Chương 183 : Độc quyền buôn bán
Manticore.
Một con quái vật cấp độ 5 với thân hình sư tử và khuôn mặt đáng sợ của con người.
Tinh chất của sinh vật này khá độc đáo.
[Manticore]
Nhận thức +40
Thèm ăn +30
Khả năng nhảy cao +30
Về cơ bản, chỉ số có ích thực sự chỉ là Khả năng nhảy cao +30.
Nó có vẻ còn tệ hơn quái vật cấp 9, nhưng khả năng thụ động của nó sẽ cho phép gia tăng chỉ số.
(P) Inheritance — Khi tiêu thụ một viên đá ma thuật, chỉ số sẽ tăng vĩnh viễn.
[Inheritance]. (Di truyền)
Một kỹ năng tăng cường chỉ số khi tiêu thụ một viên đá ma thuật. Mặc dù thoạt nhìn có vẻ như đây là một kỹ năng g·ian l·ận, nhưng nó lại có một hạn chế quan trọng.
'Tổng số chỉ số có thể đạt được thông qua kỹ năng này là 200'
Ban đầu, tôi thậm chí còn tự hỏi tại sao một Tinh chất khiếm khuyết như vậy lại tồn tại.
Nhiều sinh vật cấp độ 5 có tổng chỉ số dễ dàng vượt quá 300. Vậy vì sao phải dựa vào việc sử dụng kỹ năng bị động để đạt được chỉ số cơ bản?
Hơn nữa, các kỹ năng chủ động có thể xuất hiện cũng không tốt lắm.
Sẽ khác nếu Tinh chất này cung cấp cho người sử dụng kỹ năng cốt lõi của Manticore là Random Skill Barrage, nhưng khả năng này là độc nhất của sinh vật này và không thể có được từ Tinh chất.
(Random Skill Barrage - Khiên chắn kỹ năng, về cơ bản thì đây là skill E của Sivir trong LOL, chặn 1 kỹ năng bất kỳ)
Tuy nhiên…
“Tất cả mọi người dừng lại ngay!”
Ngay khi Tinh chất này xuất hiện, biểu cảm của mọi người đều thay đổi.
Vâng, họ cũng biết giá trị thực sự của Tinh chất này.
“Raven, lấy xúc xắc ra!”
Khi tôi hét lên, tên Dwarf gầm gừ.
“Trước đó, có lẽ ngươi nên lùi lại trước, Barbarian.”
Cái gì, sợ rằng tôi sẽ sử dụng nó ngay nếu tôi thua trong lần tung xúc xắc? Không có chuyện đó, nhưng bắt đầu cãi vã lúc này sẽ chẳng có lợi cho ai cả.
“…Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau lùi lại một bước.”
“Đồng ý.”
“Vâng, vâng! Có vẻ như đó là một ý tưởng hay.”
Bắt đầu từ tôi, mọi người cùng nhau bước lùi lại. Sau đó, chúng tôi nhanh chóng giải quyết quyền sở hữu của Tinh chất này nhanh nhất có thể.
Tinh chất này có thể tồn tại trung bình trong vòng 30 phút.
Vậy thì, chúng ta hãy cùng trả lời một câu hỏi mà trước đây tôi chưa có cơ hội hỏi.
“Có đội nào muốn từ bỏ phần của mình không?”
Tôi hỏi để phòng ngừa, nhưng cả Hans G và Dwarf đều lắc đầu và mỗi người đều đưa ra một nhận xét.
“Không, chúng ta sẽ tham gia. Ngoại trừ pháp sư và linh mục, đây là Tinh chất mà mọi người đều có thể sử dụng.”
Thằng khốn ‘người chơi’ c·hết tiệt.
Giá trị thực sự của Tinh chất Manticore nằm ở việc khi nó bị xóa bỏ tại nhà thờ, 20% chỉ số bổ sung vẫn sẽ được giữ lại.
Nó thực tế là một loại thuốc tăng chỉ số vĩnh viễn có chỉ số thưởng là 40.
“Không đời nào chúng ta lại từ bỏ thứ tinh chất đắt tiền này.” Dwarf đáp trả.
“Tinh chất đắt tiền? Anh định bán nó à?”
“Chúng ta không có đủ chỗ cho thêm bất kỳ tinh chất nào nữa.”
Ồ, điều đó có thể, nhưng đột nhiên một khả năng khác lại hiện ra trong đầu tôi.
'Ồ đúng rồi, những gã này đến từ thành phố ngầm phải không?'
Đối với những nhà thám hiểm đến từ Noarark quá trình xóa bỏ Tinh chất tại nhà thờ của Raphdonia sẽ rất phức tạp, đặc biệt là khi thành phố Noarak đang bị phong tỏa.
Sẽ hợp lý hơn nếu giữ lại và bán một cách bí mật sau khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ.
Tuy nhiên, vẫn còn một câu hỏi lớn.
“…Nhưng anh không có pháp sư, đúng không?”
Đội Dwarf không có pháp sư.
Trong khi sorcerer của họ, người tập trung vào các Tinh chất t·ấn c·ông, đóng vai trò tương tự pháp sư về mặt hỏa lực, thì việc thay thế tác dụng của pháp sư là điều không thể.
(Lỗi dịch thuật, pháp sư mà trong truyện dùng là từ mage, còn ‘pháp sư’ đội của tên Dwarf thì người ta dùng từ sorcerer.
Ở trong chương trước tui cứ tưởng là cùng 1 nghĩa, sang đây mới biết trong truyện này sorcerer là một người hấp thu một đống mấy Tinh chất kiểu ‘bắn ra q·uả c·ầu l·ửa’ hay gì đó tương tự, vẫn gây sát thương phép nhưng dựa vào Tinh chất chứ ko phải kiến thức về ma pháp)
Dwarf trả lời một cách thản nhiên.
“Đội của các anh không phải đều có một người sao? Chúng tôi sẽ trả tiền bồi thường cho việc sử dụng ống nghiệm và cả tiền boa hậu hĩnh.”
Đang cố kiếm lợi từ chúng tôi phải không?
“Nếu cả hai chúng tôi từ chối thì sao?”
Dwarf mỉm cười trước lời câu hỏi của tôi.
"Chúng tôi vẫn sẽ tung xúc xắc. Và nếu chúng tôi thắng, chúng tôi sẽ chỉ theo dõi cho đến khi Tinh chất biến mất."
Nói cách khác, nếu họ không có được nó thì không ai có được nó.
Điều đó để lại cho tôi một cảm giác khó chịu. Sau cùng, nhà thám hiểm vẫn là nhà thám hiểm, dù ở dưới lòng đất hay trên mặt đất.
Về mặt này, chúng tôi giống nhau đến kinh ngạc.
'Mình có nên t·ấn c·ông bất ngờ và g·iết chúng ở đây không?'
Một phương pháp quyết liệt như vậy đã thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi đã lấy lại bình tĩnh nhờ sự giúp đỡ của Raven.
“Ông Jandel, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Đúng rồi, chúng ta thậm chí còn chưa tung xúc xắc nữa.
Nó không phải là Tinh chất cốt lõi như [Gigantification]. Cuối cùng, khi tôi có thể có được tinh chất Cấp độ 3, tôi cũng sẽ phải xóa bỏ nó.
Và không phải là không có Tinh chất thay thế tốt hơn.
"Vậy chúng ta sẽ tiếp tục đứng nhìn nhau đến bao giờ?"
Được Dwarf nhắc nhở, tôi cũng trở về với thực tại.
“Chúng ta hãy cử một đại diện từ mỗi đội lên phía trước.”
Các trưởng nhóm của mỗi đội tập trung tại một nơi nghe tôi giải thích lại ngắn gọn các quy tắc.
“Mỗi người sẽ tung một lần, người tung được số cao nhất sẽ nhận được chiến lợi phẩm. Nếu hòa, hai người sẽ tung lại để xác định người chiến thắng.”
“Chúng tôi phải sử dụng xúc xắc của cô pháp sư đó sao?”
“Đây là xúc xắc chính thức của Hội thám hiểm. Không sao nếu anh
muố dùng xúc xắc của mình, nhưng trong trường hợp đó, tôi sẽ phải kiểm tra trước.
“Được rồi, không vấn đề gì.”
Dwarf gật đầu lạnh lùng, và công tác chuẩn bị đã hoàn tất khi pháp sư trong nhóm của Hans G kiểm tra con xúc xắc của Raven.
“Hans, như đã thỏa thuận, anh sẽ trừ 2 vào số điểm của mình. Nếu anh có bất kỳ phản đối nào, hãy nói ngay.”
“…Chúng tôi đã mãn nguyện khi có được cơ hội này.”
“Được rồi. Vậy ai sẽ đi trước?”
Ai sẽ là người chủ động?
Mặc dù tung trước và sau không ảnh hưởng đến kết quả, mọi người đều nuốt nước bọt và nhìn nhau, chờ đợi người tình nguyện xuất hiện.
Không ngờ, Hans G lại là người đầu tiên bước ra.
“Tôi sẽ đi trước.”
Hans G nhặt con xúc xắc lên.
Mặc dù bị trừ 2 điểm, các đồng đội vẫn nhìn anh với ánh mắt đầy khích lệ và mong đợi.
“Cố lên, Krysen! Anh có thể làm được mà…”
“Hans, nếu anh làm hỏng chuyện này, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho một cú đá vào mông nhé.”
“Đừng quá lo lắng về việc thua cuộc, Krysen.”
Từ trinh sát mới được bổ nhiệm đến chiến binh loài người đến pháp sư trung niên, mỗi đồng đội của anh đều nhìn vào. Khi Hans G chạm mắt với cung thủ Fairy, cô ấy gật đầu im lặng.
Bất cứ ai cũng thấy rõ ràng rằng có điều gì đó đặc biệt giữa họ.
‘Trời ạ, họ nghĩ mình đang đóng phim tình cảm hay gì sao’
Tôi không thể không bật cười khi chứng kiến cảnh tượng đó : Nữ trinh sát mới được tuyển dụng đang cắn môi vì thất vọng khi chứng kiến sự ăn ý của họ.
“Được rồi… Tôi bắt đầu đây!”
Hans G tung xúc xắc một cách hăng hái.
Những viên xúc xắc rơi loảng xoảng trên mặt đất khô, cho thấy những con số khác nhau khi chúng lăn xuống.
Cuối cùng, nó dừng lại.
[10]
Con số hiển thị là 10, con số cao nhất có thể đạt được khi tung xúc xắc.
“Yaaaaah!”
“Điên thật! Anh ta đã làm được rồi!!”
“Giá thị trường là bao nhiêu? Parteian, giá chuẩn của hội là bao nhiêu?”
Tiếng reo hò vang lên từ phía Hans G, trong khi chúng tôi đứng đó, im như thóc.
Dwarf nhận thấy cơ hội để châm chọc và lên tiếng.
“Nghe như anh đã nghĩ nó là của anh rồi. Anh không quên là anh cần phải trừ 2 khỏi lần tung đó chứ?”
“À, vâng… Tôi biết rồi.”
Không khí hân hoan đã lắng xuống phần nào, nhưng nhóm của Hans G vẫn cảm thấy phấn khích.
Xét cho cùng, số 8 vẫn là một con số cao.
“Tiếp theo đến lượt tôi.”
Người lùn bước tới chỗ Hans G, cầm lấy con xúc xắc, do dự một lúc với vẻ mặt nhăn nhó, rồi thản nhiên ném chúng xuống đất.
Con xúc xắc vừa lăn xong thì dừng lại.
[9]
…Đây có phải là sự thật không?
“Aaaaaaaah!”
“C·hết tiệt hahaha !!”
“Tôi biết mà! Anh tuyệt lắm Dwarf!!”
Một tiếng gầm dữ dội vang lên từ phía đội người lùn.
Ngược lại, toàn bộ đội của Hans G đều tỏ ra sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ.
“Ha.”
Người lùn nhìn Hans G và tôi, một nụ cười nhếch mép hiện trên môi. Sau đó, anh ta thốt ra một câu mà tôi rất ít có khả năng sử dụng trong đời mình.
“Quả là một ngày may mắn.”
Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập bao trùm lấy tôi, nhưng tôi không thể cứ thế mà gục ngã được, đặc biệt khi mà quyền lợi của tôi đang bị đe doạ.
“Jandel! Sao lại phải bận tâm đến chuyện này? Nó không giống anh đâu.” Ông Gấu nói.
“Tôi tin ở anh! Bjorn, anh có thể làm được!!”
“Nyang, Bjorn! Anb luôn vượt qua được, đúng không!”
“Chúng ta sẽ không nói về xác suất. Chúng chẳng có ý nghĩa gì với một người như anh, ông Yandel, đúng chứ?”
Các đồng đội vẫn tin tưởng tôi.
Và tôi vẫn chưa từ bỏ chính mình.
Và thế là…
Tôi nắm chặt con xúc xắc.
Dwarf, nhận thấy quyết tâm của tôi, nhếch mép một cách ngạo mạn—một cảnh tượng quen thuộc khiến tôi cảm thấy mình đang là nhân vật chính trong một bộ anime nhiệt huyết.
Số của Hans là 8.
Số của Dwarf là 9.
Bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là tung được số 10.
Xác suất chỉ là một con số vô nghĩa.
Đây không phải là kiểu bước ngoặc kịch tính mà mọi người mong đợi trong phim ảnh hay truyện tranh sao?
Đúng, theo như kịch bản thì điều này có lẽ sẽ xảy ra…!
Không, chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra.
“…Đôi mắt của Bjorn đã thay đổi.”
Một cảm giác tự tin kỳ lạ bao quanh bàn tay tôi. Như thể có một tồn tại vô hình nào đó đã ôm chặt tôi.
Trước khi cảm giác đó biến mất, tôi đã ném con xúc xắc.
“Tiến lên! Chiến binh vĩ đại!!!”
Giữa tiếng hét của Aynar, con xúc xắc bắt đầu lăn.
Thật ngạc nhiên, tâm trí tôi lại sáng suốt hơn bao giờ hết.
Cạch.
Trái tim tôi đập nhẹ nhàng.
Không khí mát mẻ trong lành, thời gian như chậm lại, từng giây từng phút đều in sâu vào tâm trí tôi.
Giữa cảm giác dễ chịu này
Lạch cạch.
Con xúc xắc dừng lại.
Ngay lập tức, bầu không khí thay đổi.
“…”
Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm.
Tôi rời mắt khỏi con xúc xắc và nhìn mọi người xung quanh.
"Mẹ kiếp …"
Người lùn đang mỉm cười đầy tự tin.
Các đồng đội của tôi, những người đã tin tưởng và ủng hộ tôi.
Ngay cả Hans G, người đã chấp nhận thất bại, cũng há hốc miệng vì sốc.
'Chuyện đó thực sự có thể xảy ra sao…?'
Tôi kiểm tra con xúc xắc.
[1]
… Đáng lý ra tôi nên nhờ Misha ném nó.
( =)))) Bro dùng cả sức mạnh tình bạn và skill tự thẩm du tinh thần của nhân vật chính mà cũng chỉ ra có 1, nếu không xài chắc roll ra 0 quá )
***
Người thua cuộc không được nói lời nào. Mọi lời nói đều chỉ là lời bào chữa mà thôi.
Người ta chỉ có thể chịu đựng trong im lặng.
Giống như tôi đang làm bây giờ.
“Puahaha! Roll được 1 với vẻ mặt đó! Các anh có thấy không? Tôi thực sự sợ anh ta sẽ roll ra 10 đấy! Đôi mắt của anh ta rất tự tin.”
Những lời chế giễu gay gắt vang lên từ phía nhóm người lùn.
Cảm giác nhục nhã bao trùm tôi từ đầu đến chân.
“Tôi thực sự tò mò. Làm sao có người có thể làm ra vẻ mặt như vậy! Kahaha!”
“Đừng chế nhạo Bjorn!!”
“Tiến lên nào, chiến binh vĩ đại! Phì, phì! Puahahaha!”
“…Ta sẽ g·iết ngươi!!!”
Tôi giữ Aynar lại, kẻ đang định nổi giận.
"Dừng lại."
“Nhưng! Nếu tôi không đập vỡ đầu hắn…!!”
Cô ấy đúng, chúng tôi không thể làm cái miệng đó im lặng theo cách nào khác.
Tôi hiểu cảm giác đó hơn bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Và hắn ta cũng biết điều đó.
“Dừng lại đi, cả hai người.”
Khi tôi nhìn chằm chằm, Dwarf cũng kiềm chế đồng đội của mình, ngăn chặn mọi sự chế nhạo tiếp theo.
Sau khi người chiến thắng đã được xác định, tôi quay sang bắt đầu công việc làm ăn mới.
“Anh sẽ trả bao nhiêu?”
“Cho ống nghiệm, 15 triệu stones.”
Đó là giá cố định.
“Còn phí dịch vụ thì sao?”
“5 triệu stones.”
Đó là một thỏa thuận tốt so với việc chỉ cần phải niệm một câu thần chú.
Nhưng…
“7 triệu.”
“Anh thật tham lam.”
Dwarf liếc nhìn pháp sư của đội Hans G. Vì ở đây có hai pháp sư nên họ có thể nhờ phía bên kia giúp đỡ nhưng...
“Chúng tôi không có ống nghiệm.” Nhóm của Hans G không có ống nghiệm
Cái gì?
Ban đầu tôi không báo giá quá cao để cạnh tranh với anh bạn ở đội bên kia. Tuy nhiên, thông tin này làm thay đổi cuộc chơi…
“Chúng tôi sẽ cho anh 7 triệu.”
Với lời nói của HansG, Dwarf đã chấp nhận lời đề nghị của tôi mà không chút do dự.
Nhưng tàu đã rời ga rồi.
“Đã quá muộn rồi.”
“…?”
“Giá vừa tăng lên tới 15 triệu.”
Về cơ bản, phí dịch vụ hiện nay cũng bằng giá của ống nghiệm.
“Đừng làm quá, Barbarian.”
Dwarf gằng giọng như thể để đe doạ, bất mãn vì giá tiền tăng liên tục.
Thật khó để hiểu Dwarf- Người lùn theo kịp suy nghĩ của tôi.
Chiều cao thấp hơn có thể khiến việc nhìn nhận thế giới rộng hơn trở nên khó khăn hơn. Và một cách hiển nhiên, anh ta không hiểu những nguyên tắc cơ bản của một thị trường do cung và cầu chi phối.
“Làm quá? Tôi nghĩ đây là một mức giá hợp lý, nhất là khi anh không thể từ chối nó.”
“…10 triệu stones.”
“Không mặc cả. Chấp nhận hoặc từ bỏ.”
“Hãy suy nghĩ một cách lý trí, Barbarian. Ngươi thực sự sẽ vứt số tiền này đi sao?”
“Tùy anh lựa chọn. Hoặc là vứt bỏ Tinh chất hoặc trả tiền cho chúng tôi và đưa nó vào ống nghiệm.”
Tôi không hề nhượng bộ trước bất kỳ đe doạ nào
Đây chính là lý do tại sao độc quyền có thể kiếm lời tàn nhẫn đến vậy trong thị trường tư bản.
Kinh doanh là kinh doanh, ngay cả khi nó tệ hại.
"Mẹ kiếp."
Dwarf run lên vì tức giận rồi lên tiếng.
“Tôi sẽ trả 15 triệu stones.”
“Tốt, điều đó hợp lý—”
“Không phải với anh, mà là với họ.”
Người lùn nhìn Hans G và nói.
“Cái gì? Ý anh là sao…?”
“Nếu anh trả cho chúng tôi số tiền này, tôi sẽ chuyển giao quyền sở hữu Tinh chất đó cho anh.”
Bán quyền sở hữu Tinh chất này đi. Vậy ra đó chính là kế hoạch của anh ta.
Một quyết định hoàn toàn cảm tính không trải qua lý trí.
Trong giây lát, tôi đã có chút hối hận, nhưng sau đó có vẻ như mọi chuyện vẫn ổn thoả.
“Chúng tôi… chúng tôi hiện không có nhiều tiền như vậy.”
“Anh có thể trao đổi.”
“Chúng tôi sẽ thảo luận về điều này trong một lát nhé…”
Hans G và nhóm của anh đã dành thời gian để tham khảo ý kiến.
Qua những cuộc trò chuyện im lặng của họ, có vẻ như họ đã kích hoạt phép thuật thần giao cách cảm.
Tất nhiên, cuộc thảo luận này không kéo dài lâu. Kết luận không khác mấy so với những gì tôi mong đợi.
“Dù vậy, bán trang bị cũng hơi quá …”
Nhóm của Hans G sẽ phải bán trang bị của hơn ba thành viên để kiếm được số tiền này.
Nhưng từ bỏ một trang bị trong một Khe nứt để lấy một Tinh chất không thể hữu ích ngay lập tức sao?
Điều đó thật ngu ngốc.
“Vậy, nếu chúng ta gặp mặt và trả tiền khi về đến thành phố thì sao?”
“Điều đó không thể xảy ra.”
Những kẻ từ thành phố ngầm này sẽ không bao giờ dám rêu rao khi trở lại Raphdonia.
Bị dồn vào góc, Dwarf thở ra một hơi thật sâu.
Sau đó anh ấy nhìn tôi, rõ ràng là miễn cưỡng.
“Barbarian, với cái giá mà ngươi nói—”
“20 triệu stones. Nó vừa mới tăng giá thêm lần nữa.”
“Thằng khốn nạn này…”
“Hoặc chúng tôi có thể mua quyền sở hữu Tinh chất này với giá 15 triệu stones. Thế nào?”
“…Tôi sẽ trả 20 triệu stones.”
Dwarf thầm chửi thề, nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến kết quả. Ngay cả khi trả nhiều tiền như vậy cho Tinh chất, đây vẫn là một giao dịch có lợi.
Vẫn còn khoảng mười bảy triệu stones tiền lợi nhuận.
'Khoan đã, như vậy không phải có nghĩa là chúng tôi đã kiếm được nhiều tiền hơn chúng sao?'
Đây có phải là hương vị ngọt ngào của việc mua bán độc quyền không?
Mặc dù tung ra số 1, số thấp nhất có thể, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn giành được phần chia lớn nhất.
Thật mỉa mai.
***
Sau khi cuộc đàm phán kết thúc, mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Đầu tiên, chúng tôi nhận được hàng hóa trị giá 20 triệu viên đá từ người lùn.
Tất nhiên, anh ta không thể nào có nhiều tiền như vậy trong tay.
Lúc đầu anh ta định trả bằng thiết bị nhưng tôi từ chối. Nhìn cách họ háo hức kéo những đống thiết bị chưa sử dụng ra khỏi ba lô, họ đã c·ướp b·óc được bao nhiêu người rồi?
“Hãy trả tiền cho tôi bằng các lọ thuốc, như vậy dễ dàng đổi tiền hơn.”
“…Chúng tôi không có nhiều lọ thuốc như vậy.”
“Vậy thì hãy đưa những gì anh có thể, và chúng tôi sẽ nhận phần còn lại dưới dạng các trang bị.”
Tôi muốn ép họ lấy ra càng nhiều lọ thuốc càng tốt, vì chúng tôi có thể sẽ phải chiến đấu với chúng. Thật cần thiết khi giảm sức mạnh của chúng càng nhiều càng tốt trước.
À, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu họ bàn giao trang bị hiện tại của mình.
“Bảy lọ thuốc thượng hạng và mười một lọ thuốc cao cấp. Cộng thêm những trang bị này là vừa đủ để trang trải hết rồi.”
Với sự giúp đỡ của Raven với tư cách là người thẩm định, giao dịch trao đổi hàng hóa đã kết thúc mà không có nhiều tranh cãi, và sau đó chúng tôi dựng trại ở một địa điểm thích hợp.
À, chúng tôi đã thành lập một hệ thống canh gác với một người từ mỗi đội, thay phiên nhau trực suốt đêm.
Hans G, Dwarf, và ông Gấu là những người đầu tiên.
Sau đó đến lượt tôi.
“Jandel, đến ca của anh rồi.”
“Có gì bất thường không? Hai người đó có cuộc trò chuyện đáng ngờ nào không?”
“Hans thường tự nói chuyện với chính mình. Có lẽ sẽ dễ dàng và thoải mái hơn nếu tôi đứng canh gác một mình.
“Được rồi, cảm ơn vì nỗ lực của anh. Đi nghỉ ngơi đi.”
Đồng hành cùng tôi là cung thủ Fairy tên là Meylin và một chiến binh Beast-man từ đội của Dwarf…
Sự im lặng thật khó chịu.
'Tôi hiểu tại sao anh ấy lại nghĩ rằng đi một mình sẽ dễ dàng hơn.'
Chiến binh Beast-man im lặng.
Và cung thủ Fairy, người liên tục nhìn tôi với ánh mắt khó chịu trong suốt buổi canh gác.
“Cô có điều gì muốn nói không?”
“Anh có thể giữ im lặng một chút được không? Mọi người đang cố ngủ.”
Điển hình của loài tai nhọn.
Tại sao bọn chúng lại ghét những người Barbarian tốt bụng như chúng tôi đến vậy?
Rõ ràng là tính cách của họ có vấn đề.
Tất nhiên là ngoại trừ Erwin.
'Chúng ta chỉ tập trung vào việc canh gác thôi.'
Tôi cảnh giác với sự phản bội của họ hơn bất kỳ cuộc t·ấn c·ông nào của quái vật. Rốt cuộc, khả năng họ đâm sau lưng chúng tôi vừa tăng lên.
Tôi không chắc về Hans G, nhưng gã Dwarf đó chắc chắn đã có sẵn một con dao giấu trong ống tay áo rồi. Tôi cho là vì lý do đó mà hắn ta sẵn lòng trả tiền để lấy hàng.
Hai mươi triệu stones là một mức giá quá lớn, ngay cả khi vụ buôn bán này trong tình trạng độc quyền. Nhưng anh ta vẫn trả giá một cách bình tĩnh.
'...Ồ, nhưng không phải chính tôi cũng định làm vậy sao?'
Tôi vẫn chưa từ bỏ mong muốn sỡ hữu Tinh chất trong ống nghiệm. Tôi chỉ đang chờ thời điểm thích hợp thôi.
“Misha, dậy đi. Đến giờ vào ca của cô rồi.”
Sau một hồi im lặng khó chịu, tôi đổi ca với Misha và đi ngủ.
Và sáng hôm sau, cuộc thám hiểm lại tiếp tục.
Chúng tôi dành toàn bộ thời gian, ngoài việc ăn uống, để di chuyển qua khu rừng, và kết quả là chúng tôi đã có thể tìm thấy và tiêu diệt được hai tên trùm cấp trung còn lại.
[Bạn đã đánh bại Yigaksoo. EXP +5]
[Bạn đã đánh bại Qulves. EXP +5]
Đáng buồn là tôi không nhận được Tinh chất nào cả, nhưng…….
“Này, không phải là nó sao? Cái mà mấy người nhắc đến ấy!”
Chúng tôi đã thành công trong việc khám phá ra địa điểm của chương thứ ba, điều mà tôi nghĩ sẽ phải mất thêm một ngày nữa.
[Nhân vật của bạn đã vào Bàn thờ bóng tối]
Ngay khi chúng tôi phát hiện ra bàn thờ, bóng tối đã bao trùm lấy chúng tôi.
Đột nhiên, một rào cản lớn hình thành xung quanh chúng tôi.
Khái niệm của chương này rất rõ ràng, và nhiệm vụ tôi cần thực hiện cũng vậy.
[Doppelgängers bị phong ấn đã chiếm hữu một trong những thành viên thám hiểm]
Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu trò chơi ma sói.
“Dwarf, trông anh hơi kỳ lạ. Đầu anh có vấn đề à?”
Bắt đầu bằng câu hỏi này.