi nhưng tính tình hơi cổ quái mệnh danh là Cao Lão, tuy nhiên người được ông ta cứu về từ cửa môn quan không ít. Công tử có thể tìm thử người này... chắc là ông ta có thể cứu được vị công tử đây..."
"Chắc? Giờ này mà ông nói chắc với ta? Ta lại lôi về một phế nhân không giúp được gì không phải tính mạng của y cũng nguy hiểm sao? Ông suy nghĩ cho cẩn thận, y mà có mệnh hệ gì ta cũng sẽ băm vằm ông ra!"
Hai mắt Tần Lăng hằn lên từng tơ máu thực sự như muốn động thủ đánh người, nhờ có người bên cạnh ngăn cản nên hắn mới không xuống tay. Đại phu hoảng sợ đến mức quỳ rạp xuống dưới đất: "Công tử tha mạng. Vài dặm quanh đây chỉ có mình ông ta là danh tiếng nhất, những người khác phải đi tìm rất xa còn không rõ tung tích, chỉ sợ vị công tử đây không thể chờ nổi."
Tần Lăng khóe mắt run lên, từ đây đến Thiên Sơn đi đi về về cũng phải mất hơn ba ngày, mà tính mạng của y thì ngàn cân treo sợi tóc hắn cũng không thể lãng phí thời gian mà tiếp tục tranh chấp với đại phu. Bước ra cửa hạ lệnh cho đám ám vệ bên ngoài: "Các ngươi ở đây canh giữ cho cẩn thận, một bước không dược rời thấy kẻ nào khả nghi liền giết hết cho ta!"
Một ám vệ trong đó bước ra nhận lệnh: "Công tử yên tâm!"
"Đám thích khách kia không tên nào còn sống sao?"
"Lúc đầu thuộc hạ bắt sống được vài tên nhưng ngay sau đó chúng đều tự vẫn mà chết, xin công tử thứ tội."
Tần Lăng gật đầu cho người kia lui xuống, hắn cũng không có mong chờ moi được gì từ đám người này, chỉ là dám động đến người của hắn, hận không thể tự tay hành hạ đám người kia sống không bằng chết.
"Mạc Nhiên giao cho ba người, chăm sóc y cẩn thận." Tần Lăng không nán lại lâu trèo lên ngựa nói với Sở Tiêu, thực ra không cần hắn dặn dò, còn Trác Phong và Minh Nghi ở đó ba người sẽ chăm sóc y chu toàn.
Minh Nghi nói: "Ngươi đi cẩn thận."
Tần Lăng gật đầu không quên nhìn người đang nằm trên giường kia thêm một cái, Mạc Nhiên nhất định phải chờ ta trở về!