Nhưng điều khiến Tô Mẫn Ái cảm thấy khó hiểu chính là tại sao Lục Bối Di lại không xuất hiện cùng chồng mình mà lại đi cùng Thạch Tâm Thất, hơn nữa cả hai lại còn có vài hành động dễ hiểu lầm như vậy? Tuy cô cũng rất tò mò, nhưng suy cho cùng đó vẫn là chuyện của nhà người ta, không nên quản nhiều thì hơn.
Chớp mắt một cái, cũng đã không còn thấy hai bóng người kia đâu nữa.
Tô Mẫn Ái nhè nhẹ sờ lấy chiếc bụng tròn lẳng của mình, quan sát đường phố xung quanh một lượt, thiết nghĩ từ khi cô rời đi, nơi này cũng đã thay đổi ít nhiều rồi.
"Á"
Từ phía sau có người gọi tên cô một tiếng, khiến cô giật mình.
Tuy xa cách đã lâu ngày nhưng cô vẫn nhận ra được đó là giọng của Lam Thanh Sương.
"Ái, đúng thật là cậu rồi."
Lam Thanh Sương xuất hiện, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Vẫn thần thái xinh đẹp đó, có chút không tin lại có chút ngỡ ngàng mà nhìn người bạn thân trước mặt.
"Chẳng lẽ còn là đồ giả được sao? Đồ ngốc này."
Tô Mẫn Ái cười phì, lại gọi phục vụ thêm một phần nước ép dâu tây.
Mất liên lạc với nhau đã hơn một năm dài, bây giờ gặp lại, Lam Thanh Sương còn thấy rất bỡ ngỡ.
Cô nhìn người con gái ngồi trước mặt, vẫn là gương mặt đó, vóc dáng đó, nhưng từ khí chất đến nụ cười đều đã khác hẳn ngày xưa, không còn là một Tô Mẫn Ái kiêu căng ngạo mạn, không xem ai ra gì nữa.
"Ái, hình như việc sắp thăng chức làm mẹ đã khiến cậu thay đổi đi rất nhiều, nhìn kìa, cả người cậu đều tràn đầy năng lượng sống, so với ngày xưa đúng là cảm giác gần gũi đã tăng lên không ít rồi.' Lam Thanh Sương vừa thật thà nói, vừa nhìn biểu cảm hạnh phúc của Tô Mẫn Ái, trong lòng bất giác cũng cảm thấy vui vẻ thay cô.
"Đúng là sau khi được làm mẹ mình đã có cái nhìn tích cực hơn về cuộc đời này rất nhiều.
Thời gian cũng khiến mình ngộ ra, chân ái chẳng phải ở ngay trước mặt sao, đều là trách mình ngốc cả."
Tô Mẫn Ái mỉm cười dịu dàng, lại khuấy nhẹ ly nước ép, một làn gió mát thổi qua khiến mái tóc ngắn của cô khẽ lay động, cánh môi đỏ lại càng tươi tắn nhiều hơn.
"Ái, tớ thật sự chúc mừng cậu"
Lam Thanh Sương lên tiếng, chưa gì đã vội tìm ra vô số cái tên hay cho đứa con tương lai của Tô Mẫn Ái, nói đến nỗi khiến cô phải bật cười.
"Đúng rồi Sương, lần này tớ hẹn gặp cậu chính là cũng có một vài chuyện muốn nói.
Anh trai của Phó Dung đột nhiên mất tích không liên lạc được, cậu có biết chút thông tin gì về anh ta không?"
Lam Thanh Sương nghe đến cái tên kia thì mất vài giây để suy nghĩ.
"Ý cậu là Phó Thành, chủ tịch của Hoa Đô ấy hả? Nói mới nhớ, gần đây tình hình Hoa Đô rất loạn, thời gian trước còn đưa tin bệnh viện này trong lúc bất cẩn đã làm hai mạng người chết trên bàn phẫu thuật.
Nhưng chuyện này từ trước tới nay chưa bao giờ diễn ra, khi đó tớ còn nghi hoặc, bây giờ thì đã thông suốt rồi.
Thì ra do không có Phó Thành mới dẫn đến hệ trạng xấu như vậy.
Tô Mẫn Ái cũng gật gù, nói tiếp.
"Chuyện Phó Thành mất tích ngoài chúng ta ra thì không một ai biết cả, bởi vì người nhà của anh ta đều vì Hoa Đô mà không vội báo cảnh sát.
Còn những người xung quanh, kể cả đồng nghiệp thì chỉ nghĩ là anh ta bị trầm cảm nên thoái thác công việc một thời gian mà thôi.
Sự mất tích của Phó Thành rất bí ẩn, khiến Phó Dung ở Mỹ cũng đang rất phiền lòng."
"Cậu có hỏi Di Di lân nào chưa? Biết đâu cô ấy lại biết được gì đó, dạo trước cô ấy cũng rất thân với Phó Thành kia mà"
Lam Thanh Sương đưa ra một lời đề nghị, nhưng lời đề nghị này trong mắt Tô Mân Ái lại cảm thấy không thỏa đáng.
"Lục Bối Di ấy hả? Vừa rồi tớ còn bắt gặp cô ta đi cùng Thạch Tâm Thất đấy, cả hai có vẻ rất thân thiết, nhìn vào còn tưởng đâu họ mới là một cặp vợ chồng.
Xem ra cô ta sống rất tốt, cũng không phụ sự kỳ vọng của Phó Dung.
Lam Thanh Sương nhíu mày, liền nói đồng thuận.
"Đúng là vậy thật, vì tớ cũng hay bắt gặp cô ấy ở một vài chỗ shopping.
Tình trạng của Thạch Tâm Hân hiện nay đang rất căng thẳng, theo lý mà nói cô ấy không nên vô tư như thế mới đúng."
Tô Mẫn Ái nghe xong thì thoáng qua một tia trầm mặc, chậm rãi uống một ngụm nước, lại nói với Lam Thanh Sương, chỉ có điều giọng nói đã nhẹ hơn rất nhiều, cứ như muốn nói mà lại không dám nói vậy.
"Sương, còn chuyện này nữa, chuyện này tớ vẫn chưa nói với ai, cậu nghe xem thể nào nhé.
Thời gian trước có một lần tớ đến quán bar, ở đó tớ đã bắt gặp được Lục Bối Di đang nói chuyện với một gã đàn ông, cách cô ta nói chuyện rất thuần thục, thậm chí còn đổ thứ gì đó vào trong ly nước.
Lúc đó tớ không để ý gì lắm, nhưng sau khi xảy ra tin tức về cái chết của Thạch tổng, nhìn thấy hình ảnh của người phi công đó, tớ liền chắc chăn rằng hôm đó người mình đã gặp được chính là anh ta."
Tô Mẫn Ái vừa dứt lời đã khiến Lam Thanh Sương phải kinh ngạc mà nói không thành tiếng.
Nếu quả thật theo đúng như lời nói của Tô Mẫn Ái, thì cô đã nghĩ ra được kẻ liên quan lớn nhất đến cái chết của Thạch Vũ là ai rồi.
"Nhưng điều đó vẫn không thể kết luận được gì.
Ái, người khác vân không thể biết được đó là hành động vô tình trong quán bar, hay là cố ý để gián tiếp hại người được.
Hơn nữa thứ mà cô ấy đổ vào là loại thuốc gì, cho dù Di Di có là hiềm nghỉ thì cũng phải có một kết quả rõ ràng mới thuyết phục được người khác."
Lam Thanh Sương nói ra suy nghĩ của mình, cô làm sao tin được Lục Bối Di từ trước đến nay vốn thiện lương, lại có thể vào bar ăn chơi, còn liên quan đến một vụ giết người chấn động lớn tới thế.
Tô Mẫn Ái chỉ nhè nhẹ lắc đầu, vì chính cô cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Cả hai đều đang suy nghĩ, dù có bằng chứng, thì rốt cuộc là vì động cơ gì? Lục Bối Di là vô tội thật hay là đang giả vờ trước tội ác của chính cô ta? "Ting...
Ting...
Vợ, anh đến đón em đây."
Một tiếng kèn xe đột ngột cắt ngang bâu không khí đang căng như dây đàn giữa bọn họ, không quên kèm theo một câu nói hết sức ngọt ngào, Tô Mẫn Ái giật mình, nhận ra tiếng kèn xe quen thuộc, liền nói với Lam Thanh Sương.
"Sương, là chồng mình đầy! Được rồi, mình về trước nhé.
Hôm nay mình còn phải đến bệnh viện khám thai định kỳ, cậu nhớ giữ điện thoại, nếu có gì mới mình sẽ liên lạc cho cậu ngay.' Tô Mẫn Ái nói rồi cũng vui vẻ chào tạm biệt Lam Thanh Sương, lên xe rời khỏi đó trước.
Lam Thanh Sương nhìn theo bóng dáng bọn họ, lại cảm thấy Tô Mẫn Ái đã thật sự trưởng thành rồi.
Có một người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời toàn bi kịch của cô.
Người đã đi rồi nhưng cô vẫn cứ ngồi đó mãi, tâm trí vẫn chưa thể thoát ra được những sự việc lùng bùng khó tin khó ngờ kia.
Mãi đến khi có một chiếc container lớn chạy vụt qua kèm theo một tiếng còi xe rất lớn mới khiến cô bừng tỉnh, cô thanh toán tiền xong cũng rời khỏi quán.
Tâm trí treo ngược cành cao, thôi thì những chuyện này trước mắt cô cứ bàn bạc với Đường Bắc Ái trước đã.
Cô cũng không biết từ bao giờ mà vị trí số một trong lòng cô đã thuộc về người đàn ông này mất rồi.
Thạch gia.
"Di Di, lần sau ra đường em đừng nên khoác tay anh như vậy, sẽ tạo hiểu lâm cho người khác"
Thạch Tâm Thất vừa về tới nhà đã lập tức giữ khoảng cách với Lục Bối Di.
Sở dĩ vẫn giữ cách xưng hô như vậy, là vì anh vẫn đang nghi ngờ thân phận của người phụ nữ này.