Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 7: Đồ BỆNH HOẠN (H NHẸ)




Lại một ngày dài trôi qua tại căn biệt thự rộng lớn, nơi xa hoa, phồn vinh mà biết bao con người muốn đặt chân đến đây, để được trải nghiệm ngôi gia hào môn, cao sang quyền quý này dù chỉ một ngày.

Thế nhưng đối với Sở Nhu chốn này chẳng khác gì tù đày, cô như bị giam lỏng bởi bốn bức tường.

Mười tám tuổi đầu còn chưa trải sự đời đã lên xe hoa về nhà chồng, ba mẹ chẳng quan tâm, bạn bè cũng không có, ở nơi đây cô chỉ có một mình, cô đơn, lạc lõng trong chính gia đình mới của mình.

Chẳng biết cô ngồi bên bệ cửa sổ đã bao lâu, ngắm nhìn ra cảnh sắc mờ mịt phía trước từ lúc nào mà hiện tại trên đôi gò má nhỏ đã ướt đẫm nước mắt.

Cô nhớ lại cảnh tượng bị người đàn ông kia chiếm hữu thân xác của mình một cách thô lỗ, còn những lời nói khiếm nhã khó nghe mà chẳng thể kìm được lệ sầu.

"Ở đây đâu có người, cô diễn cho ai xem vậy đại tiểu thư?"

Giọng nói khinh khỉnh của người đàn ông chợt vang lên khiến Sở Nhu quên đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình, cô đưa tay lau đi nước mắt quay hẳn mặt ra ngoài chả thèm đếm xỉa đến nam nhân kiêu ngạo kia.

"Này, cô bị điếc à? Hay bị câm? Chẳng phải lần trước kiêu căng, hống hách lắm mà sao giờ lại trở thành một "tiểu bạch thỏ" yếu đuối mỏng manh rồi, cô không đi thử vai diễn viên đa nhân cách đúng là hơi phí đấy."

Cố Hàn đi đến đối diện với Sở Nhu, tựa lưng vào vách tường, trong tay lắc lắc ly rượu, khi nói xong những lời nói châm biếm thì lại nhấp một ngụm nhỏ.

Thế nhưng sau những lời nói khó nghe của hắn, không gian trong phòng vẫn là một khoảng lặng, Sở Nhu không hề để tâm đến những câu từ khó nghe được phát ra từ khuôn miệng "không sạch sẽ" của tên đàn ông ấy, cô cứ xem như đàn gảy tai trâu, sau đó không nấn ná ở lại mà đứng dậy rời khỏi bệ cửa sổ.

"Nè, thái độ gì đây? Dám xem thường bổn thiếu gia à, cô đứng lại đó cho tôi."

Sở Nhu còn chưa đi được mấy bước đã bị hắn giữ lại, chẳng có chút thương tiếc nào mà siết chặt cổ tay cô, giương ánh mắt đầy tia lửa giận lên trừng trừng nhìn cô.

"Đau, anh buông tôi ra."

"Haha... đau hả? Nhìn cái mặt nhăn nhó của cô kìa, đúng là buồn cười."

Sở Nhu cố gắng gở tay hắn ta ra nhưng suy cho cùng thì vẫn không sánh lại sức lực đàn ông, với thái độ trêu đùa bỡn cợt của hắn càng khiến cô chán ghét nên liền buông lời thẳng thắn mắng chửi chẳng chút kiêng dè.

"Đồ thần kinh."

Lần đầu tiên bị mắng, Cố Hàn liền đanh mặt, nụ cười trên môi thoáng chốc trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, hắn giật tay Sở Nhu kéo mạnh về phía mình khiến cơ thể cô áp sát vào thân hình cường tráng của hắn.

"Cô nói ai thần kinh?"

"Tôi nói anh, nhị thiếu gia Cố Hàn là một tên bệnh hoạn, ngông cuồng, biến thái."

Không những Sở Nhu không sợ mà còn lớn tiếng nhắc lại, sau đó liền cúi đầu xuống cắn một phát thật mạnh vào tay hắn ta.

"A... con nhỏ này..."

Vì quá đau hắn đành buông tay Sở Nhu ra, nhìn bàn tay in hằn dấu răng còn rươm rướm máu của mình mà lòng hắn càng trỗi dậy cơn phẫn nộ.

Nhân lúc Cố Hàn lơ là, Sở Nhu liền nhanh chân bỏ chạy nhưng còn chưa kịp mở cửa phòng cô lại bị hắn ta nhấc bổng lên, mang trở vào trong rồi ném lên giường như ném một con gấu bông cỡ lớn.

"Anh...anh định làm gì? Đang là ban ngày, anh đừng có mà làm càn, tôi...tôi la lên đó..."

Thấy Cố Hàn đang mở từng chiếc cúc áo, Sở Nhu đã bắt đầu hoảng, cô lồm cồm bò dậy toang bỏ chạy nhưng lại bị hắn đẩy trở xuống.

"Sợ à? Mắng hay lắm, để tôi cho cô nếm mùi làm tình với kẻ bệnh hoạn này xem có thú vị hay không."

Nói xong, hắn đã cởi nốt chiếc quần trên người mình xuống chỉ để lại vỏn vẹn chiếc quần lót che chắn cho "cậu bạn" rồi tiến tới chỗ Sở Nhu, không chút nương tay mà xé toạt chiếc váy ngủ trên người cô ra thành hai mảnh.

Ngay lập tức thân hình nóng bỏng của người thiếu nữ hiện rõ mồn một ngay trước mắt nam nhân, khiến dục vọng nguyên thủy sâu trong người hắn ta mon men trỗi dậy.

"Anh tránh xa tôi ra mau... đồ biến thái..."

"Ai đời lại mắng chồng mình là biến thái đâu nhỉ? Vả lại chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đến với nhau thì có gì là sai, cô cũng đâu phải lần đầu hoang lạc với đàn ông, còn giả vờ thanh cao làm gì."

Vừa nói hắn vừa lột hẳn bộ nội y trên người Sở Nhu xuống rồi cởi nốt chiếc quần còn vương lại trên người mình, sau đó dứt khoác cúi xuống chiếm giữ môi nhỏ của người con gái, mặc cho cô có cắn chặt răng chống cự không để lưỡi hắn tiến sâu vào trong nhưng kết quả vẫn vô ích, khi đôi môi mỏng bị cắn đến bật máu thì hắn đã thành công "vượt rào" đưa lưỡi vào khoang miệng ngọt ngào của cô.

Hắn hôn điên cuồng, càng quét tất cả những dư vị nồng nàn trong miệng nhỏ, đôi tay thì không ngừng xoa nắn đôi gò bồng đào đầy đặn.

"Ưm...ư..."

Sở Nhu liên tục đập tay vào ngực của người đàn ông bá đạo, cô ra sức cào cáu nhưng kết quả nhận về chỉ là thất vọng.

Ngay lúc này cô chỉ ước gì bản thân chưa từng nói ra những lời mắng nhiếc tên nam nhân cuồng bạo này để bản thân không phải hứng chịu những khổ sở đang diễn ra.

Còn đối với Cố Hàn, hắn càng hôn dường như lại càng hăng, lần đầu tiên hắn bị mùi hương lẫn vóc dáng kiều diễm của một người phụ nữ làm cho cuồng luyến khôn nguôi, làm hắn say đắm, rạo rực dục vọng đến chẳng thể nào kiềm chế.

Khi đã xoa bắn bầu ngực quá lâu, những ngón tay thon dài dần di chuyển xuống mật đạo thần bí để thăm dò, nơi đó trơn ướt, từ trung tâm của đóa hoa tuyệt sắc từ lâu đã tuôn chảy mật ngọt, hắn từ từ đưa ngón giữa của mình tiến vào "khe động" se khít, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đưa vào đẩy ra, ngay lập tức đã khiến cơ thể của người con gái rơi vào trạng thái lâng lâng, mê đắm.

"Ưm..." Tiếng rên nỉ non khẽ phát ra từ cổ họng Sở Nhu, cùng với hơi thở dồn dập khi đã bị nụ hôn đang diễn ra sắp rút cạn lượng oxy trong người thì lúc này Cố Hàn mới chịu buông tha cho miệng nhỏ, từ đó còn kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng manh.

Không để Sở Nhu kịp định thần, hắn ta đã lui xuống phía dưới, bắt lấy đôi chân dài thẳng tắp của cô mà dang rộng ra, chuẩn bị vào tư thế "lâm trận".

"Đừng...đừng mà... xin anh, tha cho tôi..."

"Xin sao? Muộn rồi cô bé."

Vẫn là nụ cười đểu giả hiện lên sau mỗi một câu nói, cũng là lúc hắn đưa vật thể to lớn của mình tiến vào hang động chật hẹp, đầu tiên là thúc vào một cái thật mạnh, khiến Sở Nhu truyền đến cơn đau nhói từ vùng bụng dưới, cô cắn môi, tay báu vào drap giường mà chịu đựng từng lần ra vào nơi vực thẩm sâu hun hút của mình.

"Cố Hàn, tôi đau quá... anh có thể nhẹ chút không? Xin anh..."

"Sao lúc mắng tôi, cô không nhẹ miệng một chút."

Thế là lời van xin của cô luôn luôn vô hiệu, mặc cô đau đớn, mặc nước mắt thiếu nữ có lăn dài thì cường độ "vận động" nơi giao thoa dưới hai hạ thân chỉ có tăng chứ không hề giảm.