Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 47: Chiếm tiện nghi




Sở Nhi phải mất tận 10 phút mới có thể đưa Cố Thành lên tới tận phòng ngủ, nhờ vào danh xưng bạn gái của anh mà cô ta dễ dàng qua mặt được quản gia Lâm, cũng tiện thể đuổi khéo ông ra ngoài tránh vướng víu tay chân.

Nhìn người đàn ông bị chuốc thuốc nằm bất động trên giường mà khóe môi cô gái khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, tận trong đáy lòng ngấm ngầm dâng lên những tia cảm xúc đắc ý khi đang đứng trước phần cuối cùng trong kế hoạch.

"Chinh phục hoa thì khó, nhưng hái hoa là sở trường của em! Cố Thành, đêm nay anh chạy đâu cho thoát."

Sau những lời lẽ ngông nghênh về chính mình là hình ảnh người con gái ấy đang từng bước từng bước thoát hết y phục trên người mình xuống.

Cở thể trắng nõn nà như ngọc trai tô sáng chẳng qua mấy giây đã phô bày trước ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng ngủ xoa hoa. Bờ vai nuột nà, tấm lưng trần mảnh khảnh thật khiêu gợi cứ như vậy mà lõa lồ trước nam nhân đang nằm trên giường.

Những bước chân trần uyển chuyển chậm rãi tiến về phía người đàn ông đang vô thức nằm đó, cả cơ thể đều bất động thật dễ dàng để bàn tay của người con gái ấy lả lướt khắp nơi, và rồi lần lượt từng lớp áo lớp quần của anh cứ như vậy mà bị nữ nhân kia lột bỏ sạch sẽ.

Làn da trắng của một đấng nam nhi lãng tử cùng với từng đường cơ thịt săn chắt cả vùng bụng có hẳn sáu múi rắn rỏi làm cô ta si mê đến suýt nữa thì mụ mị đầu óc.

"Đúng là hàng cực phẩm, một mỹ vị nhân gian, nếu không thưởng thức thì có khác gì đang tự ngược đãi bản thân, sớm biết anh tuyệt vời thế này thì em đã chuốc xuân dược, thay vì dùng thuốc mê bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một thế này."

Vừa nói cô ta vừa mơn trớn những ngón tay thon dài vuốt ve trên từng đường cơ thịt rắn rỏi của người đàn ông, với ánh mắt thèm thuồng và cơn hứng tình đang rạo rực bừng cháy trong người.

Trêu ghẹo mãi một lúc sau cô ta mới mở điện thoại lên và bắt đầu tạo dáng, chụp những bức ảnh nóng bỏng, gợi tình nhất cùng người đàn ông  đang nằm yên bên cạnh mình.

Sau một lúc tự biên tự diễn, cô ta đã xoay người Cố Thành nghiêng qua về phía của mình, để mặt anh vùi vào hỏm vai nhỏ, đặt tay anh lên ngực cô ta trong tứ thế ngủ đầy tình tứ.

*Tách tách tách...*

Hơn mười bức ảnh cứ như vậy mà lưu vào điện thoại của cô gái lắm mưu mô xảo trá, gương mặt thiếu nữ chưa bao giờ vênh vang đắc ý như lúc này.

Cô ta tắt điện thoại sau đó nghiễm nhiên ôm lấy nam nhân bên cạnh, tận hưởng cái cảm giác đắc thắng trong mưu kế của mình.

- ---------------

Hơn 22 giờ đêm Sở Nhu và Cố Hàn mới quay trở về nhà, vì lo cho chị gái mà suốt đoạn đường cho đến khi về đến tận nhà thì cô mới thôi gọi điện thoại cho Sở Nhi sau một tràn cuộc gọi không nhận được tín hiệu nghe máy.

"Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, hai người mới về."

"Anh hai tôi đã về nhà chưa?"

"Dạ đại thiếu gia đã về từ sớm và đang nghỉ ngơi trên phòng."

"Vậy bác có thấy cô gái đi cùng anh hai không?"

"Người mà nhị phu nhân nói là bạn gái của Đại thiếu gia sao?"

Câu hỏi của quản gia Lâm khiến Sở Nhu và Cố Hàn được một phen bất ngờ, cả hai trố mắt nhìn nhau như đang có cùng một suy nghĩ, sau đó không nói gì mà vội vàng đi vào thang máy hướng thẳng lên phòng Cố Thành.

*Cạch...*

Cánh cửa phòng dần dần hé mở, chút ánh sáng vàng nhạt trong phòng hắt vào khuôn mặt thanh tú của đôi nam nữ đang rón rén đi vào trong, như thể đang rình trộm trong nhà.

Sở Nhu nép vào thân người cao lớn của chồng mình, cả hai chầm chậm đi về phía giường ngủ.

Trong chốc lát đập vào mắt họ là hình ảnh một nam một nữ trần trụi đang ôm nhau nằm trên giường, nhờ có chiếc chăn mà không để lộ phần hạ thân nóng bỏng.

Hình ảnh này trông giây lát đã khiến Sở Nhu nóng bừng hai gò má, nhưng cô vẫn không quên chạy lên phía trước che hai mắt của chồng mình lại.

"Anh nhìn cái gì chứ?"

"Chứ trơ trơ ngay trước mắt mà vợ, sao anh có thể không nhìn thấy được."

Cố Hàn giương nét mặt ngây thơ vô số tội mà bày ra trước mặt Sở Nhu, giọng điệu ấm ức thấy rõ, hắn cũng đâu có muốn nhìn, tại tự dưng nó đập thẳng vào mắt thôi mà.

"Thì anh ra ngoài đi, để em qua gọi chị hai dậy, chứ sao lại có thể để anh hai của anh chiếm tiện nghi như thế được."

"Hơ hơ... Còn chưa biết ai đang chiếm tiện nghi ai đâu, anh thấy là chuyện này vợ chồng chúng ta không nên can thiệp vào thì tốt hơn. Họ đều là trai chưa vợ gái chưa chồng, đến với nhau thì có gì sai. Đi đi, chúng ta về phòng ngủ."

Nói xong chẳng để Sở Nhu u ớ thêm tiếng nào, người đàn ông đã trực tiếp đưa cô vợ bé nhỏ của mình ra ngoài.

"Ơ nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, về phòng để anh trả bài xong còn ngủ sớm, sáng mai dậy sớm xem kịch hay."

"Trả...trả bài gì chứ... Mà anh nói kịch là kịch gì?"

"Thì ngày mai rồi vợ biết, lần này tảng băng lạnh kia trúng phải **** *** của hoa độc rồi..."

Người đàn ông vừa mang vợ mình về phòng, vừa luyên thuyên nói những lời khiến Sở Nhu chẳng thể hiểu nổi.

"Cố Hàn à... anh nói cái gi..."

Khi cô vừa quay người lại định hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện mà Cố Hàn muốn nói là gì thì chưa nói hết câu cô đã bị nam nhân kia nhấc bổng vác lên vai như vác một chiếc bao tải.

"Nè anh làm gì vậy? Mau thả em xuống ngay..."

"Ai bảo vợ nói nhiều làm gì. Chồng nói là về trả bài để còn đi ngủ, sáng mai chuyện gì xảy ra thì vợ sẽ tự biết thôi mà."

"Trả cái đầu nhà anh... Cố Hàn, anh ngang ngược vừa thôi, mau thả em xuống."

Từ trong thang máy xuống đến tầng ba, cho đến về tận phòng ngủ Sở Nhu vẫn không ngừng càu nhàu, vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của gả đàn ông bá đạo kia.

*Phịch.*

Sau đó là tấm thân ngọc ngà bị hắn ta ném xuống giường, khi cô kịp quay mặt lại nhìn thì hắn đã bắt đầu thoát y, ánh mắt nhìn cô, tà mị, khao khát chiếm hữu dâng cao.

"Này này... hôm nay em mệt, em không muốn đâu nha..."

"Vợ mệt thì vợ nằm yên thôi, mọi chuyện cứ để chồng lo."

Thế rồi nam nhân ngông cuồng ấy nhanh chóng lao lên giường ngủ, đêm hôm ấy cô vợ nhỏ của Cố thiếu lại bị chiếm tiện nghi sạch sẽ từ trên xuống dưới.