Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Là Một Barbarian

Chương 144 : Quyết tâm của kẻ lạc lối




Chương 144 : Quyết tâm của kẻ lạc lối

Badump-!

Bị đánh thức bởi tiếng tim đập thình thịch, Regal Vagos mở mắt.

Xung quanh tối đen.

Cơ thể anh không thể cử động và anh có thể cảm thấy những chất nhờn trên da mình, như thể anh ấy đã cuộn tròn bên trong nước ối.

'Vậy thì, nó đã kích hoạt rồi sao...'

Không có gì phải tiếc nuối.

Nếu đầu b·ị đ·âm thay vì tim thì chắc chắn ngay cả anh cũng sẽ c·hết ngay tại chỗ.

Anh ấy chỉ thắc mắc một điều.

Tại sao anh ấy lại rơi vào tình huống này?

Anh nhớ lại cuộc trò chuyện với một người đồng đội cũ của mình, trước khi anh ta rời bỏ bộ tộc và mắc phải một lời nguyền khủng kh·iếp.

[Anh muốn biết tại sao anh cứ thua tiền? Đó là vì anh chỉ cược mức tối thiểu cần thiết để tiếp tục chơi, ngay cả khi anh cần phải mạo hiểm lớn]

Tất nhiên,chơi bài và chiến đấu thì khác nhau. Hơn nữa, áp dụng câu nói đó vào tình hình hiện tại thì không thực sự phù hợp, nhưng bối cảnh thì tương tự.

Cho đến khi năm lá bài được ghép lại với nhau, ván bài vẫn chưa ngã ngũ. ( trò poker - xì phé )

Badump-!

Nói một cách đơn giản, anh ta thiếu quyết tâm.

Anh đã từ bỏ từng thứ một của mình để đi đến ngày hôm nay.

Anh đã dành lãng phí thời gian cho một trò chơi và đánh mất vật phẩm mà anh đã tìm kiếm suốt một năm trời.

Anh đã bị ép phải sử dụng Dragon Speech.

Nhưng những tên khốn dai dẳng này vẫn không bỏ cuộc.

Anh đã vung thanh kiếm diệt rồng nhiều lần, chuẩn bị tinh thần mất một năm để hồi phục sau những tác dụng phụ nhưng anh vẫn kiên trì chịu đựng.

Và bây giờ, ngay cả trái tim thứ hai cũng đã được sử dụng.

Bụp-!

Cuối cùng Regal Vagos đã thừa nhận điều đó.

Bởi vì anh đã đánh giá thấp kẻ thù của mình, bởi vì anh đã không dốc toàn lực như khi đối đầu với một đối thủ xứng tầm.

Chuyện đã đến mức này rồi.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhịp đập của trái tim tái sinh của anh ngắn hơn và rõ ràng trở lại. Anh rũ bỏ chất nhờn bám trên người và đứng dậy.

“……”

Anh có thể nhìn thấy tên Barbarian ở phía bên kia hành lang.

Hắn ta đang bước về phía anh với một lỗ thủng trên ngực.

Máu chảy ra từ miệng hắn ta.

Không cần sự hỗ trợ của tên Dwarft bên cạnh.

Bụp, bụp.

Hắn ta bước đi một cách tuyệt vọng.

Chỉ có một mục tiêu duy nhất.

Để g·iết kẻ thù.

Xoẹt.

Tay anh buông lỏng con dao găm ở thắt lưng.

Và xem xét lại quyết định của mình.

Sau khi sử dụng Dragon Speech, trái tim bị lời nguyền ảnh hưởng đã phần nào hồi phục. Những tàn dư của lời nguyền vẫn còn, nhưng khả năng thể chất của anh đã trở lại một mức độ nhất định, và giờ anh có thể sử dụng lại sức mạnh của mình.

Kết quả này sẽ không thể xảy ra nếu không có đặc điểm của tộc rồng là nguồn sức mạnh nằm ở trái tim.

“Không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế.”

Đây cũng là một sự kiện không lường trước được đối với anh. Đây là lần đầu tiên anh phải sử dụng 'trái tim thứ hai' của mình

Một sự tính toán sai lầm nhưng may mắn?

Nhờ đó, cơ hội chiến thắng của anh đã tăng lên đáng kể.

Bụp.

Tất nhiên, có vẻ như kẻ thù của anh cũng đã hồi phục sau trạng thái Linh hồn Kiệt quệ, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì.

Một khi anh hạ gục được tên Dwarft thì mọi chuyện đã kết thúc.

Cho dù tên Barbarian đó có đáng sợ đến đâu, hắn cũng không thể một mình ngăn cản anh với những v·ết t·hương như thế.

Đó chính là điều anh ấy nghĩ.

Ít nhất là cho đến khi anh nhìn thấy ánh mắt hắn.

“Giống như đang đối diện với một người bất tử vậy.”

Thay vì cầm dao găm, anh cầm thanh kiếm Arc Steel .

Vừa mới nắm chặt, cảm nhận được tàn dư của lời nguyền trong lòng, một cơn đau dữ dội bao trùm lấy anh. Anh có trực giác, không, là sự tin chắc, rằng nếu anh tiếp tục sử dụng nó, anh có thể sẽ không bao giờ sử dụng được một cánh tay nữa.

Nhưng…

'Nếu tôi muốn g·iết tên khốn đó, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng.'

Anh sẵn sàng hy sinh một cánh tay.



Để g·iết kẻ thù.

Để bản thân mình tồn tại.

“Đến đây nào, Barbarian.”

***

Tôi loạng choạng bước về phía trước.

Bên cạnh tôi là Dwarft, và đằng sau tôi là Misha, người cũng khăng khăng muốn tham gia chiến đấu.

“Anh đã đưa ra một quyết định sáng suốt.”

Người lùn nói như thể tôi đã bỏ Misha lại vì lo lắng, nhưng đó không phải là lý do duy nhất.

Rotmiller vẫn chưa tỉnh dậy.

Nếu anh ấy tỉnh dậy dù chỉ một lát, cũng phải có ai đó ở đó để ném cho tôi một lọ thuốc.

“Đúng vậy, tên khốn đó đã g·iết Dwalki…”

"Hikurod, nuốt cơn giận của ngươi đi. Nếu anh c·hết, tất cả chúng ta đều sẽ kết thúc."

"…Phải."

Người lùn cố gắng kìm nén cảm xúc đang bùng cháy của mình.

Anh ấy biết, và tôi cũng biết.

Tầm quan trọng của nhiệm vụ mà chúng ta phải thực hiện.

Bụp.

Chúng tôi bước đi, thu hẹp khoảng cách.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến đủ gần để nhìn thấy biểu cảm của nhau.

Không cần phải nói nhiều giữa chúng ta.

“Đến đây nào, Barbarian.”

Vẫn là tên đó, có vẻ như vẫn chưa chán, cầm thanh kiếm Arc Steel và lại nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Con điếm khốn kiếp, vì sao mà hắn luôn có thể rút nó ra và dùng nó bất cứ khi nào cần? Những lời chửi thề dâng lên đầu lưỡi tôi, nhưng không có thời gian để nói ra.

Được rồi.

Hắn ta sẽ t·ấn c·ông chúng tôi trước nếu chúng tôi không lại gần.

Nhưng đây là gì?

Chuyển động của hắn ta nhanh hơn lần trước chúng ta thấy.

Nghĩa là tình trạng thể chất của hắn cũng đã hồi phục đáng kể. Tại sao vậy? Tôi nghĩ rằng đó không chỉ là c·hấn t·hương ngắn hạn.

Ngay từ đầu, những biến số bất ngờ đã xuất hiện.

Vèo!

Chiếc khiên bị cắt như đậu phụ.

Nó thuộc về Dwarft đứng cạnh tôi.

Sau khi đuổi hắn đi bằng cây chùy đã biến thành ngọn giáo, tôi không ngần ngại đưa tấm khiên Litinium của mình cho anh ta.

“Sử dụng cái này.”

Chiếc khiên của tôi cũng không còn tốt nữa, nhưng tôi nghĩ nó vẫn tốt hơn một đống nát vunh bằng thép.

Xoẹt!

Đòn t·ấn c·ông tiếp theo của anh ta đâm sâu vào tấm khiên.

Nó đã được sửa chữa ngay lập tức thông qua [Emergency Restoration] (Phục hồi khẩn cấp) nhưng vì chúng tôi vừa mới phục hồi sau trạng thái Linh hồn Kiệt quệ nên anh ấy không thể sử dụng nó nhiều lần.

“Thật sự thì chẳng có gì diễn ra theo đúng kế hoạch cả.”

Hắn ta tỉnh dậy sớm hơn dự kiến. Và không chỉ trái tim, các bộ phận khác cũng đã hồi phục.

Hắn ta thậm chí còn sử dụng những kỹ năng mà trước đây anh không thể sử dụng.

[Regal Vagos sử dụng [Advance Acceleration]

Lưỡi kiếm, di chuyển như thể thách thức các định luật vật lý, cắt ngang khoảnh khắc trong tích tắc. Dwarft chọn né tránh thay vì phòng thủ, nhưng khoảng cách quá xa.

Vì vậy, tôi đã hy sinh cánh tay trái vốn đã không có khả năng phòng vệ của mình.

[Fl·esh Explosion] ( Vụ nổ Xác thịt )

Khi tôi giơ tay về phía kẻ thù, nó p·hát n·ổ, bắn ra hàng chục mảnh thịt.

Nhưng hắn không rút lui.

Xìììì!

Người phủ đầy máu axit và rên rỉ, hắn ta tiếp tục vung kiếm, chém sâu vào đùi của Dwarft.

Bụp!!

Trong lúc đó, Dwarft dùng búa chiến của mình đập mạnh vào hàm hắn.

Cơ thể hắn khựng lại vì chấn động.

Tôi ngay lập tức chớp lấy thời cơ lao về phía trước, nắm lấy vai hắn ta và lăn tròn.

Và sau đó…

[Fl·esh Explosion]

Tôi nhét cánh tay trái vô dụng của mình vào cái miệng há hốc của hắn và cho nó nổ thêm lần nữa.

“Kaaaak!”



Hắn ta hét lên đau đớn và đẩy tôi ra và ngay lập tức đâm thanh kiếm vào cổ tôi.

Crash!

Một chai thủy tinh đập vào sau đầu tôi, vỡ tan và đổ hết chất lỏng bên trong ra ngoài.

[Hiệu ứng Phục hồi (Cao) sẽ khiến cơ thể bạn tái tạo rất nhanh]

Cơn đau này… là thuốc hồi phục cao cấp.

Không, quan trọng hơn là Rotmiller cũng sống sót.

Gạt đi những suy nghĩ thoáng qua, tôi bước lùi lại.

Vù!

Thanh kiếm bên hông tôi bị rút ra khiến tôi choáng váng.

Và hắn ta là một thằng khốn nạn không chịu chấp nhận bất kỳ sự chậm trễ nào dù chỉ một khoảnh khắc.

“C·hết đi!”

Thanh kiếm ngay lập tức đâm xuyên qua bụng tôi, làm ruột tôi rối tung.

Tin vào quyết tâm của Dwarft, tôi tiến lên một bước và đâm ngọn giáo của mình.

Tap. ( âm thanh điểm nhẹ mũi chân lên sàn )

Hắn ta vội vàng rút kiếm ra để rút lui tạo khoảng cách.

Không chút do dự, tôi sử dụng [ Gigantification ]

Mẹ kiếp, mày nghĩ mày đang chạy đi đâu thế?

"Ho!"

Tên khốn đó b·ị đ·âm vào vai và phun ra một dòng máu từ miệng.

Nhưng tên khốn này có ý định để tôi đạt được ý muốn mà không trả giá. Hắn ta cũng bước tới và vung kiếm lần nữa.

Đã quá muộn để né tránh.

Tôi nắm chặt thanh kiếm bằng cánh tay b·ị t·hương của mình.

Những ngón tay với v·ết t·hương lộ cả xương chặn thanh kiếm lại, có vẻ như thanh kiếm bị chặn lại ở xương cổ tay.

[Sức khỏe của nhân vật dưới 20%]

[Kỹ năng bị động [Path of the Hero] kích hoạt, tăng tất cả các chỉ số loại kháng cự và miễn nhiễm] ( Con đường Anh hùng )

Hiệu ứng kết hợp của [Iron skin] và [Path of the Hero] cho tôi một con số kháng sát thương dạng chém khổng lồ.

Tôi cố nhấc và lắc ngọn giáo cắm trên vai hắn, và hắn, chịu đựng cơn đau, dồn sức mạnh vào bàn tay cầm kiếm. Và thế là cuộc chiến giành co bắt đầu.

Thật đáng tiếc, người chiến thắng lại là hắn ta.

[Regal Vagos niệm [Holy Blade] ( Lưỡi kiếm thần thánh )

Thanh kiếm của hắn, lúc này đang phát ra ánh sáng trắng, cắt ngang qua cánh tay tôi cho đến tận khuỷu tay.

Bụp.

Cánh tay, được phóng to bởi [ Gigantification ] rơi xuống đất, và tôi ấn mạnh vào phần cắt ngang bị đốt cháy của cánh tay mình, đang phun ra máu axit, vào mặt anh ta.

Xìììì!

“Kaaaaak!!”

Tên khốn đó không có khả năng chịu đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng bằng sự độc ác tột cùng—

[Sức mạnh linh hồn của nhân vật không đủ]

[ Gigantification ] đã kết thúc.”

Do sức mạnh linh hồn vốn đã thấp, cơ thể tôi nhanh chóng trở lại kích thước ban đầu chỉ trong vài giây, giúp đôi chân trước đó còn lủng lẳng của hắn ta có thể chạm đất.

Tôi có đánh giá thấp quyết tâm của hắn không?

Được rồi.

Thay vì rút lui, hắn ta lại đâm kiếm vào tôi.

“C·hết tiệt.”

Tôi cúi xuống và né tránh, biết rằng nếu cứ thế này thì đầu tôi sẽ b·ị đ·âm thủng mất.

Mất cây giáo. Không, cây chùy trước là một thiếu sót lớn. Tệ hơn nữa là khả năng tái tạo của cơ thể tôi đã dừng lại.

"Tôi xong rồi."

Ngay cả loại thuốc tốt nhất cũng có giới hạn. Thậm chí tôi đã không uống mà chỉ đổ lên người.

Bị mất một cánh tay và các cơ quan nội tạng bị xé nát, tôi phải đấu tranh để duy trì trạng thái hiện tại, chứ đừng nói đến việc hồi phục.

Trong tình huống như vậy.

“Ba, hai… một!”

Hắn ta lao vào tôi.

Đây thực sự là tình huống tuyệt vọng.

Kịch bản tệ nhất đã được phác họa rõ nét trong tâm trí tôi. Một c·ái c·hết không thể tránh khỏi.

Nhưng thế thì sao?

Tôi không hề có ý định phó mặc cho số phận hay chấp nhận nó.

Tôi trừng mắt nhìn thanh kiếm của hắn ta cho đến phút cuối cùng.

Và ngay lúc hắn tiến lại gần, tôi lăn sang một bên.

Bất kể có khả năng chống lại đòn t·ấn c·ông tiếp theo hay không, đó vẫn là lựa chọn tốt nhất tôi có trong tình huống hiện tại.



Lăn trên mặt đất, tôi dùng đà để đứng dậy.

Thanh kiếm Arc Steel của anh ta hiện ra lớn trước mắt tôi.

Đúng lúc đó.

“……!”

Như thể bị một sức mạnh vô hình túm lấy gáy, hắn ta bị ném về phía sau.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Nhìn xung quanh để tìm câu trả lời, Sát Long Nhân kinh hãi

“Ng-ngươi! Ngươi biết ngươi đang làm gì sao?!”

Xa xa, một ông già mặc áo choàng linh mục màu đen hiện ra.

***

Ông nhắm mắt và bịt tai.

Tuy nhiên, mọi thứ đều có vẻ rất rõ ràng. Họ đã chiến đấu một cách tuyệt vọng.

[Vậy nên, anh sẽ không chạy.]

[Bảo vệ Dwalki!!]

Lúc đầu, việc nhìn họ thật không thể chịu nổi.

Ông nghĩ rằng sự chống cự vô ích của họ chỉ dẫn đến sự tuyệt vọng và nhiều đau khổ hơn mà thôi.

Nhưng nó bắt đầu từ khi nào?

“Tại sao họ……”

Cuộc chiến tuyệt vọng của họ càng kéo dài, Ludwig càng nhận ra mình đang ở đâu.

Liên tục tự hỏi bản thân.

[Thanh kiếm này thuộc về chúng tôi.]

Tại sao họ không đầu hàng?

[Aaa! Dwalki! Đừng c·hết! Làm ơn đi, Nyah]

Có phải vì họ đã nhắm mắt làm ngơ trước những hậu quả có thể thấy trước và nuôi dưỡng những hy vọng hão huyền trong lòng?

Không, nếu thế thì tại sao?

[Chúng ta có thể… chiến thắng không?]

[Đừng lo, chúng ta đều sẽ trở về an toàn].

Làm sao họ vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ và tiến về phía trước?

Câu trả lời rất đơn giản.

Họ rất mạnh mẽ.

Không giống như chính ông, người không có đủ can đảm để hy sinh.

“……”

Ludwig cũng biết.

Dù ông có chờ đợi bao lâu đi nữa, ngày ông mong đợi cũng sẽ không bao giờ đến. Ngay từ đầu, ông chưa bao giờ nghĩ đến tương lai tươi sáng được trở về thành phố cùng cháu trai.

Đơn giản là ông không đủ can đảm để chấp nhận điều đó.

“Ngôi sao mọc lúc hoàng hôn sẽ dẫn đường cho tôi.”

Ludwig làm một dấu thánh giá ngắn gọn.

Đôi mắt mở to của ông không còn run rẩy vì sợ hãi nữa.

Ông chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Ông giờ đây đã thành kính hơn bao giờ hết.

“Tôi sẽ làm theo ý muốn của Người.”

Nữ thần của các vì sao, Leatlas .

Một trong ba vị thần của phiêu lưu và các mối quan hệ.

Là người mà ông đã từng tôn thờ và đi theo, làm sao đây có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên được?

Trước mặt ông, người đã từ bỏ lòng dũng cảm, sự xuất hiện của những người mang theo ánh sáng rực rỡ như vậy chính là ân sủng cuối cùng mà thần linh ban cho người tôi tớ lạc lối của mình.

Vì thế…

“Dù không thể được Người ôm vào lòng.”

Ông già hét lên và nhìn vào khoảng không.

“Carui, tôi sẽ hiến thân.”

Nghe lời ông nói, vị thần ác độc thất thường cười vui vẻ, như thể biết rõ ông định làm gì từ đầu vậy.

Như thể đây chính là khoảnh khắc mà nó đang chờ đợi.

[Ngươi mong muốn điều gì?]

“Hãy đưa tôi đến đó.”

[Cháu của ông sẽ không được cứu rỗi.]

Nghe câu nói đó, tim ông thắt lại.

Nhưng ông ấy đã chấp nhận điểm yếu của mình.

“Không quan trọng.”

Chẳng phải ông đã học được điều đó từ một pháp sư trẻ mà anh ta gặp trong mê cung sao?

Người ta luôn có thể trở nên cao quý và siêu phàm.

Nếu họ thật sự muốn vậy.