Vừa dứt lời, Lục Bối Di đã ném xuống sàn nhà một chiếc điện thoại, Lục Thiên Tình run run nhặt lấy, chỉ ấn nhẹ một cái, đã phát lại đoạn video vừa mới diễn ra ở nhà.
Những cảnh tượng được ghi hình trong camera khiến cô phát ngốc, thậm chí liên tục xem đi xem lại, xem có phải là được dàn dựng lên hay không.
Tay cô run run, chiếc điện thoại lại rơi xuống, ngay giờ phút này cô không biết nên nói gì nữa.
Gương mặt đó đích thực là Thạch Tâm Hân, còn người đàn ông đã ngã xuống vũng máu kia chính là bố của cô, người bố mà cô chưa từng gặp lại từ khi lấy chồng.
"Không...Sao có thể chứ? Làm sao có thể chứ..""
Lục Thiên Tình bị dọa cho hoảng sợ, nếu đây là sự thật thì chẳng khác gì người chồng ngày nhớ đêm mong của cô, đang cầm lấy con dao mà rạch tìm cô ra làm ngàn mảnh.
Thạch Tâm Hân tại sao lại giết bố của cô chứ? Cô chỉ còn lại người bố này thôi, vẫn còn chưa kịp gặp lại nữa kia mài "Chỉ một chữ không của chị thì có ích gì? Bố đã chết rồi, chị hài lòng chưa?"
Lục Bối Di lại tiếp tục nói, tuy cô ta rất đau lòng vì cái chết của bố, nhưng vẫn liên tục tìm thời cơ mà đã kích tinh thần của chị.
"Tại sao? Tại sao anh ta lại làm như thế? Lục Bối Di, đây chắc chắn là âm mưu quỷ kế của cô, cô chắc chắn đã cùng với mẹ của mình.."
Lục Thiên Tình không thể tin được, Thạch Tâm Hân trước kia rõ ràng là một người rất hiền lành, sao bây giờ lại có dáng vẻ ma quỷ như thế.
"Chị thôi đi! Tôi không hề liên quan gì đến cái chết của bốt Tất cả đều là do chị, đều tại ả đàn bà xui xẻo như chị! Bây giờ thì cả Lục gia chẳng còn gì nữa rồi, chẳng còn ai nữa rồi! Lục Thiên Tình, chị là..."
Lục Bối Di còn chưa kịp nói dứt lời đã cảm nhận được một cơn đau từ bả vai truyền xuống.
Cô ta trợn trừng mắt, Lục Thiên Tình ấy vậy mà đang câm một con dao, đâm thẳng vào vai trái của cô ta.
Có thể nói lúc này, cô đã bị cơn ác mộng gia đình kia làm cho phát điên.
Mũi dao này thậm chí đâm vào còn chẳng thèm do dự, nếu không phải vì thấy Lục Bối Di đang mang thai, suýt nữa Lục Thiên Tình cô đã làm ra chuyện ác thật rồi.
Nhát dao này là trả thù cho những oán hận ngút ngàn trong lòng cô, do những bất hạnh mà Lục Bối Di đã khiến cô phải gánh chịu.
Nếu không phải quá đáng, cô sẽ không dùng bạo lực với chính em gái cùng cha khác mẹ của mình.
"Tình, đi mau!"
Phó Thành biết đây chính là kế hoạch mà cô đã từng nói, anh lập tức giữ chặt Lục Bối Di, Đồng thời giật lấy chiếc mặt nạ trên mặt cô ta, ném về phía Lục Thiên Tình.
"Buông ra! Lục Thiên Tình, đứng lại đó! Chị nghĩ chị sẽ thoát khỏi tôi ư? Bây giờ mọi thứ đã thành ra thế này, chị còn muốn trở về Thạch gia gặp mặt anh ta? Con đàn bà ngu dốt, chị nghĩ vùng núi này có thể dễ dàng cho chị thoát được sao?"
Lục Bối Di mặc kệ vết thương trên vai vẫn còn đang rỉ máu, liên tục vùng vẫy mà gào về phía Lục Thiên Tình.
Cô ta không ngờ, chị gái cũng sẽ có lúc bị phản công, đều trách cô ta quá khinh suất mà tự đến đây một mình.
"Cho dù tôi có bỏ mạng trong núi thì cũng phải rời khỏi cô! Lục Bối Di, đợi khi tôi quay lại, chúng ta sẽ tính nợ từng món!"
Lục Thiên Tình đeo chiếc mặt nạ phòng độc lên mặt, hướng về phía cửa chính, chuẩn bị chạy ra ngoài.
"Đồ ngu, chị nghĩ..."
Lục Bối Di còn chưa nói hết câu thì đã bị Phó Thành đánh ngất, anh ném cô ta qua một góc, sau đó mới nói với cô: "Tình, mặt nạ chỉ có một cái, em xuống núi trước đi.Xuống núi rồi hãy làm những chuyện mà mình cần làm, bây giờ chỉ có một mình Lục Bối Di, cô ta không còn là uy hiếp đối với tôi nữa.Em đừng lo."
Lục Thiên Tình ngậm ngùi, nhưng thật sự không còn cách nào khác, mặt nạ chỉ có một, Phó Thành bắt buộc phải ở lại Tả Ô cho đến khi tìm được đường thoát.
"Thành, anh chờ tôi! Tôi nhất định sẽ gọi người đến đây, đưa anh xuống núi.Lục Bối Di thời gian này sẽ bị kẹt lại ở đây, anh nhớ trông chừng kỹ cô ta.Cô ta rất nguy hiểm, đừng bao giờ nới lỏng sự đề phòng."
Lục Thiên Tình trước khi đi còn không quên dặn dò một lượt.
Phó Thành gật đầu: "Tôi biết rồi! Tình, còn một chuyện nữa, là gương mặt của em...Thuốc điều trị hiện đang bệnh viện, em cứ trực tiếp đến văn phòng của tôi, gọi trợ lý lấy là được.Hãy nhớ, đừng để mặt mình bị va chạm quá nhiều, nếu không sẽ không thể cứu chữa được nữa.Tôi chờ em."
Lục Thiên Tình gật đầu nhớ kỹ, sau đó cô lập tức rời xuống núi.
Phó Thành một mình ở lại căn nhà hoang, lại nhìn Lục Bối Di đang ngất xỉu, thuận tiện mà lấy sợi dây trói gần đó, trói chặt cô ta vào cột giường, lại thu luôn điện thoại di động, chờ có sóng một chút sẽ gọi viện trợ ngay.
Anh lẳng lặng đi ra phía cửa chính, nhìn ra ngoài chỉ thấy một làn sương mù xa xăm mù mịt, Lục Thiên Tình có lẽ đã đi rất xa rồi.
Thạch Tâm Hân sau khi trở về nhà, chỉ có duy nhất một trạng thái không ổn định, ít nói.
Thậm chí khi Thạch Tâm Thất hỏi đến cũng chỉ trả lời qua loa một vài câu.
Vài giờ trước, Thạch Tiểu Phong vào hỏi thăm, vì nói quá nhiều cũng đã bị anh gắt gỏng mà đuổi thẳng ra ngoài.
Thạch Tâm Hân hiện nay, đã không còn một ai dám đến gần nữa.
"Thiếu gia, thiếu gia..Thiếu phu nhân mất tích rồi! Cô ấy đã đi hơn nửa ngày nay, nói là đi siêu âm định kỳ, nhưng đến giờ vẫn không thấy quay lại.Bác sĩ ở đó cũng nói chưa từng gặp cô ấy.
Lão Hạ ngay lúc dầu sôi lửa bỏng đã thông báo, nhưng chỉ nhận lại hai vẻ mặt hết sức thờ ơ.
"Ông ra ngoài trước đi.Chuyện này để sau rồi nói"
Thạch Tâm Thất cho lão Hạ rời đi trước để tránh chạm phải cơn thịnh nộ của em trai.
Khi người đi rồi, Thạch Tâm Hân rất lâu mới nói được: "Anh...
Lục Bối Di chính là Tư Kỳ, còn Lục Động chính là hung thủ cho vụ thảm sát cả nhà em năm đó.
Em...
Em đã giết chết ông ta, em làm sao đối mặt với Thiên Tình, cả Tư Kỳ, em làm sao có thể nhận lại nó trong một tình cảnh như vậy?"
Thạch Tâm Thất lắng nghe mà kinh ngạc đến tột độ, còn tưởng rằng em trai đang kể một câu chuyện cười huyễn hoặc không tồn tại trên đời.
Thứ tin tức này, làm sao mà tiêu hóa nổi chứ? "Đây là thu hoạch của em trong chuyến đi lần này sao? Đúng là vượt xa ngoài tưởng tượng! Hân, em hành động khinh suất như vậy, thì sau này, Tình phải tha thứ cho em thế nào đây?"
Thạch Tâm Thất vừa nói vừa rót ra một ly rượu đầy, tự mình uống cạn.
Có vẻ như nỗi đau cực đại kia cũng đã thấm luôn vào não bộ của anh rồi.
"Có phải anh cũng hoang mang như em không? Làm sao mà em tin được, đứa em gái năm đó của em là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, tha hóa tới thế chứ?"
Thạch Tâm Hân vò đầu bứt tóc, dư âm của câu chuyện vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng em thật sự...
Đã giết chết ông ấy sao?"
Thạch Tâm Thất hỏi lại lần nữa.
Thạch Tâm Hân gật đầu, cái gật đầu vô cùng bế tắc.
Thạch Tâm Thất điếng người, thật sự không biết nên nói gì nữa, anh vỗ vai em trai một cái, trái tim nặng như những hòn đá vô hình, sau đó rời khỏi phòng, tự nhủ không biết Thạch gia đã từng làm ra chuyện ác gì mà gặp phải nghiệt ngã như vậy.
Nhưng không ngờ, cuộc đối thoại này đã bị Thạch Tiểu Phong nấp bên ngoài, lén lút nghe thấy hết.
Hai mắt cô mở to, không phải là chuyện của mình nhưng hai chân lại mềm nhũn.
Cô lại thắp một nén hương trước di ảnh bố, cầu mong gia đình sớm vượt qua phong ba, mặc dù Thạch Tiểu Phong biết, Thạch gia đã chẳng còn là nhà nữa rồi.