Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Là Một Barbarian

Chương 186 : Kẻ giả mạo thực sự




Chương 186 : Kẻ giả mạo thực sự

Tên Dwarf đã từng nói,

[Nếu như anh không ở đây, chúng tôi sẽ chiếm được thế thượng phong]

Thì ra anh ta không chỉ đang nói những lời đe doạ.

Vèo!

Cơ thể tôi bắn ra như một quả đạn đại bác và phát ra âm thanh gió rít khi chống lại sức cản của không khí.

Từ trên cao, tôi có thể quan sát toàn bộ tình hình chỉ trong nháy mắt.

“Hãy cầm cự cho đến khi ông Jandel trở lại!”

Không có ai b·ị t·hương hoặc t·ử v·ong nghiêm trọng, nhưng các đồng đội của tôi thì đang đau khổ chống đỡ.

Không còn tôi làm bức tường ở tuyến trước, áp lực của họ tăng lên gấp bội.

Iron Guard đã bị giải trừ triệu hồi vì đã chịu quá nhiều sát thương, trong khi đám xác sống được Linh mục Karui triệu hồi tràn đến từ mọi phía.

“Hả?”

Đó là lúc Misha và tôi chạm mắt nhau trên không trung.

“Nyang?”

“Cô Karlstein! Cô đang nhìn đâu thế… ơ?”

Tôi cũng nhìn thẳng vào mắt Raven.

Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng miệng của họ vẫn há hốc. Tại sao một người Barbarian lại có thể bay?

Nói cho đúng thì tôi không bay.

Rơi có lẽ mới là thuật ngữ chính xác. (Rơi có phong cách - Buzz Lightyear)

Đây được gọi là Thiên thạch Barbarian.

Ầm!

Ngay lúc tôi khụy người xuống và đáp đất bằng cả hai chân, một dấu vết giống như miệng hố đã được khắc sâu vào mặt đất.

Và sau đó…

Zzzzit.

Cảm giác như có luồng điện chạy dọc chân tôi.

Nếu không phải tôi đã tăng cường chỉ số Mật độ Xương, xương của tôi có thể đã bị vỡ.

Sau dòng suy nghĩ ngắn, tôi bắt đầu quan sát xung quanh.

Vù-!

Một đám mây bụi hình cầu lan tỏa ra từ điểm tôi hạ cánh. Đây là hiệu ứng bổ sung của khả năng [Leap] (Nhảy) được sử dụng.

[Tạm thời tăng gấp mười lần khả năng nhảy của bạn, gây ra tác động mạnh đến khu vực xung quanh khi tiếp đất]

Gây ra sát thương diện rộng cho các mục tiêu trong khu vực đáp đất.

Tất nhiên, sát thương thực tế là rất nhỏ, nếu không thì tại sao nó lại được phân loại là một kỹ năng cơ động?

Trừ khi đó là một khu vực hẹp bị tôi nghiền nát hoàn toàn thì sẽ không có thiệt hại lớn nào xảy ra.

Vù!

Đội quân xác sống bị thổi bay bởi áp lực gió.

Đồng đội của Dwarf giật mình vì sự xâm nhập đột ngột của tôi, tuy nhiên họ vẫn kiên quyết đứng yên tại chỗ mặc dù phải đối mặt với những cơn gió mạnh.

Nhưng…

[Tổng trọng lượng của nhân vật vượt quá 500 kg]

[Hiệu ứng địa hình đặc biệt [Recoil] (Dư chấn) cũng được áp dụng cho phạm vi sát thương]

Xin lỗi, tôi đang trong trạng thái [Gigantification].

Koong-!

Giống như sấm theo sau tia chớp, ngay khi áp lực gió biến mất, mặt đất rung chuyển và hất tung mọi thứ đứng trên đó lên không trung.

“Kyaaak!”

"Cái gì…!"

Hàng trăm xác sống và nhóm của Dwarf lơ lửng trên không trung.

Môi tôi nở một nụ cười toe toét trước cảm giác choáng ngợp này.

'May mắn thay, tôi vừa đủ cân.'

Tôi đã lo lắng, mặc dù kỹ năng [Union] của tôi đã áp dụng [Gigantification] vào trang bị của tôi, nhưng tôi vânc sơ rằng mình không đủ yêu cầu tối thiểu.

Cơ mà, ngay cả khi k·hông k·ích hoạt được hiệu ứng này, kỹ năng [Leap] vẫn mang lại những lợi thế lớn riêng của nó.

[Tạm thời tăng đáng kể chỉ số đe dọa]

Chỉ số mức độ đe dọa tăng thêm tạm thời trong thời gian ngắn sau khi tiếp đất.

Điều này có ý nghĩa quan trọng với tôi.

Sau [Gigantification] tôi lại có thêm một kỹ năng có thể nâng cao chỉ số mức độ đe dọa của tôi.

“Cái, cái gã này ở đây có nghĩa là…”

“Tên Dwarf khốn kiếp đó! Hắn… c·hết rồi sao?!”

“Anh ta đã nói mình có thể cầm cự mà!!”

Tôi hét lên, nhìn đồng đội của tên Dwarf, những người có vẻ đã nản lòng vì sự xuất hiện của tôi.

“Bethel—raaaaaaaaaaaa!!!”

Đây cũng là điều kiện để kích hoạt [Wild Burst].

[Tạm thời tăng ba lần chỉ số mức độ đe dọa của nhân vật và tăng các chỉ số vật lý tỉ lệ thuận với chỉ số]

Bây giờ, đúng thế, tôi thực sự cảm thấy như mình đã trở thành một con Ogre.

[Gruuk!]

Những con quái vật vô tri được triệu hồi, bị thu hút do chỉ số mức độ đe doạ cao ngất ngưỡng, bắt đầu vây quanh tôi như điên.

Trái lại, những kẻ có suy nghĩ lại có phản ứng khác.

“Rút lui, rút lui!”

“Chạy, chạy!”

Họ bỏ mặc đội hình và bỏ chạy như thể họ đã rơi vào trạng thái 'sợ hãi'.

Kwang! Kwang! Vù! Bụp-!

Một cây chùy lớn và một chiếc khiên.

Với đôi chân khổng lồ mà bản thân nó cũng là v·ũ k·hí khi chống lại con người, tôi giẫm đạp và đánh bại những xác sống được triệu hồi trong khi đuổi theo đồng đội của Người lùn.

Koong! Koong! Koong!

Tiếng bước chân như của một con quái vật khổng lồ vang vọng trong mỗi lần tôi chạy.

“Chặn hắn lại! Ngươi là chiến binh, chặn hắn lại!!”

“Điên rồi, làm sao tôi có thể chặn được—”

Cung thủ Fairy trong cơn hoảng loạn đã đâm một con dao găm vào đùi của kiếm sĩ Beast-man.

“Aaah! Con đĩ c·hết tiệt…”

Kiếm sĩ Beast-man, bị đẩy đi bởi quán tính, lăn trên mặt đất.

“Ugh, ugh…?”



Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị tôi tóm gọn.

Một bàn tay đủ lớn để tóm gọn đầu một người đàn ông trưởng thành mà vẫn còn chỗ trống.

“…Tôi, tôi đầu hàng. Tôi sẽ đầu hàng—”

Tôi từ từ bóp chặt.

Nhưng có lẽ là vì [Wild Burst]?

Mặc dù anh ta hẳn đã phải đầu tư vào chỉ số kháng vật lý hoặc điều gì đó tương tự, nhưng khi tôi dùng lực, tôi cảm thấy nó còn mềm mại hơn cả quả cà chua.

'Lần sau nhé.'

Chẳng mấy chốc, [Wild Burst] kết thúc, và sức sống điên cuồng đang dâng trào trong tôi cũng dần tan biến, nhưng điều đó không cản trở sự truy đuổi của tôi .

Rốt cuộc thì chúng tôi vẫn chưa hoàn thành chương thứ ba của Khe nứt. Một rào chắn đã ngăn chặn trong phạm vi bán kính 500 mét.

Và bây giờ tôi cũng đã có được kỹ năng cơ động nữa.

Đùng!

Sử dụng [Leap] để chặn đường, đồng đội của Dwarf không do dự một giây nào trước khi ném v·ũ k·hí xuống và đầu hàng.

Họ cho rằng tốt hơn hết là nên trông cậy vào sự nhân từ của tôi.

Vâng, họ có lý do của họ.

“Làm ơn, tha cho chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Anh sẽ cần chúng tôi nếu anh muốn đánh bại Thủ Vệ Giả, đúng không?”

Phần này thực sự cần được cân nhắc.

Với sự giúp đỡ của những người đồng đội đến ngay sau đó, chúng tôi đã tước v·ũ k·hí của nhóm người còn lại.

Bây giờ, có thể tắt [Gigantification] được rồi.

“Bjorn! Cái gì thế trước đó?! Tôi cũng muốn làm thế!!!” Aynar hét lên

Có lẽ là bản năng của người Barbarian?

Khi nhìn thấy [Leap] đôi mắt Aynar sáng lên với khát vọng mãnh liệt, thậm chí còn hơn cả ánh mắt cô ấy khi nhìn thấy kẹo bông.

“Hehe, tôi sẽ tìm cho cô thứ gì đó tương tự sau.”

“Thật sao?! Anh hứa chứ?!”

“Vâng, đó là một lời hứa.”

Cây kỹ năng của Aynar cũng có thứ gì đó tương tự như [Leap]. Đó là Tinh chất cấp 3, nên có thể mất nhiều năm để có được.

Vâng, nếu bạn là một người Barbarian, nhảy là điều bắt buộc.

“Làm ơn giúp tôi với!”

Hả?

Lời cầu xin này được đưa ra khi tôi đang tước bỏ trang bị của đội người lùn.

Tôi quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ.

'À, cô ấy cũng còn sống...'

Trinh sát mới của nhóm Hans G.

Tên cô ấy là…

Thay vì hỏi lại, chúng ta hãy gọi cô ấy là Scout Girl.

“Thuốc! Làm ơn, cho tôi mượn một lọ thuốc. Tôi đã cho anh ấy tất cả mọi thứ tôi có nhưng…”

Nhìn theo ánh mắt của cô gái trinh sát, tôi thấy tanker của họ, người đã đổ sập xuống đất ngay từ đầu.

“Anh ấy còn sống không?”

“Còn, còn chứ!”

Cô gật đầu mạnh mẽ, vẻ mặt hiện rõ tia hy vọng.

Tôi suy nghĩ một lúc.

Cứu anh ta là điều hiển nhiên phải làm, nhưng sử dụng thuốc thì có thể là lãng phí.

Cuối cùng, tôi nắm lấy cánh tay của Linh mục Karui.

“Ồ!”

Anh ta rên rỉ vì sợ hãi.

Anh ấy có nghĩ là tôi sẽ g·iết anh ấy không?

Tôi nhấc bổng tên linh mục và bước tới trước, đặt anh ta đứng trước tanker.

“Chữa lành cho anh ấy.”

“Được, được!”

Mặc dù là tín đồ của một vị thần tà ác, Linh mục Karui cũng có thể sử dụng sức mạnh thần thánh thông thường.

Rốt cuộc, nếu không thể thì khả năng ngụy trang để trà trộn vào trong Nhà thờ của bọn họ sẽ hoàn toàn bằng không.

Vù vù.

Khi sức mạnh thần thánh truyền vào cơ thể xe tăng, vết bỏng khắp cơ thể anh ta dần biến mất.

Chẳng bao lâu sau, hơi thở của anh ta trở nên ổn định hơn nhiều.

“Cảm ơn, cảm ơn. Thật sự…”

“Còn pháp sư thì sao?”

“Ông ấy, ông ấy đã q·ua đ·ời.”

“Cô có chắc không?”

“Vâng. Khi tôi kiểm tra, tim của ông ấy đã…”

“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ lo phần bên này, cô chỉ cần ở bên cạnh anh ấy cho đến khi anh ấy tỉnh lại. Anh ấy cũng sẽ cảm thấy bối rối.”

“Vâng, vâng! Cảm ơn anh…”

Khi tôi quay lại chỗ các đồng đội của mình, đồng đội của tên Dwarf đã b·ị b·ắt, chỉ mặc độc mỗi đồ lót.

"Những cái bịt miệng (Gag) đó đến từ đâu vậy?" Tôi hỏi Raven

“Tôi mang chúng theo bên mình.”

Cái gì? Tại sao cô lại mang theo đồ bịt miệng?

Vì tò mò, tôi hỏi tại sao và câu trả lời thật bất ngờ.

“Tôi quan tâm đến lĩnh vực đó.”

“Ừm… thật sao?”

Tôi thực sự ngạc nhiên.

Tuy nhiên, tôi không muốn làm cô ấy buồn vì phản ứng của mình.

“Ừ. Nó không tệ … Tôi nghĩ vậy?”

Tôi muốn đảm bảo mình đã bày tỏ rằng tôi không có ý kiến chê bài nào để tránh hiểu lầm.

Nhưng tất cả những điều này có nghĩa là gì?

“Không tệ? Ông Jandel, anh cũng hứng thú với nghiên cứu quái vật à?”

“Nghiên cứu về quái vật?”

Khi tôi nghiêng đầu, Raven cũng làm như vậy.

Đột nhiên, tôi nảy ra một giả thuyết.

“Những cái gags đó… có phải dành cho quái vật không?”



“Đúng vậy, đúng vậy? Tôi đang nghĩ đến việc bắt một con vào lúc nào đó để nghiên cứu. Đợi đã, ý anh không phải là ông Jandel dùng chúng để…”

Giọng nói của Raven nhỏ dần, và khuôn mặt cô ấy đỏ bừng ngay lập tức.

“…Sau này tránh xa tôi ra.”

"Bao xa?"

“1 mét.”

“…Đã hiểu.”

Với thỏa thuận nửa đùa nửa thật về khoảng cách đó, tôi tiến đến gần nhóm tù nhân.

Sau đó, tôi gỡ bỏ miếng bịt miệng của Hans G.

Có một điều tôi tò mò.

“Tôi có một câu hỏi.”

“Vâng? Ồ, vâng! Bất cứ điều gì!”

“Làm sao ngươi lại bị người lùn phát hiện là một Evil Spirit?”

“…Hả?”

Hans G nhìn tôi như thể câu hỏi đó lạ lắm, nhưng vẫn trả lời mà không làm tôi phật lòng.

Sự thật thực sự bất ngờ.

“Người kia, người kia cũng là một pl… player. Không, là, một Evil Spirit.”

Dwarf cũng đến từ Trái Đất.

Đó là lý do tại sao Hans G có thể biết được danh tính của anh ta chỉ bằng cách quan sát hành động của anh ta.

“Hãy nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.”

Tôi đã lắng nghe những tình tiết chi tiết hơn.

Nếu không xét đến tật nói lắp của anh ấy thì đó không phải là một câu chuyện dài.

Dwarf đã bắt đầu một cuộc trò chuyện với Hans G trong một đêm canh gác bằng một thiết bị ma thuật. Anh ta tiết lộ một vài bí mật của mình, điều mà chỉ có người Trái đất mới biết.

Hans G, vui mừng khi được gặp một người khác từ Trái Đất, đã thừa nhận điều này.

Nhưng đó lại là một cái bẫy.

Dwarf đã sử dụng một thiết bị ghi âm ma thuật.

Dùng điều này làm uy h·iếp, tên Dwarf đã t·ống t·iền Hans G vào kế hoạch đánh bại Thủ Vệ Giả và kiếm một khoản tiền lớn sau đó.

Chưa kể, đi kèm với cây gậy còn có cả củ cà rốt.

Chia đều chiến lợi phẩm và nếu có chuyện gì không ổn, hứa sẽ đưa anh ta đến Noark.

“Tôi, tôi từ chối. Nhưng sau đó… ừm, ừm!”

Thấy anh ta có ý định bào chữa, tôi ngắt lời và lại bịt miệng anh ta lại.

Dù sao thì mọi câu hỏi của tôi đều đã được giải đáp.

'Chuyện gì thế này, trong mười lăm người thì có bốn người là người chơi à?'

Cung thủ Fairy, Hans G, Dwarf và tôi.

Không muốn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng cuối cùng tôi đã là người chiến thắng… Mặc dù trận chiến cuối cùng vẫn chưa diễn ra.

Sau đó, tôi chuyển sang vấn đề tiếp theo.

Sau khi bật Thần giao cách cảm.

“Tôi muốn nghe ý kiến của các bạn.”

“Về việc chúng ta nên làm gì với những người này?”

"Đúng vậy."

Vấn đề không phải là tôi muốn tỏ ra dân chủ. Trên thực tế, một khi tôi đã đưa ra quyết định, tất cả các thành viên trong nhóm sẽ làm theo tôi.

Nhưng trước tiên, tôi muốn nghe suy nghĩ của họ.

“Đây là những kẻ đã t·ấn c·ông chúng ta! Rõ ràng là ta phải g·iết chúng!”

“Ừm, em không chắc. Nếu chúng ta có thể tự mình phá vỡ Khe nứt, thì g·iết họ là điều đúng đắn…”

“Chúng ta có thể thực sự tin tưởng rằng những người này sẽ hợp tác đàng hoàng sao?”

Các ý kiến phần lớn là tương tự nhau : Thật khó để tin tưởng họ.

'Một đồng minh không đáng tin cậy còn nguy hiểm hơn một con Orgr.’

Kể cả khi chúng tôi cùng nhau chiến đấu, nếu chúng tôi phải liên tục lo lắng về sự phản bội của họ, điều đó có thể phản tác dụng.

“Những tên Noark có thể sẽ dễ giải quyết hơn một chút.”

"Dễ hơn?"

"Một khi bọn họ rời khỏi Khe nứt, chúng ta sẽ không phải gặp lại với bọn họ nữa, đúng không? Nếu chúng ta hứa sẽ tha mạng cho bọn họ, bọn họ có thể sẽ có khuynh hướng sống trung thực để giữ mạng sống."

Ánh mắt của Raven chuyển sang cung thủ Fairy và Hans G.

“Nhưng hai người đó thì khác.”

Evil Spirit.

Theo một số cách, họ thậm chí còn đáng sợ và ghê tởm hơn những nhà thám hiểm thành phố ngầm.

“Đúng vậy! Tù trưởng cũng đã nói rồi! Evil Spirit phải lập tức bị g·iết c·hết sau khi phát hiện!”

“Vâng… Trước kia tôi không hiểu, nhưng sau hôm nay thì rõ ràng rồi. Tôi hiểu tại sao mọi người lại nói không nên tin vào Evil Spirit…”

“Để che giấu bản chất thực sự của mình, chúng sẽ làm bất cứ điều gì. Thật khôn ngoan khi tiêu diệt chúng ngay khi có cơ hội. Chúng ta đã thấy những gì xảy ra với những người tin tưởng vào các Evil Spirit.”

Mỗi từ ngữ như một nhát dao đâm vào tim tôi.

Nếu danh tính của tôi bị tiết lộ thì sao? Lúc đó họ sẽ nhìn tôi thế nào? Liệu tôi có bị nhìn bằng con mắt tương tự không?

“Vậy, ông Jandel, anh nghĩ sao?”

Gạt bỏ những suy nghĩ vô nghĩa, tôi chia sẻ kết luận của mình.

“Giết chúng ngay bây giờ có vẻ tốt hơn.”

Tôi không bao giờ có ý định tha cho họ. Vấn đề chỉ là nên g·iết họ ngay bây giờ hay sau khi đánh bại được Thủ Vệ Giả.

Tôi đã thích nghi tốt với thế giới này.

“Chúng ta có thể tự mình đánh bại được Thủ Vệ Giả đó không?”

“Chúng ta phải thử thôi.”

Mặc dù nghe có vẻ như một kế hoạch không có phương án dự phòng, nhưng nó không hoàn toàn vô căn cứ.

Đầu tiên, tanker của Han G vẫn còn sống. Như vậy, số lượng của chúng tôi đã lên tới sáu.

Hơn nữa, trong số những chiến lợi phẩm chúng tôi thu thập được, có những vật phẩm hữu ích như Tín vật của Đội Vệ binh.

Và nếu tôi đoán đúng, chúng tôi thậm chí có thể có thêm một pháp sư nữa.

“Vậy thì chúng ta chỉ cần tìm ra kẻ giống hệt mình thôi.”

“Đúng vậy. Phải mất một thời gian nữa thì Viên Đá Sự Thật mới xuất hiện, và vì chúng ta đã quyết định không hợp tác, chúng ta nên g·iết hết bọn họ. Nếu chúng bị hiến tế ở tế đàn, chúng có thể được thả ra sau khi đánh bại con boss.”

“Tắt phép thuật Thần giao cách cảm đi.”

Tôi yêu cầu Raven vô hiệu hóa phép thuật liên lạc của nhóm, sau đó tiến đến gần nhóm tù nhân.

Sự im lặng lạnh lẽo bao trùm nhung lại nồng nhiệt lạ thường.

“…”

Những ánh mắt vừa hy vọng vừa lo lắng đổ dồn về phía tôi.



Họ hẳn phải nhận ra điều đó nếu họ vẫn còn có chút lý trí, cuộc họp đã kết thúc và quyết định đã được đưa ra.

Không cần nhiều lời.

“Sẽ không đau đâu.”

Có lẽ vậy.

“Ugh, ugh! UGH!!”

Các tù nhân quằn quại và cố gắng nói khi tôi mở miệng, giống như những ngọn nến bập bùng trong sự tuyệt vọng vì cuộc sống.

Tôi vung cây chùy mà không chút do dự.

Bắt đầu từ vị linh mục của Karui ở phía xa.

Rắc-!

Sau đó là sorcerer.

Rắc-!

Hans G.

Rắc!

Và cả cung thủ Fairy nữa.

Kể cả khi có thể một Doppelgängers nhập đã vào họ thì sức mạnh của tôi cũng đủ để gây t·ử v·ong ngay lập tức.

Rắc.

Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng 5 giây.

Chỉ mới đây thôi, họ vẫn quằn quại dữ dội, nhưng bây giờ họ lại im lặng một cách kỳ lạ.

Bốn xác c·hết có hộp sọ bị đập vỡ nằm trên mặt đất.

Tôi chỉ có một ý nghĩ.

May mắn là Raven đã chuẩn bị sẵn đồ bịt miệng.

“Ông Jandel! Làm sao anh có thể hạ gục chúng như vậy được!”

Hả?

“Kể cả khi chúng là loại dùng cho quái vật, nếu không cẩn thận, cây chùy của anh cũng sẽ đập vỡ gags của tôi mất!”

À…

Nhưng đó là điều quan trọng nhất hiện nay sao?

“Đừng nhúc nhích.”

“Cái gì? Ý anh là sao…”

"Cô là ứng cử viên Doppelgängers duy nhất còn lại."

Trong số chín người đã không vượt qua được Phép thuật Xác minh, chỉ còn Raven và tôi đứng vững.

Nhưng vì tôi đã sử dụng Viên đá Sự thật nên tôi bị loại.

Có phải cô ấy nhận ra tình hình hiện tại hơi muộn không?

“Ồ…!”

Mắt Raven mở to khi cô ấy thốt lên.

“Không phải tôi! Tại sao tôi lại là doppelganger chứ! Không, điều này không thể đúng được… Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó…”

Vâng, đó là phản ứng điển hình.

"Raven là Doppelgängers. Mọi người, lùi lại!"

Khi tôi hét lên, bộ ba bên cạnh Raven giật mình và lùi lại.

“Nyang, tôi không bao giờ ngờ tới cô lại là Doppelgängers… Tôi thực sự không biết điều đó.”

“Trả Aruru lại cho ta!! Kể cả khi cô ấy là một pháp sư loài người, cô ấy vẫn là đồng đội quý giá của ta!!” Aynar hét lên

Hai chị em cận chiến không giấu được sự kinh hoàng.

Và sau đó…

“Thật sự không phải là tôi. Xin hãy tin tôi. Ngày mai khi có Viên đá Sự thật, tôi sẽ dùng nó ngay để chứng minh! Được chứ?”

“Cố gắng lừa bọn ta sử dụng Viên đá Sự thật ngay cả khi mọi thứ đã kết thúc, thực sự là một con quái vật xảo quyệt.”

Ông Gấu lặng lẽ giơ nỏ lên, vào thế phòng thủ. Khuôn mặt của Raven trông như thể cô ấy có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

“Không, không phải tôi…”

Tôi chưa từng thấy cô ấy biểu lộ vẻ mặt như vậy trước đây.

“Thật sự không phải là tôi!!!”

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy hét lớn như vậy.

'Cảnh tượng này… thật quý giá.'

Đây không phải là cảnh tượng có thể nhìn thấy mỗi ngày, điều này phần nào khơi dậy sự hào hứng của tôi… Nhưng nếu đẩy cô ấy đi xa hơn nữa, cô ấy sẽ thật sự bất khóc mất.

Vậy thì đã đến lúc kết thúc trò chơi này rồi.

“Bây giờ chỉ còn lại một mình cô. Nhưng nếu không phải cô, thì còn có thể là ai?”

“Cái đó, cái đó…”

“Chính cô là người đã nói rằng nếu vật chủ c·hết, bản sao sẽ được giải phóng mà không cần phải hiến tế trên tế đàn, đúng không?”

Tôi giả vờ dồn cô ấy vào góc, ngầm ám chỉ. Pháp sư của chúng tôi có thể nhận ra gợi ý này và cân nhắc một khả năng mới.

“Khoan đã, còn một khả năng nữa!! Có thể vẫn còn ai đó còn sống!! Anh đã nói rằng Doppelgängers là chuyên gia giả c·hết mà!”

Đó chính là câu nói mà tôi đang chờ.

“Có người còn sống…”

“Anh đang đi đâu thế?”

Raven hét lên hoảng loạn khi tôi bắt đầu bước đi.

Bụp.

Ngay sau đó tôi dừng lại, ngay trước vị pháp sư xấu số đã bị Dwarf chém vào vai.

Đó chính xác là nơi Parteian đã nằm xuống.

Tôi cúi xuống kiểm tra động mạch của anh ấy.

“Anh ta còn sống không?”

“Im lặng một lát nhé.”

Không có nhịp tim.

Anh ta cũng không thở nữa.

Bịch bịch.

Tôi đứng dậy và đá vào chỗ b·ị t·hương bằng chân.

“…”

Không có phản ứng gì cả.

Haha, để xem nó có thể chịu đựng được đến mức này không?

Tôi lấy ra một lọ thuốc và rót vào.

Xììììì.

Vết thương sủi bọt và sủi bọt khi lành lại.

“Kiiiiieeeeek—!!”

Vậy là cuối cùng ngươi đã không thể nhịn được cơn đau của lọ thuốc đó.