Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 29: Một phen khiếp vía




Giang Niệm Dương chu đáo bảo người giúp việc chuẩn bị cho cô một bộ đồ ngủ. Lệ Du Huyên sau khi tắm xong mới nhận ra một việc. Cô vẫn chưa biết tối nay mình ngủ ở đâu.

Giang Niệm Dương đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu, nhìn thấy cô đi xuống liền hỏi: “Cô vẫn chưa ngủ à?”

Lệ Du Huyên ngồi xuống bên cạnh, rót một cốc nước rồi một hơi uống sạch.

“Anh đâu có nói là tôi phải ở phòng nào. Nhà anh rộng như thế tôi biết ở phòng nào.”

Giang Niệm Dương cười khì, anh cũng quên mất nói với cô phải ở phòng nào. Những người giúp việc chắc có lẽ nghĩ cô đã chính thức là người phụ nữ của anh nên mới không chuẩn bị phòng cho cô đây mà.

Anh đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu cô đi theo. Lệ Du Huyên đi theo anh lên trên lầu. Giang Niệm Dương mở cửa một căn phòng, bật đèn rồi đưa tay mời cô vào.

Căn phòng ngủ lớn gấp đôi phòng khách nhà cô. Nội thất bố trí theo kiểu đơn sắc, chỉ có mỗi trắng và đen nhưng cách bày trí mang lại cảm giác rất sang trọng và đẳng cấp. Chiếc giường lớn nằm ở bên phải, bàn làm việc thì nằm sát cửa sổ.

Nhưng nhìn sao cũng cảm giác cách bày trì này rất giống với phong cách phòng riêng của anh mà. Không thể nào mà phòng dành cho khách lại có thể có cả bàn làm việc, máy tính bàn và một đống tài liệu thế kia được.

Nửa tin nửa ngờ, cô quay sang hỏi anh: “Anh Giang à, phòng này là…”

Giang Niệm Dương bước tới ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, thản nhiên như không mà đáp lại: “Không sai, cô nghĩ đúng rồi đấy! Đây là phòng của tôi.”

Lệ Du Huyên nghe xong, ngạc nhiên đến méo mó cả mặt mày. Quả nhiên, chỉ có con người có tính cách như anh mới có phòng riêng bày trí theo phong cách này.

Nhưng mà để cho cô ngủ ở phòng của anh là có ý gì chứ? Biết bao nhiêu phòng không cho lại cho cái phòng này là sao? Lẽ nào anh có ý đồ bất chính với cô hay sao?

Vừa nghĩ tới viễn cảnh kia, Lệ Du Huyên liền giật mình, theo quán tính vòng tay ôm lấy bản thân, che đi phần ngực rồi nhìn anh với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

“Nhà anh rộng thế, không còn phòng khác à? Anh là có ý gì đây hả?”

Cô gái này, tính cảnh giác cao đấy! Nhưng càng thế này lại càng khiến anh muốn trêu chọc cô thêm mà thôi.

Trong đôi mắt tràn ngập ý cười, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên ranh mãnh như con sói. Giang Niệm Dương đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô. Anh cứ từng bước từng bước áp sát Lệ Du Huyên, cô cứ lùi lại cho đến khi lưng đã chạm tường.

Giang Niệm Dương càng áp sát đến cô hơn, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đôi gò má hồng hào mềm mịn. Nụ cười tà mị đầy ẩn ý đó của anh khiến Lệ Du Huyên sởn cả tóc gáy.

“Tôi có ý gì sao? Cô đoán xem!”

Giang Niệm Dương chạm tay lên cần cổ trắng ngần, lướt nhẹ xuống. Lệ Du Huyên trong đầu đã hiện ra cả đống thứ suy tưởng. Cái tên này không phải lúc nãy còn tốt lắm sao, sao bây giờ liền giở trò hạ lưu rồi?

“A! Tên khốn…”

Cô còn chưa hét hết câu thì Giang Niệm Dương bất ngờ véo lấy hai má cô, kéo căng. Lệ Du Huyên bị anh làm cho đầu óc cũng mơ hồ luôn rồi.

Như này là sao? Thao tác này là có ý nghĩa gì vậy?

Giang Niệm Dương nhìn cái vẻ ngơ ngơ ngác ngác đó của cô thì không khỏi tức cười. Quả nhiên trêu Lệ Du Huyên là vui nhất!

“Cô thôi mấy cái suy nghĩ xấu xa về tôi đi có được không hả? Cô tự nhìn lại cái sân bay của cô đi, tôi không có hứng thú đâu!”

Hoá ra là muốn trêu đùa cô đây mà! Làm sợ hết cả hồn! Không đúng! Cái tên này vậy mà lại nói cô là sân bay sao? Cô sân bay ở chỗ nào? Trước sau đầy đặn, là dáng người tiêu chuẩn đó có được không? Lại dám nói cô là sân bay, tức chết đi mà!

Lệ Du Huyên hất tay Giang Niệm Dương ra, dùng hết sức lực mà đạp mạnh xuống chân anh một cái để xả giận.

Không chở đợi anh phản ứng lại, cô nhảy vọt lên giường, quấn chặt chăn quanh mình hệt như một cái kén, chỉ ló ra mỗi cái mặt.

Giang Niệm Dương bị cô giẫm, chân cũng tê lên luôn. Tuy có đau thật nhưng vẫn phải khống chế biểu cảm, không thể để cô đắc ý được.

“Lệ Du Huyên, cô trốn trong đó làm cái gì? Không nóng sao? Cô tưởng cô trốn như vậy tôi không làm gì được cô chắc.”

Lệ Du Huyên hứ một cái rồi cuộn tròn lại. Mặc dù anh có nhiều lúc hơi bá đạo thật nhưng Lệ Du Huyên vẫn hiểu, Giang Niệm Dương không cầm thú tới mức đem cô thịt luôn tại chỗ. Anh ban nãy là cố tình đùa giỡn với cô.

Cô cũng không sợ anh sẽ làm cái gì cô, nếu có thì liền sống chết một trận thôi! Lệ Du Huyên cô còn sợ ai chắc!

“Tôi nóng hay không liên quan gì đến anh? Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Giang Niệm Dương ngước nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa. Anh cũng không muốn trêu cô, liền bước tới ôn nhu xoa đầu cô rồi dặn dò: “Được rồi, không trêu cô nữa. Tối nay cô cứ ngủ tạm ở đây đi.”

Nói xong anh liền quay gót rời đi, vừa ra đến cửa đã nghe tiếng cô hỏi vọng lại: “Ơ, thế anh ngủ ở đâu?”

Giang Niệm Dương vẫy tay ý tạm biệt cô rồi đáp: “Một lát nữa tôi có lịch phải bay ra nước ngoài công tác, tối nay sẽ không ở nhà, cô cứ yên tâm mà ngủ. Đúng rồi, sáng sớm mai cô gọi Tiểu Kiệt dậy giúp tôi, thằng bé phải đến trường. Nếu được, cô đưa thằng bé về nhà cô ở tạm vài hôm giúp tôi nhé.”

Làm tổng tài đúng là có nhiều việc thật, đã trễ như vậy còn có lịch bay ra nước ngoài. Lệ Du Huyên gật đầu đồng ý với anh, dù sao buổi sáng cô cũng phải dậy sớm để đi làm, thường ngày cũng tiện đường đưa Tiểu Lục đi học. Ngày mai đổi lại là đưa Tiểu Kiệt đi học, cũng không có khác biệt gì mấy.