Dưới hạ thân liên tục có dị vật trừu sáp làm Mạc Nhiên mệt lả người, y cũng nhả bàn tay trong miệng mình ra không cắn hắn nữa, hạ thể như không còn thuộc về mình nhưng Tần Lăng vẫn không chịu ngừng lại. Nhìn thấy y mệt mỏi như muốn thiếp đi, Tần Lăng thấy trong lòng quả thật không nỡ hành hạ thêm, liền nhanh dần động tác đưa tính khí của hắn vào sâu hết mức trong người y.
Mạc Nhiên cảm nhận được một luồng dịch thể nóng phun thẳng vào trong người, Tần Lăng nhẹ nhàng rút dị vật của mình ra. Vừa thoát ra khỏi, huyết nhục trộn lẫn cùng dịch thể của hắn cũng theo đó mà trào ra ngoài, ướt đẫm cả một vùng bên dưới. Thấy hắn ngừng Mạc Nhiên như được giải thoát khẽ nhắm mắt lại, nhìn bên dưới của y bị hắn dày vò đến sưng lên, Tần Lăng đau xót từ từ giúp y khép chân lại.
"A..." Vừa khẽ cử động đã làm Mạc Nhiên đau đến nhíu mày, Tần Lăng hai mắt đỏ ửng lên nói: "Ta... ta xin lỗi. Lúc nãy ta không kiềm chế được, ngươi có đau lắm không?"
"Ngươi thử xem!" Mạc Nhiên giọng hơi gắt gỏng, giờ y thở thôi cũng thấy mệt chỉ muốn lập tức nhắm mắt đi ngủ, nhưng Tần Lăng vẫn không chịu buông tha hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi y nói: "Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nếu còn sức y chắc sẽ lớn tiếng quát vào mặt hắn "Còn lần sau sao?" nhưng thể lực không cho phép, Mạc Nhiên cảm nhận được Tần Lăng đang nhẹ nhàng lau thân thể cho mình rồi giúp mặc lại y phục, y mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm từ từ thiếp vào trong giấc ngủ.
Vì mệt nên Mạc Nhiên ngủ một giấc rất ngon, là một trong số ít lần hiếm hoi ở đây không mơ thấy giấc mộng kỳ lạ. Vừa mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn phải là khuôn mặt phóng đại của hắn, Tần Lăng thấy y dậy liền mỉm cười nói: "Mạc Nhiên dậy rồi."
"Ưm..." Mạc Nhiên chỉ trả lời nhẹ một tiếng khẽ cử động người.
Đau...! Dưới hạ thân truyền lại cảm giác đau đớn hơn cả hôm qua, nhìn thủ phạm trước mặt khiến y thành ra như vậy còn đang tươi cười nhìn mình, Mạc Nhiên chỉ hận không để hắn thử cảm giác này một lần.
"Đau lắm sao?" Nhìn biểu cảm của Mạc Nhiên Tần Lăng lo lắng hỏi, thấy y định ngồi dậy lại ngăn lại để y nằm yên lại chỗ cũ, còn hắn từ bên cạnh với ra một lọ thuốc. Mạc Nhiên nhíu mày nhìn hắn: "Đây là thứ gì?"
Tần Lăng mỉm cười nói: "Thuốc giúp ngươi đỡ đau."
Mặt Mạc Nhiên mặt đen lại nói: "Ngươi lôi ở đâu ra?"
"Đêm qua ta bắt Tu Kiệt đi mua." Hắn bình thản nói không để ý sắc mặt của y ngày càng kém, Mạc Nhiên há hốc miệng không nói thành lời. Hắn làm như vậy đâu khác gì nói cho cả thiên hạ biết tối qua hắn và y làm chuyện đó.
"Ngươi..." Mạc Nhiên dơ tay định đánh về phía hắn nhưng vừa cử động dưới thân lại truyền đến cơn đau nhức, y đành bất lực bỏ tay xuống ôm lấy eo.
"Đừng cử động, đợi ngươi khỏi rồi muốn đánh ta bao nhiêu cũng được." Hắn vừa nói vừa giữ y nằm yên đưa tay lên cởi y phục bên dưới.
Bây giờ trời đã sáng, hai người cũng thân thiết nhiều lần nhưng những chuyện thế này cũng để hắn làm cho mình, Mạc Nhiên thấy hơi không tiện nên đưa tay ra định đón hộp thuốc nói: "Để ta tự làm đi..."
Tần Lăng tránh cánh tay của y giọng có vài phần ra lệnh: "Nằm yên."
Mạc Nhiên biết hiện tại không làm gì được đành mím môi để mặc hắn mở rộng hai chân mình ra, Tần Lăng thấy hạ thân của y sưng đỏ đến thảm hại hắn càng hối hận vì hôm qua mình làm hơi quá.
Vốn y vốn đã hay ngượng ngùng, thấy hắn không chịu làm gì chỉ nhìn vào bên dưới chằm chằm, thấy Mạc Nhiên muốn khép chân lại hắn mới đưa tay lấy một ít thuốc rồi xoa nhẹ lên nơi đó.
"Đợi một lúc sẽ không đau nữa." Hắn chỉnh lại y phục cho y rồi nói: "Đói chưa? Ta ra ngoài lấy ít đồ ăn cho ngươi, hôm nay cứ nằm yên ở đây đừng ra ngoài."
Mạc Nhiên khẽ "Ừm" nhẹ một tiếng, không cần Tần Lăng nói nhờ phước của hắn hiện tại y cũng không dám vác mặt ra gặp mấy người kia, vừa nghĩ Mạc Nhiên vừa kéo chăn lên che kín mặt.
Ngày thứ hai trôi đi, đáng nhẽ dự định đợi Tần Lăng tỉnh sẽ cùng nhau rời khỏi đây, nhưng biết Mạc Nhiên không tiện đi đường xa nên hắn cố tình trì hoãn lại. Hôm nay Mạc Nhiên đã đi lại được, nhờ thuốc của hắn đưa cũng bớt đau hẳn. Sau hơn một ngày nằm lì mới ra khỏi phòng, bước đi vẫn còn hơi khó khăn, Tần Lăng muốn qua đỡ nhưng trước mặt bao người, y khẽ quay qua lườm hắn một cái.
Những người khác cũng khẽ lảng tránh không nhìn thẳng vào Mạc Nhiên, đến Trác Phong cũng không dám hỏi han chủ tử của mình, Minh Nghi thì che miệng lên ho khan, nhìn biểu hiện của họ xem ra ai cũng nhìn ra, Mạc Nhiên chỉ muốn chui ngay xuống dưới đất.
Tần Lăng chọn một chỗ êm ái nhất cho y ngồi rồi quay qua Sở Tiêu nói: "Ngươi định để cho Sở Ngọc như vậy đến bao giờ? Có đánh ngất cả đời được không, gọi dậy đi rồi chúng ta lên đường."
Sở Tiêu bất lực nhìn ca ca của mình nằm đó, thực ra hắn cũng không muốn nhưng vừa tỉnh dậy là như phát điên lên đòi đi tìm người đó, cũng hết cách mới làm vậy. Sở Tiêu lại gần bấm nhẹ lên một huyệt đạo trên người ca ca mình, đợi một lúc Sở Ngọc khẽ cử động rồi tỉnh dậy vừa mở mắt nhìn thấy Sở Tiêu, Sở Ngọc đã lớn tiếng nói: "Nếu đệ còn muốn cản ta đi tìm Tiểu Vũ thì cứ trực tiếp giết ta luôn đi!"
"Tứ ca." Sở Tiêu thở dài khó chịu nói: "Huynh đừng như vậy nữa được không, quay về nhà cùng đệ không được sao? Cha mẹ thực sự đang rất lo cho huynh đấy."
Sở Ngọc nghe vậy liền cười lớn, những người bên cạnh đều nghe thấy trong đó xen lẫn vài phần bất lực và đau khổ, nhưng là chuyện của huynh đệ nhà họ nên không ai tiện xen vào đành ngồi yên một chỗ.
"Lo cho ta mà sai người đến bắt ta lại, nếu ta không nguyện ý trở về liền cho phép họ đánh chết ta luôn sao?"
Sở Tiêu hơi hốt hoảng nói: "Huynh nói gì vậy? Sao cha có thể cho người đánh chết huynh..."
"Ông ấy thực sự đã ra lệnh như thế, nếu không đệ nói xem tại sao ta lại thành bộ dạng này!" Sở Ngọc đứng dậy khẽ cười: "Cha không muốn ta bôi tro trát trấu vào thể diện của Sở gia nên đứa con này ông ấy liền không cần. Đệ nói xem cha đã vô tình như vậy ta còn trở về làm gì?"
"Vậy mới nói sao huynh cứ kiên quyết chọc giận cha làm gì? Chỉ vì một nam nhân, từ người nhà đến tương lai phía trước huynh đều nguyện bỏ hết sao?"
"Đúng vậy, nếu không có Tiểu Vũ bên cạnh thì ta còn cần những thứ đó làm gì? Đến người mình yêu cũng không bảo vệ được ta còn xứng làm nam nhi sao? Hơn nữa Tiểu Vũ ở trên đời chỉ có mỗi ta là người thân nhất... Nếu không có ta, sao y sống nổi ta phải ở bên cạnh y chăm sóc cho y..."
Sở Tiêu tức giận hét lên: "Huynh điên rồi!"
"Sở Tiêu đệ chưa từng yêu ai nên đệ không hiểu." Sở Ngọc mỉm cười: "Sẽ có một ngày nào đấy có người khiến đệ chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở bên, thiếu mất người đó đệ sống cũng không bằng chết."
"Đệ sẽ không bao giờ như thế." Sở Tiêu hừm một tiếng lạnh nhạt nói: "Chỉ là một người lạ thôi, thời gian lâu đi rồi cũng sẽ quên. Một năm không quên được thì mười năm, việc gì huynh phải cố chấp như vậy?"
Sở Ngọc quay lại nhìn thẳng vào mắt Sở Tiêu nói: "Có những nỗi nhớ đến thời gian cũng bất lực."