"Cốc..."
Thạch Tâm Hân mang đĩa trái cây, đứng trước cửa phòng Thạch Tiểu Phong gõ khẽ một tiếng, thật muốn hy vọng là cô đã ngủ rồi.
"Tiểu..."
Thạch Tâm Hân còn chưa kịp nói hết câu, cánh cửa đã mở tung, Thạch Tiểu Phong lập tức kéo anh vào trong phòng.
"Sao giờ này anh mới đến? Nếu em không bảo bà Trần chuyển lời, có phải anh cũng không qua tìm em luôn không?"
Thạch Tiểu Phong bày ra vẻ mặt hờn dỗi, giành lấy đĩa trái cây, đặt bừa lên bàn.
Cô ta chỉ muốn gặp anh, còn ăn trái cây đĩ nhiên chỉ là một cái cớ vặt vãnh! "Em...
Vì anh thấy tối như vậy, không nên làm phiên em ngủ!"
Thạch Tâm Hân nói một câu, ánh mắt trong nhất thời lại đông như đá, vì ở một căn phòng khác, vẫn còn một người vợ đúng nghĩa đang chờ anh về.
"Từ lúc nào anh lại trở nên khách sáo như vậy chứ? Vì ả ta sao? Ả ta dạy anh phải khách sáo như vậy với em sao?"
"Cô ấy rất tốt.
Cô ấy chưa từng nói gì về em cả."
Thạch Tâm Hân biện hộ cho vợ, mỗi khi nhắc đến cô, ánh mắt của anh lại mềm mại đến lạ thường.
"Cô ấy? Thạch Tâm Hân, xem ra quan hệ giữa anh và chị ta tốt quá nhỉ?"
Thạch Tiểu Phong không hài lòng, sắc mặt đang vui vẻ cũng trở nên chững lại mà lạnh buốt.
"Khuya rồi, em ăn trái cây chút rồi ngủ sớm đi nhé.
Con gái cần ngủ sớm, da dẻ mới đẹp được!"
Thạch Tâm Hân viện lý do để rời đi, ngay lúc này, đột nhiên anh thấy mọi thứ xơ cứng đến kỳ lạ.
"Anh đứng lại đó! Thạch Tâm Hân, em đã cho anh đi chưa?"
Thạch Tiểu Phong lớn tiếng quát một câu, sau đó lại lấy từ tủ lạnh ra hai lon bia nhẹ, đặt lên bàn, khui nắp, hững hờ nói.
"Uống với eml"
Nhấp một ngụm bia nhàn nhạt nhưng cay cay đầy sảng khoái, Thạch Tiểu Phong mới chăm chú nhìn Thạch Tâm Hân đang ngồi đối diện trước mắt mình, có cồn vào, dãy ký ức cũ lại lần lượt xuất hiện, cô nghiêm túc lên tiếng.
"A Tôn, đã bao lâu rồi em không được gọi anh như vậy nữa"
Thạch Tâm Hân có chút sững sờ, nhìn vội Thạch Tiểu Phong, ánh mắt sau đó lại né tránh, hiện hữu một nỗi bí thương cùng cực rất rõ ràng.
"Có lẽ...
Nếu em không gọi thì anh cũng đã quên mất tên họ thật của mình rồi.
Thạch Tâm Hân, cái tên này dường như đã khắc luôn vào trí nhớ của anh.
Có đôi khi, anh tự hỏi mình có phải là Âu Tư Tôn lòng đầy thù hận của ngày đó hay không nữa? Sự xuất hiện không ngờ trước của cô ấy, cảm giác hạnh phúc đó đã làm anh quên đi nhiều thứ hệ trọng trong đời mình"
Thạch Tâm Hân chậm rãi lên tiếng, những thứ ký ức cũ đó cứ theo lời nói của anh mà lần lượt hiện lên, xen kẽ, đau đớn và nhức nhối như một loại bệnh nặng truyền nhiễm.
Thạch Tiểu Phong nghe qua, cũng mơ hồ nhớ lại chuyện cũ, bắt đầu thuật lại quãng thời gian tăm tối đi tìm ánh sáng của mình.
"Khoảng thời gian phiêu du khắp xứ người, chín năm dài của em rong rã mọi nơi từ Cố Tích, Bắc Ấn, Viễn Phi, Châu Nguyên, Hoằng Lục.
Nơi nào cũng ghé lại mấy năm trời, nơi nào cũng ngược xuôi để tìm cho mình một đôi mắt sáng thích hợp, và em mất tận bốn năm để hồi phục mắt.
Anh biết không, đôi mắt có màu xanh như mặt biển hiện tại của em là đến từ một cô gái người Hoằng Lục mang hai dòng máu, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng không may lại bị tai nạn xe.
Trước lúc mất, cô ấy đã hiến tặng toàn bộ cơ quan trong cơ thể mình cho y khoa, bao gồm cả đôi mắt này.
Và cũng là nhân duyên sắp đặt, em lại là người được lựa chọn ghép mắt"
Nói đến đó, Thạch Tiểu Phong dừng lại, dịu dàng nhìn Thạch Tâm Hân.
"Em chỉ mong muốn được thay mắt để nhìn thấy ánh sáng, để sớm ngày được trở về gặp lại anh, gặp lại mọi người.
Đó là khoảng thời gian cực kỳ tăm tối, nhưng em không hối hận, nếu được quay lại thời điểm đó, em vẫn chọn như vậy."
Nhưng có lẽ Thạch Tiểu Phong không rõ, sự lương thiện lớn lao của cô lại khiến Thạch Tâm Hân anh phải dằn vặt mình hết kiếp này.
Nhớ lại chuyện xưa, trái tim đều muốn toàn lực vỡ nát.
Thật đáng trách, thật vô năng, và thật xấu hổ! Anh làm sao nghĩ được mình khi xưa như vậy, lại hại một cô gái ưu tú như Thạch Tiểu Phong phải sống trong bóng tối cho đến khi ghép mắt suốt hơn bốn năm trời.
"Em đừng nói nữa.
E rằng đó là điều tội lỗi nhất cuộc đời này của anh."
Thạch Tâm Hân nói rõ lòng mình, Thạch Tâm Hân làm sao hiểu suốt bao nhiêu năm qua, anh đã sống trong mặc cảm và tự trách lớn đến độ nào chứ.
Anh không trách Thạch Tiểu Phong làm càn nông nổi, nhưng anh trách chính mình đã liên lụy cô, chỉ ước bản thân lúc đó sao không chết quách đi cho rồi.
"Tội lỗi cái gì chứ, chẳng phải bây giờ chúng ta đều đã rất tốt rồi sao? A Tôn, có thể hứa với em một chuyện không?"
Thạch Tâm Hân lặng lẽ gật đầu.
"Mãi mãi cũng không rời xa em, được không?"
"Ngốc nghếch, anh vẫn luôn ở đây, chỉ cần còn làm anh hai của em ngày nào, anh sẽ không rời khỏi em ngày ấy"
Thạch Tâm Hân gõ nhẹ vào trán Thạch Tiểu Phong, cười ngốc.
Quan hệ anh em giữa bọn họ tốt như vậy, sao lại rời xa được chứ? "A Tôn, anh nghe cho rõ.
Em chỉ có duy nhất một người anh, là Thạch Tâm Thất! Còn anh...
Từ lâu em đã xem anh là tín ngưỡng của mình rồi"
Thạch Tiểu Phong nghiêm túc nói, mỗi câu mỗi chữ đều được đóng đỉnh, cố định mãi mãi.
Thạch Tâm Hân có chút sững sờ, dĩ nhiên là hiểu ý em gái muốn nói gì.
Nhưng thay vì căng thẳng, anh lại cười lớn, trực tiếp mượn tiếng cười gạt phăng ý nghĩ đó đi.
"Tiểu Phong à, có lẽ em còn trẻ, em chưa định nghĩa được tình cảm.
Đợi em gặp được người thích hợp rồi, thì anh cũng sẽ như anh cả mà thôi.
Chúng ta là anh em tốt, từ bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi.
Anh rất yêu thương em, cũng đã có lúc anh nghĩ không biết cả đời này phải trả bao nhiêu lần mới hết đại ân đại đức của em."
"Em không cân anh ghi nhớ đại ân đại đức gì đó.
A Tôn, em nói thẳng vậy.
Em muốn anh ly hôn với ả ta! Em muốn anh chỉ được có em, chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc đến hết đời này.
Và cả đại bí mật của anh, không phải cũng chỉ có một mình em biết thôi sao? Cho dù không cưới em, thì em cũng hứa cho đến chết, vĩnh viễn giữ nó trong tim mình."
Thạch Tiểu Phong đột nhiên phát ngôn nằm ngoài sức tưởng tượng của Thạch Tâm Hân, khiến anh kinh ngạc đến độ tim cũng lỗi đi một nhịp hằng.
"Tiểu Phong, em nói càn cái gì vậy chứ?"
"Em không nói càn! Em yêu anh là thật, chẳng nhẽ anh còn không rõ sao? Nếu không phải vì yêu, em có tự nguyện mà mang cả tương lai của mình vất vào bốn năm bóng tối sâu thẳm không chứ? A Tôn, anh đừng có giả ngốc.
Anh rõ điều này hơn bất cứ ai."
Thạch Tiểu Phong nói lớn, cô muốn nhấn mạnh rõ từng chữ một, để tất cả đều khảm sâu vào tâm trí của anh.
"Phải, là anh mắc nợ em, anh sẽ dùng mọi cách thức, mọi phương pháp, mọi thời gian còn lại của mình để bù đắp cho em.
Nhưng ly hôn cô ấy, xin lỗi, đó là chuyện anh không thể nào làm được.
Tiểu Phong, anh yêu cô ấy, anh yêu vợ của mình.
Cô ấy bây giờ đã biết anh là con nuôi nhưng vẫn lựa chọn ở lại.
Và anh tin, sau này nếu cô ấy có phát hiện ra anh là Âu Tư Tôn, anh từng có một quá khứ như thế, thì cô ấy vẫn lựa chọn ở lại! Anh tin vào vợ mình, anh càng tin vào tình yêu của anh!"
Thạch Tâm Hân nói rõ, mỗi câu mỗi chữ đều không chừa lại lỗ hổng nào để làm chướng tai người đối diện.
Mà Thạch Tiểu Phong thì tâm trí lùng bùng, nghe cũng nghe rồi, hai mắt cũng muốn hoa đi.