Nhưng quả thật Phí Mỹ nói rất đúng, dạo gần đây anh đã vì chuyện của vợ mà xuống tinh thần không ít, dễ trở nên cáu gắt vô cùng.
"Tôi không hề nói những chuyện không thiết thực, những điều tôi nói đều là căn cứ vào bệnh trạng của anh.
Tôi là người trị bệnh, anh là bệnh nhân, nên anh cũng phải có một chút lịch sự với tôi chứ"
Phí Mỹ vẫn bình thản nói, cũng không có lấy chút gì là gắt gỏng, vì trong mắt cô, bệnh nhân cũng chẳng khác gì trẻ em cả.
Hơn nữa những bệnh nhân thất thường thế này, cô cũng đã gặp qua nhiều lần rồi.
"Tôi sẽ lịch sự với cô nếu cô bớt nói những chuyện vô bố lại, đừng nghĩ mình lúc nào cũng hiếu người khác."
Thạch Tâm Hân gọn lỏn nói, lại xoay mặt qua nhìn ra ô cửa sổ phía bên ngoài.
Khung cảnh bên ngoài tràn ngập sự sống như vậy, nhưng tại sao trong tim của anh lại héo úa tới thể.
"Có phải anh thấy cảnh vật bên ngoài rất đẹp đúng không? Thế giới luôn đẹp trong mắt những con người biết trân trọng nó."
Phí Mỹ vừa nói, vừa bắt đầu pha một chút nước dinh dưỡng, đưa cho anh.
"Uống đi, đây là lá ngải cứu xanh mà tôi tự tay hái ở quê nhà của mình, có tác dụng an thần, trị gốc cảm rất tốt.
Đây không phải là một phần trong công việc điều dưỡng, nhưng tôi cũng không tiếc thứ thảo mộc quý giá như vậy đối với bệnh nhân của mình."
Thạch Tâm Hân cũng chẳng muốn nói nhiều, liền cầm lấy cốc nước có thứ mùi khá xa lạ, uống cạn một hơi.
Anh phải công nhận, hương vị của nó rất nồng, còn có một chút ngọt ở đầu lưỡi, chính là vị ngọt của kẹo mạch nha.
Đợi anh uống xong, Phí Mỹ bắt đầu một số thao tác kích huyệt điều dưỡng, cô còn biết cả châm cứu, tất cả đều tiến hành trên người anh, anh cũng không có nói lấy một lời, cũng không hỏi cô là độ an toàn bao nhiêu phần trăm.
Cô nhìn trạng thái của người đàn ông này thì hiểu rằng, có lẽ đối với thân thể này anh đã không còn quan tâm từ lâu nữa.
Căn bệnh này ngoài mười phần trăm là do bị cảm, thì chín mươi phần còn lại là điều xuất phát từ sự suy sụp tỉnh thân.
Nếu không vực dậy được tỉnh thần thì anh sẽ năm đây mãi mãi.
"Anh Thạch, thứ cho tôi nói nhiều, tôi thấy cô Thạch rất tốt, cô ấy rất lo lắng cho anh, tại sao anh lại bỏ bê chính mình như vậy?"
Phí Mỹ vừa nói vừa lặng lẽ quan sát sắc thái của Thạch Tâm Hân, trong đôi mắt anh thể hiện rất rõ ràng, anh không bận tâm đến những gì cô nói.
"Người tôi quan tâm không phải là em ấy."
Thạch Tâm Hân hững hờ nói, lại giương đôi mắt nhìn cặp chim sẻ đang quấn quýt trên nhánh cây cao ngoài cửa, trông chúng thật hạnh phúc biết bao.
Phí Mỹ dường như cũng hiểu ra gì đó, liền không hỏi nữa.
Đợi khi anh chợp mắt, cô mới lặng lẽ kết thúc năm phần công việc của mình, chậm rãi đi ra.
Đến dáng đi cũng như một cành liễu trong gió, không có lấy một tiếng động nào.
Đột nhiên Phí Mỹ nhìn thấy trên mặt bàn có một khung ảnh còn rất mới, cô nhìn anh đã ngủ say lại cầm lên xem thử, nhìn vào biểu cảm hạnh phúc của anh và người phụ nữ trong bức ảnh, cô hiểu đó chính là người mà anh yêu thương.
Chỉ là hôm nay cô đến đây hoàn toàn không thấy bóng dáng người phụ nữ này.
Rời khỏi phòng, Phí Mỹ lại lên tiếng nói với quản gia Hạ một tiếng rằng mình muốn vào bếp nấu một chút thức ăn, để lấp đi cái bụng đói, vì cô còn phải ở đây đến bốn giờ chiều mới có thể về nhà.
Lão Hạ sợ cô không quen chỗ thì hỏng việc, cũng tận tình lấy thức ăn ra phân loại giúp cô.
"Chú Hạ, cho cháu hỏi một chút nhé, bệnh tình của anh Thạch có phải chỉ mới phát triển một thời gian gần đây không?"
Phí Mỹ vừa nấu ăn, vừa tranh thủ hỏi lão Hạ một vài chuyện.
Chỉ khi tìm ra nguyên nhân thật sự, thì mới có hy vọng cắt đứt được căn bệnh khó chữa này.
Lão Hạ thấy cô là y tá riêng có bằng cấp, cũng không giấu diếm gì.
"Đúng thật là như vậy, trước đây nhị thiếu là một người rất khỏe mạnh, sống rất vui vẻ.
Nhưng từ sau cái chết của lão gia thì cậu ấy đã nằm liệt một chỗ, gần đây thái độ của thiếu phu nhân đối xử với cậu ấy cũng không được tốt như trước.
Có lẽ vì vậy nên càng thêm buồn lòng."
"Vợ chồng bọn họ có mâu thuẫn sao?"
"Không có mâu thuẫn gì cả, chỉ là đột nhiên người nói thay đổi là thay đổi, tôi cũng không thể hiểu được giữa họ đang có chuyện gì.
Cô Phí, thời gian này vất vả cho cô rồi, thiếu gia đều phải trông cậy vào cô."
Lão Hạ nói rồi cũng đồng thời đã phân loại thức ăn xong, liền gật đầu lịch sự rời đi trước.
Chuyện của chủ nhân, ông cũng không thể nói quá nhiều với một người lạ.
Phí Mỹ cũng có chút ngẫm nghĩ, nhưng rồi lại gạt qua một bên, trước mắt phải lấp đầy cái bụng đói trước đã.
Cô đã từng nhận nhiều bệnh nhân, nhưng chưa ai có bệnh lý phức tạp như người đàn ông này.
Khi đang ngồi tận hưởng bữa trưa, đột nhiên từ xa truyền tới một giọng nữ gay gắt, đập thẳng vào mặt Phí Mỹ.
"Ai vậy? Hôm nay nhà chúng ta có khách à?"
Phí Mỹ ngẩng đầu nhìn, thấy được bóng dáng của một người phụ nữ, tuy rất xinh đẹp nhưng lại không có chút gì là hòa nhã như những người ở đây hết.
Lục Bối Di vừa từ bên ngoài trở về, thấy có người lạ mặt xuất hiện trong nhà mình thì cũng có nghi hoặc, liên tiến lại gần Phí Mỹ, trực tiếp hỏi thẳng mặt cô.
"Cô là ai? Trông cô có vẻ nhàn nhã quá nhỉ? Là khách của Thạch gia, hay người làm mới đến?"
Phí Mỹ cũng không hoảng, lịch thiệp nói.
"Chào cô, tôi là Phí Mỹ, là y tá riêng của anh Thạch"
"Y tá riêng? Ai mời cô đến đây vậy? Từ bao giờ chồng của tôi lại cần y tá riêng? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ không chăm sóc được cho anh ấy?"
Lục Bối Di lớn tiếng, lại hung hãn ném chiếc túi xách từ trên tay xuống bàn ăn, làm chiếc đĩa ăn của Phí Mỹ cũng có phần rung lắc nhẹ.
"Là cô Thạch đã mời tôi đến đây! Hai chân của chồng cô nếu không trị liệu trong một thời gian dài, rất có khả năng sẽ không thể đi đứng được nữa.
Anh ấy không chịu đi bệnh viện, vì vậy mới cần đến tôi.
Sau khi chồng cô khỏi bệnh, tôi sẽ rời đi ngay, cô không cần phải lo lắng về sự xuất hiện của tôi quá nhiều."
Phí Mỹ dùng một trạng thái tĩnh như mặt nước hồ nói với Lục Bối Di, nụ cười thiện cảm của cô khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Lục Bối Di im lặng một chập, dường như đang nghỉ ra điều gì đó, lại cầm lấy chiếc túi xách, khoác lên vai, chế nhạo Phí Mỹ.
"Nhìn tóc tai lòe loẹt thế kia là biết không ra gì rồi! Nhưng không sao, dù sao tôi cũng không có quá nhiều thời gian rảnh để ở bên cạnh anh ấy, giao cho cô, cũng tạm thời chấp nhận.
Để xem chữa cho một người tàn phế như vậy, cô sẽ có bản lĩnh đến đâu.
Nếu chữa không được, cẩn thận tôi sẽ hủy đi gương mặt xinh đẹp nhưng lừa bịp này giúp cô đấy."
Lục Bối Di nói rồi, lại cầm lấy chiếc đĩa còn thức ăn của Phí Mỹ trên bàn, ném luôn vào thùng rác, nhấn mạnh.
"Salad trộn thịt bò à? Thịt bò đắt lãm đấy, nếu muốn ăn thì tự về nhà mình mà ăn! Nhớ cho kỹ, ở đây không nuôi cơm người lạt"
Nói rồi cô ta liền đắc ý rời đi.
Phí Mỹ nhìn theo, trâm mặc không nói một lời nào.
Dường như cô đã hiểu ra được lý do tại sao Thạch Tâm Hân lại trở nên chẳng muốn trở mình như thế.