“Thị trường vốn…”
Brừm brừm…
Chuông điện thoại cắt ngang cuộc họp đã diễn ra gần 5 tiếng đồng hồ.
Người đàn ông đứng trước màn hình máy chiếu khựng lại.
Lông mày của anh ta nhăn theo ánh mắt hắc ám, lạnh thấu lòng người. Ánh nhìn ấy đủ để thâu tóm tất cả mười mấy người ngồi đây.
Điều kỵ nhất trong cuộc họp của người đàn ông tên Cao Luân Trình là gây ồn ào.
Đằng này lại có người ngang nhiên không, để điện thoại kêu thay vì bật chế độ im lặng.
“Ai?”
Một chữ, chỉ một chữ của Cao Luân Trình cũng đủ đám người đổ mồ hôi lạnh.
Duy có một người còn xót lại cái cam đảm ít ỏi, cũng là người theo anh lâu nhất trong công ty, thư ký Lâm, người vừa lên tiếng.
“Cao tổng…điện thoại hình như, hình như là của ngài…”
Cao Luân Trình : “…”
Nếu đúng như tầm kiềm soát của anh, giờ này làm sao có thể có người gọi đến?
Thư kí Lâm nhanh chóng kéo hộc bàn, cầm điện thoại đưa bằng hai tay.
Nhìn dòng số lạ hoắc trên màn hình Cao Luân Trình cau mày, phẩy tay ý bảo mọi người giải tán.
Mười mấy con người không giấu nổi xúc động trong lòng, xúc động vì cuộc gọi kia đã cứu họ.
Cao Luân Trình tính tình thất thường, đụng đến công việc nào thì phải hoàn hảo công việc đó. Không kể thời gian, cái gì thì cái cũng phải đến nơi đến chốn.
Lịch trình trong ngày bình thường thì không xỉa đến, cứ hễ tan làm lại triệu tập họp hành, tăng ca.
Vì không thường xuyên nên tâm tình của bọn họ lúc nào cũng treo đầu cành cây, lúc nào cũng lo cái bản tính của sếp tổng bất thường là bọn họ phải noi theo. Dù ít nhưng đâu phải dễ dàng gì, hôm nay còn được về lúc tám giờ đâu như những lần trước tận 10 hay 11 giờ đêm.
Nếu có suy nghĩ nghỉ việc thì tất cả đã nghỉ lâu rồi!
Vì không phải Cao thị là một chỗ đứng ưu tiên trời ban hay sao? Một công ty đứng hàng đầu thế giới, là lòng lõi, cốt thép kinh tế của cả nước.
Bởi vậy mà người làm mới được hưởng lợi theo, tiền lương ở đây ưu ái hơn cả nên việc tăng ca này coi như cái giá phải trả? Nhờ suy nghĩ ấy nên bọn họ mới trụ được đến giây phút này, trụ đến giờ cũng thật thần kỳ. Làm sao boss của bọn họ lại hoá ác ma vậy?
“Không gọi được…”
Cao Minh Triết chưa từng chủ động gọi Cao Luân Trình bao giờ, hai ba con khi chạm mặt chẳng khác nào mùa đông gặp bão tuyết, nói chuyện được mấy chữ là im re, nói gì đến gọi điện thoại? Gọi thì nói gì trước tiên? Con chào ba? Không không, đấy chẳng phải Cao Minh Triết.
Hai ba con tính khí giống nhau, luôn chọn ra trọng điểm để nói chứ đâu nói chuyện hàn huyên với nhau bao giờ. Cũng đâu thể trách hai con người ít nói nói ít được?
Lời ít hiểu nhiều, không phải vậy là vì tình cảm lạnh nhạt cũng chẳng vì mâu thuẫn, tính tình là một chuyện, tình cảm là một chuyện.
Na Minh Triển cầm điện thoại lên đưa anh trai, nài nỉ bằng được mới thôi : “Thử gọi một lần này nữa thôi là được, em muốn nói chuyện với papa…”
Cái gì khó quá thì ăn vạ, Na Minh Triển mếu máo, dùng ánh mắt cún con đáng thương tội nghiệp đánh thẳng vào lý trí đối phương.
Cao Minh Triết tránh mặt, muốn giữ quan điểm đến cùng.
“Không”
Na Minh Triển nhăn mũi, “Em tự gọi!”
Cao Minh Triết theo phản giật lại điện thoại nhưng không thành.
Cao Luân Trình gọi lại, Na Minh Triển nhanh tay hơn ấn nghe.
“Pa..papa?”
Na Minh Triển lần đầu gọi ba ruột chẳng khác nào Cao Minh Triết gọi mẹ, tim vừa đập nhanh vì hồi hộp, miệng thì gượng gạo gọi vì lần đầu tiên.
Hai đứa trẻ, một thì cúi sát vào điện thoại, một thì muốn bịt tai không muốn nghe. Cao Minh Triết muốn nhảy vào và với ba đó không phải là mình nhưng kế hoạch còn chưa đi đến đâu cả.
“Nói?”
Nói? Sự khác biệt đến đáng thương này từ đâu ra vậy. Cũng là lần đầu tiên gọi ba gọi mẹ như Cao Minh Triết nhưng Cao Minh Triển không được như vậy.
Người cậu gọi là ba này cũng kiệm lời quá đi?
“À con…”
Na Minh Triển bí bách trao đổi ánh mắt với anh trai và nhận lại cái quay đầu đầy vô tình.
“Con nhớ papa”
Xong!
Cao Minh Triết không còn tha thiết gì với cuộc đời này nữa rồi, quá mất mặt! Có chết cậu cũng không muốn nói mấy lời sến súa ấy với người ba mặt lạnh của mình.
Đâu thể trách được, có sao nói vậy, Na Minh Triển đơn thuần nói ra suy nghĩ thầm kín bấy lâu muốn thổ lộ.
Cao Luân Trình cũng không kém gì Cao Minh Triết, im lặng như hoá đá. Chỉ là không gặp mặt đối diện nên cậu không rõ biểu cảm của papa lúc này.
Sau một vài giây, Cao Luân Trình đánh thẳng vào vấn đề : “Gây chuyện rồi?”
Nếu không phải gây chuyện, Cao Minh Triết có thể nói nhớ anh sao? Cậu nhóc nhà anh có thể lấy điện thoại của người khác gọi đến chỉ để nói nhớ nhung ư?
“Con không gây chuyện…con gọi ba vì lý do đấy thôi”
Cao Luân Trình day trán, giọng nói bớt nặng nề vài phần : “Cần gì thì trực tiếp dùng tiền, thẻ ba đưa không thiếu”
“Vậy papa muốn gì không con mua tặng?”
Cao Luân Trình không tin : “Chính xác con muốn gì?”
Na Minh Triển thành thực trả lời : “Con muốn mua quà tặng ba”
Cao Luân Trình chịu thua trước ý định của thằng bé : “Tuỳ con”
“Vậy con sẽ mua…”
Tút, tút, tút,…