Tôi cứ bước vào nhìn quanh quẩn trong tâm trạng ngạc nhiên như mình vừa bước vào 1 thế giới khác. Ko phải của thực tại. Rồi bước chân của tôi dừng lại trước 1 cánh cửa khác màu đen thật chắc chắn và cũng thật ấn tượng. Nó cho tôi cái cảm giác bên trong là 1 vũ trụ to lớn mà con người chưa khám phá ra được...có gì đó huyền bí...lôi cuốn người khác nhưng cũng cho người ta thấy sợ nếu chạm vào. Tim tôi bỗng đập liên tục thật nhanh khi tôi đưa tay lên định chạm vào cánh cửa thì 1 giọng nói phát ra từ phía sau lưng của tôi khiến tôi giật mình như 1 kẻ ăn trộm bị bắt gặp.
- Nhóc ở đâu ra đấy?
- Dạ..dạ..em..xin lỗi vì đã tự ý vào đây! Tại vì..tiếng nhạc và cánh cổng nó cuốn hút em bước vào nên...-tôi ngập ngừng cố giải thích
- Chỗ này người lạ ko vào được đâu. Chỉ khi nhóc có mật mã thì người ta mới mở cửa cho vào!
- Vậy...vậy...sao?-tôi hơi hụt hẫng
- Nhóc là con gái àh?-người đó nhìn tôi chăm chú hỏi
- Dạ. Con gái...nhưng hay bị nhầm là con trai vì cái kiểu ăn mặc của em!-tôi gãi đầu nói
- Mới khóc sao?
- Sao...sao...anh biết?-tôi giật thót khi người đó nói như thế. Thấy gương mặt của tôi hiện ra chữ thắc mắc, người đó cười nhẹ rồi đưa ngón tay lên khẽ quẹt ngang qua khóe mi tôi nói tiếp
- Nước mắt dù có hòa cùng mưa thì đôi mắt của em vẫn còn 1 màu đỏ của vị cay đắng đây nè!
- .........!-tôi đứng im lặng ko còn biết nói gì vì câu nói đó thì người đó lại tiếp tục.
- Nhóc ướt hết rồi, vào đây với anh!
- Dạ, em vào được sao?
Người đó ko trả lời câu hỏi của tôi mà bước đến cánh cửa đen gõ 3 tiếng. 1 giọng nói từ bên trong vang ra:
- Ai vậy?
- 1 kẻ lạc lối và muốn tìm đồng loại của mình!
Câu nói kì lạ vừa dứt thì cánh cửa được mở rộng ra. 1 cảm giác ấm áp từ bên trong liền ùa ra quấn lấy tôi như sưởi ấm 1 kẻ lạnh giá vì mưa bão.Người đó vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói:
- Vào thôi!
- Dạ!
Tôi vâng lời thật ngoan rồi bước vào cùng người đó. 1 không gian ấm cúng bởi những ngọn nến lung linh thắp sáng ở từng gốc tường. Đang đưa mắt nhìn chung quanh trong sự bỡ ngỡ thì 1 cái khăn lông màu trắng phủ lên đầu tôi. Tôi vội cầm chiếc khăn kéo ra khỏi đầu thì người đó nói:
- Lau khô tóc rồi đi đến cái gốc đằng kia kìa, có 1 phòng dành cho khách bị mắc mưa vào thay đồ đấy.
- Dạ!-tôi lại dạ vâng lễ phép rồi đi theo hướng ngón tay mà người đó chỉ bước vào phòng. Lau khô mình và thấy có quần áo để sẵn, tôi cởi đồ ướt ra rồi thay vào. Xong xuôi, tôi đi ra và tìm đến bàn của người đó đang ngồi.
Vừa ngồi xuống thì 1 chị xinh xắn bước đến hòa nhã nói:
- Cả 2 muốn uống gì nè?
- Tui thì như cũ,còn nhóc thì sao?-người đó quay qua nhìn tôi hỏi
- Dạ...có cafe sữa ko? Em thích cái đó!
- Oki!-chị nhân viên nói rồi bước đi. Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn thật kĩ nơi này. 1 không gian êm ấm trong tiếng nhạc. Mọi người
đều ngồi kế bên nhau trò chuyện rất thân thiết. Nhưng có 1 điều kì lạ là dường như tôi ko hề cảm giác được có 1 mùi gọi là con
trai ở đây. Nhìn chung quanh vẫn thấy có anh có cô rõ ràng mà? Gần nhất là anh đang ngồi cùng tôi. Thế mà sao tôi ko cảm giác
được có đàn ông nhỉ?
Rồi dường như biết được điều tôi đang thắc mắc, người đó lên tiếng:
- Đây là quán cafe Cầu vồng. Nó chỉ dành cho những người như chúng ta thôi.
- Như chúng ta...ý anh là sao?
- Nhóc có biết thế giới thứ 3 ko?
- Thế giới thứ 3...ý anh là...
- Đây là thế giới thứ 3. Những người kia là đồng loại của chúng ta. Đây là nơi tụ tập của riêng giới les.
- .........!-tôi kinh ngạc ko nói nên lời khi nghe người đó nói. Ko ngờ tôi đã bước vào 1 nơi như thế này. Tôi hơi bất ngờ nhưng cảm giác ở đây cũng thật thân quen. Có lẽ...đồng loại ở cùng nhau sẽ là như thế chăng?
Nước uống được đem ra đến bàn. Tôi nhận lấy ly cafe sữa của mình rồi khoấy lên uống ngay 1 ngụm để lấy lại bình tĩnh. Thấy hành động của tôi, người đó lại cười rồi nói:
- Nhóc tên gì?
- Dạ..em tên Quân! Còn anh?
- Cứ gọi là Cris. Ko cần gọi anh này anh nọ đâu.
- Ừm...Cris!
- Ừm! Hê..hê..nhìn nhóc cứ như Cris lúc trước.
- Lúc trước...?
- Lúc trước Cris cũng như nhóc. Kaka...lúc nhận ra chính mình thì thế đấy!
- Vậy...lúc đó Cris đã làm sao?
- Ưʍ...thì chỉ biết khóc chứ làm sao? Nhưng khóc nhiều cũng vô ích, đó là mình. Sao phải khóc khi phát hiện ra chính mình là ai?
Cris cảm thấy ko nên dùng nước mắt vô ích như vậy nên ko khóc nữa mà lấy hết can đảm để bước vào con đường định mệnh của mình. Đối đầu với số phận!
- Nhưng...mọi người chung quanh luôn kì thị và khinh rẻ những người thuộc thế giới thứ 3. Con đường mà họ đi cũng vì thế mà trở nên khó bước. Em thấy chỉ toàn chông gai, đau khổ nên em cảm thấy sợ...sợ chính mình!
- Hahaha...!-Cris bỗng cười lên thật to trước lời nói của tôi. Ngơ ngác vì ko biết mình nói sai gì chăng? Tôi hỏi:
- Sao Cris cười?
- Ừm..vì cách suy nghĩ đó giống hệt Cris cách đây 5 năm!
- Vậy...5 năm đó đã có chuyện gì mà khiến Cris tự tin bước vào con đường của mình?
- Khát khao!
- Khát khao?
- Ừh, là khát khao đó nhóc àh. Khát khao muốn được sống thật với chính mình. Khát khao muốn chứng tỏ cho mọi người thấy les
ko phải là 1 loại bệnh hoạn, điên khùng. Tình yêu của les đẹp đẽ và cũng cao quí như tình yêu trai gái. Nó cũng là những cảm giác chân thật xuất phát từ trái tim của con người thôi. Những người ở đây, ai cũng muốn chứng minh điều đó và luôn cùng nhau đấu tranh để được công nhận. Sự nghiệp đấu tranh của thế giới thứ 3 có lẽ còn dài lắm...-vừa nói, Cris vừa nhìn xa xăm vào hư không...
......Tôi cũng đưa mắt nhìn mơ hồ vào ko gian theo Cris rồi bất giác nói:
- Sao cuộc sống lại phức tạp thế nhỉ? Trắng và đen rồi lại còn xanh, đỏ, tím, vàng...
- Kakaka...nếu ko có những màu đó thì bức tranh sẽ ko còn đẹp và sinh động như thật nữa!-Cris vừa cười vừa nói.
- Vậy tình yêu cũng cần phải đa dạng và phong phú chứ? Sao người ta lại chấp nhận tình yêu nam nữ mà phủ nhận tình yêu của đồng giới? Tất cả cũng chỉ là tình yêu của con người thôi mà?
- ......Vì con người vốn rất ích kỉ và tham lam. Nếu chấp nhận les hoặc gay đồng nghĩa với việc sẽ có nguy cơ loài người bị tuyệt chủng. Họ sợ loài người ko thể tồn tại đc nữa.
- ......!
- Hê...mà con người trở nên ích kỉ và tham lam đều do Pandora đã mở chiếc hộp ra. Nhóc muốn trách thì trách Pandora đi.
- >"<-tôi nhăn mặt khi Cris nói thế nhưng cũng muốn bật cười vì những lời nói lúc rất triết lý, lúc lại đùa của Cris. Rồi chợt nghĩ đến bản thân mình, tôi nói tiếp:
- Nếu les là chị em thì sao nhỉ?
- Áh...àh...cái này hay àh nha. Đã là 1 tình yêu bị cấm cản rồi bi ờ còn chơi luôn chị em trong đó. Chẹp...loạn...loạn àh...!
- Sao lại loạn? Lúc xưa ở Ai Cập vào thời cổ đại, các Pharaon cũng lấy chị em của mình đó chứ.
- Nhưng lúc xưa chị em lấy nhau là để bảo vệ huyết thống của hoàng gia. Hơn nữa, cái phong tục đó cũng đâu còn đc sử dụng vì hậu quả là những vị vua đều chết sớm. Khoa học ngày nay đã nghiên cứu và ko cho chị em lấy nhau cũng vì sợ sau này họ sẽ sinh ra những đứa bé bị dị tật.
- Nhưng là les thì làm sao có con?
- Ừh ha. Kakaka...hay đó nhóc, trường hợp này có vẻ thú vị đây. Là nhóc với chị của mình àh? Hay là em gái?
- Em...gái...!
- Hay đấy...he.hehe...
- Hay sao? Theo Cris liệu có kết quả ko?-tôi e dè hỏi thăm dò
- Ừm...cái này Cris ko biết phải trả lời như thế nào? Vì...chính Cris cũng cảm thấy mơ hồ về cái gọi là tương lai của les.
- .....!
- Dù đã đến đc với nhau nhưng chưa chắc đã ở bên nhau suốt đời....Có 1 cặp les, họ quen nhau đã hơn 10 năm rồi. Bắt đầu từ hồi cấp 3...lớn lên 1 người làm quản lí mạng, 1 người trở thành cô giáo. Người ở Bình Dương, người ở Hcm...thời gian gặp nhau rất ít nhưng tình cảm giữa cả 2 vẫn sâu đậm và tốt đẹp.
- Vậy thì hạnh phúc rồi còn gì?
- Ừm...hạnh phúc...nhưng vẫn có thể chia tay nhau bình thường chỉ vì 1 chữ thôi.
- ???
- Đó là chữ hiếu đó nhóc àh. Người con gái kia sắp phải lấy chồng rồi. Họ yêu nhau nhìu đến đâu cũng phải chia tay nhau trong
ngậm ngùi...ko thể làm gì khác -nói đến đó, Cris lại nhìn xa xăm để suy tư còn tôi thì câm lặng ko thể nói được gì. Được 1 lúc, tôi đứng dậy chào Cris rồi chạy thật nhanh ra khỏi quán khiến Cris ko kịp cản lại.