Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 39: Gặp mặt phụ huynh!




Xe của Giang Niệm Dương sau khi lái ra khỏi công ty thì trực tiếp chạy thẳng về hướng trung tâm thành phố. Tiến vào khu đô thị sầm uất nhất Minh Thành, nơi đây là nơi hội tụ nhiều tập đoàn lớn có tiếng ở Minh Thành nhất. Là chốn xa hoa bậc nhất Minh Thành, giá cả đều rất đắt đỏ. Xe tiến vào một khu biệt thự lớn, so với nhà riêng của Giang Niệm Dương còn lớn gấp mấy lần.

Lệ Du Huyên cuối cùng cũng biết Giang Niệm Dương là muốn đưa mình đi đâu rồi. Làm phóng viên, những nơi sang trọng có những nhân vật lớn, Lệ Du Huyên đều đã ghé qua cả. Nơi đây sao cô có thể không biết được cơ chứ. Chỗ này không sai chính là Nhà chính của Giang gia. Cũng tức là nói, là chỗ ở của bố mẹ Giang Niệm Dương.

Trời ơi! Giang Niệm Dương thế mà lại mang cô về nhà ra mắt bố mẹ rồi sao? Nhưng.. cô còn chưa có kịp chuẩn bị gì.

Lệ Du Huyên víu lấy áo anh, nhíu mày nói khẽ: “Giang Niệm Dương, sao anh không nói cho tôi biết là về nhà bố mẹ anh chứ? Nếu biết sớm tôi đã chuẩn bị ít quà rồi.”

Giang Niệm Dương nhìn cái vẻ lo đông lo tây của cô đúng là tức cười. Mặc dù chỉ là quan hệ trên danh nghĩa nhưng người phụ nữ này cũng rất có trách nhiệm đấy chứ.

“Không sao? Không cần rườm rà như vậy. Dù cô có chuẩn bị cả núi vàng, bọn họ cũng không thích. Tôi chủ yếu dắt cô về thăm ông nội thôi, một lát nữa nếu có nghe thấy gì không hay thì cứ xem như chưa nghe nhé.”

Tuy Lệ Du Huyên không hiểu lời này của Giang Niệm Dương là có ý gì, nhưng cô cũng gật đầu. Trước đây có nghe qua, hình như mối quan hệ của Giang Niệm Dương với Nhà chính không tốt lắm. Nhưng đó cũng chỉ là tin đồn, có lẽ cũng không chính xác lắm.

Vừa bước vào đã có một hàng dài người giúp việc cúi đầu chào. Trời đất, cái này gọi là truyền thống của người giàu có sao, cũng quá phô trương rồi!

Quản gia của Nhà chính từ trong hàng dài người giúp việc đi tới, cúi đầu chào anh.

“Chú Thanh, ông nội dào này có khoẻ không?”

Theo sự dẫn đường của Quản gia Thanh Trần, cả ba người cùng đi lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện. Quản gia Thanh nghe nhắc đến ông Lục, chỉ thở dài lắc đầu buồn bả.

“Tình hình ông chủ thực sự không mấy lạc quan cho lắm. Cả tuần nay cứ tái bệnh suốt, bác sĩ kê thuốc cũng không thuyên giảm. Tôi thực sự rất lo cho ông chủ, không biết ông… Thôi, dù sao cậu cũng về rồi, ông chủ mà thấy chắc sẽ vui lắm.”

Lệ Du Huyên trước đó đã nghe qua tình hình của ông Lục, nhưng có vẻ thực tế còn nặng hơn so với tưởng tượng của cô. Đột nhiên Lệ Du Huyên cảm thấy có chút áy náy. Ông Lục là phần trương bối, lại là người đang mang bệnh trong người, đã là gần đất xa trời, vậy mà cô còn ở đây giả vờ làm bạn gái của anh để qua mắt ông Lục.

Nghĩ sao cũng cảm thấy thật chạnh lòng.

Giang Niệm Dương không hỏi nhưng cũng nhìn ra được sự lo lắng của cô. Chính anh cũng cảm thấy cách làm này của mình có phần không thoả đáng. Song, đoạn thời gian sau khi có Tiểu Kiệt, Giang Niệm Dương đối với tình yêu nam nữ không còn cảm thấy hứng thú nữa.

Anh mấy năm nay vẫn luôn chuyên tâm vào việc phát triển Giang Thị, vốn không có thời gian yêu đương. Hiện tại muốn anh lập tức có bạn gái, thì đào ở đâu ra cho được cơ chứ.

Giang Niệm Dương đặt tay lên đầu cô như động viên.

“Được rồi, đừng lo lắng nhiều quá. Tính ông nội rất dễ gần, cô không cần phải lo.”

Lệ Du Huyên cũng cố gắng điều chỉnh trạng thái tâm lý trở về bình thường, gật đầu cùng anh tiến vào phòng.

Ở trong phòng, một ông lão tóc đã có màu sương mai đang nằm trên giường. Sắc mặt đã trắng bệch đi vì bệnh nhưng vẫn không che được vẻ phúc hậu vốn có. Căn bệnh quái ác khiến ông lúc nào cũng phải mang máy thở để hỗ trợ cho mình.

Nhìn thấy anh bước vào, sắc mặt ông liền rạng ngời. Ông Giang cố gắng nâng bàn tay lên muốn chạm đến tay của Giang Niệm Dương. Giang Niệm Dương kéo ghế, ngồi bên cạnh mau chóng bắt lấy tay ông.

“Dương Nhi về rồi đó à? Đây là bạn gái của con sao?”

Ánh mắt ông lập tức nhìn lên Lệ Du Huyên. Cô cũng không ngại ngùng gì thêm, tiến đến một bước cúi đầu lễ phép chào ông.

“Cháu chào ông ạ, cháu tên là Lệ Du Huyên.”

Giang Niệm Dương đứng dậy nhường chỗ cho cô. Lệ Du Huyên cẩn thận nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay ông. Giang Niệm Dương vòng tay khoác vai cô, cười dịu dàng: “Ông, đây là bạn gái của cháu. Rất xinh đúng không ạ?”

Ông Lục cười với vẻ vô cùng hài lòng, cứ ngắm Lệ Du Huyên mãi không thôi. Ông nắm chặt tay cô, hơi thở có chút ngắt quãng nhưng vẫn không che được sự vui vẻ, hồ hởi trong ông.

“Dương Nhi, ông muốn nói chuyện riêng với Tiểu Huyên một chút. Con xuống dưới lầu lấy ít nước cho ông nhé.”

Giang Niệm Dương nhìn Lệ Du Huyên, sau đó vỗ vào vai cô mấy cái để động viên. Anh không rõ ông Giang muốn nói gì với cô, nhưng có vẻ ông đối với Lệ Du Huyên là thực lòng yêu quý.

Sau khi Giang Niệm Dương rời đi, để không gian riêng cho hai người thì ông Giang vẫn nhìn cô với ánh mắt trìu mến mà nói: “Đứa trẻ ngoan, ta biết con không phải bạn gái của Dương Nhi. Là Dương Nhi nhờ con diễn kịch với nó lừa ông đúng không?”

Câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu khiến cho Lệ Du Huyên ngớ cả người.