Song Sinh Tái Hợp: Mau Mau Hàn Gắn Ba Mẹ

Chương 7: Nếu để mẹ lo hết cho mình thì mẹ sẽ vất vả lắm!




Na Minh Triển nức nở bịa lý do : “Em là Na Minh Triển, anh ấy không làm gì sai cả. Em…em sợ nhện nên mới khóc…hức..”

Giáo viên lớp A vỗ về Na Minh Triển để cậu nín khóc, thực sự tình tiết bây giờ khó hiểu đến mâu thuẫn.

“Tại sao em lại gọi Cao Minh Triết là anh, hay bạn ấy bắt nạt em còn bắt em xưng hô như vậy đúng không? Em không phải lo có cô ở đây rồi cứ nói sự thật”

Cao Minh Triết giật thóp, giành câu trả lời : “Ý cậu ấy không phải vậy! Cậu ấy là nhớ anh trai…không phải gọi em”

Hai đứa trẻ thoáng trao đổi ánh mắt, rất nhanh đã hiểu ý nhau. Vì mưu kế này cần giữ thân phận, không thể để bại lộ!

Kế hoạch này cần bàn bạc rất lâu, chưa thể hoàn thiện ngay được, tiết lộ thì càng chưa…

Sáng hôm sau, trò chơi ngoài trời cặp song sinh từ chối tham gia vì lý do muốn ngủ nên không ra ngoài chơi.

Hai người trốn trong phòng Na Minh Triển, đóng kín cửa, mỗi người một góc kẻ vẽ, viết viết tẩy tẩy đến trưa.

Ăn cơm chia theo lớp nên cặp song sinh tạm thời tách nhau ra, chiều lại tiếp tục giấu mình trong phòng hoàn thiện bước đầu tiên.

Tối bên ngoài tổ chức lửa trại giao lưu văn nghệ với những bài hát thiếu nhi nhí nhảnh. Tất cả đều náo nhiệt trừ cặp song sinh trong phòng riêng.

Hai bức ảnh được cố định trên sàn, hai tờ A4 được vẽ hoàn toàn khác nhau, đánh dấu bằng màu bút khác nhau.

Na Minh Triển nói trước vì nhà hai mẹ cậu khá ngắn gọn.



“Vào đây là phòng khách cùng phòng bếp, phòng khách bên trái, bếp bên phải. Trước khi về anh phải rửa tay vì đây là thói quen của em.

Đi vào có hai phòng ngủ, bên phải nhìn vào là của em, bên trái nhìn vào là của mẹ.

Mỗi ngày mẹ sẽ đưa em đi học trên chiếc xe ga, mẹ buổi sáng bận rộn lắm nên thường có lúc quên mang đồ như ví, chìa khoá xe, tắt đèn nên anh học cách sửa soạn bản thân và giúp mẹ những lúc mẹ quên nhé? Nếu để mẹ lo hết cho mình thì mẹ sẽ vất vả lắm!

Sáng, mẹ đi tìm hiểu mặt hàng mỹ phẩm mới và trực tiếp đến nhà quảng cáo khi có khách hàng đặt yêu cầu, khi xong việc thì vừa kịp chiều, có những lúc sẽ kịp đón mình tan học có những lúc thì không. Nhưng mẹ chúng ta có trách nhiệm lắm, khi không kịp thì gọi điện nhờ chị hàng xóm đến đón, chị ấy là học sinh cấp ba tiện đường về nên đón em luôn.

Mẹ ngày nào cũng bán hàng online vào buổi tối tầm 8 giờ là bắt đầu, anh tuyệt đối không được làm phiền mẹ. Có gì phải làm hoặc nói chuyện với mẹ cho xong trước tám giờ!

À anh phải có thói quen giữ chìa khoá và nhớ số điện thoại của mẹ và chị hàng xóm khi có việc cần thiết và có chìa khoá để mở cửa khi về trước mẹ”

Na Minh Triển nhấn mạnh câu cuối vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến độ Cao Minh Triết cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cậu muốn hỏi em trai một câu cuối trước khi đến lượt mình : “Mẹ làm việc đến mấy giờ?”

Na Minh Triển nhớ lại một lúc rất lâu vì giờ giấc cụ thể Na Y Khương làm thường không cố định, có những lần muộn quá cậu ngủ quên lúc nào không biết luôn.

“Em cũng không chắc nhưng mẹ toàn bán hàng đến hơn 10 giờ”

Cao Minh Triết gật đầu có ý bảo biết rồi, bây giờ tới lượt cậu nói rồi. Chỉ lo rằng không thể nói hết trong tối nay. Đối lập với cuộc sống đơn giản yên bình của mẹ và em trai thì ba con cậu phức tạp hơn rất nhiều.



“Đây là phòng khách…”

Na Minh Triển bất ngờ hả một tiếng rất lớn, giọng cậu lấn át sang cả lời anh trai.

Cao Minh Triết vừa khoanh tròn một góc nhỏ trên bản vẽ A4 kín mít. Cả tờ A4 to thế này mà có phòng được vẽ to nhất lại chiếm một vị trí bé xíu trên hình minh hoạ. Nhà thế này đâu phải nhà?

Biệt thự hay cung điện?

Nhìn từng ô vẽ còn lại, Na Minh Triển sợ hãi, cậu phải nhớ hết sao? Có cả tầng trên rồi tầng dưới, mấy chục căn phòng này?

Chỉ vì muốn đổi thân phận một thời gian mà phải trả giá đắt vậy ư? Không ổn rồi…

Na Minh Triển gượng ghịu chỉ vào bản thiết kế minh hoạ, “Anh có thể tóm tắt thôi không? Ngắn gọn…càng ngắn càng tốt”

Cao Minh Triết rất tiếc khi phải nói : “Không thể!”

Nếu Na Minh Triển không sinh hoạt tự nhiên như bình thường sẽ bị ba nghi ngờ và mọi mưu kế sau này có khả năng bị đóng băng vĩnh viễn!

Na Minh Triển không sao tin nổi, có hai người ở thôi có cần khoa trương vậy không? Suy nghĩ của người có lắm tiền thật khó hiểu, người giàu cũng thật biết cách tiêu tiền quá đi?

Sau khi nghe hết sự xoa hoa đến khoa trương của căn nhà hai tầng có đầy đủ sân vườn đến khu để xe riêng biệt hay là bể bơi Na Minh Triển muốn quên hết vài ký ức để cất chỗ chứa để có thể nhớ hết.

Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó khi đã muộn, đến giờ đi ngủ nên Cao Minh Triết tạm nói về nhà ở trước, ngày mai cậu sẽ phải tiếp thu cuộc sống của ba và anh trai nơi thượng lưu xa xỉ.