Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 136




Lục Thiên Tình tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn theo bản năng mà nhặt lấy chiếc điện thoại dưới mặt đất.

Đây chẳng phải là điện thoại của cô sao? Cùng lúc có một số máy gọi đến, cô nhận ra đó là số của Uyển Nhi, thậm chí trước đó cuộc gọi nhỡ của Uyển Nhi đã lên đến hơn hai mươi cuộc.

"Là tin tức tốt đấy! Muốn bỏ lỡ à?"

Lục Bối Di khoan thai nói, lại dùng ánh mắt có vẻ thú vị mà nhìn Lục Thiên Tỉnh.

Lục Thiên Tình nghe được câu nói đó thì càng bồn chồn không yên, lập tức nhận máy, vừa áp vào tai đã nghe thấy một tiếng khóc nức nở của Uyển Nhi từ bên kia vọng lại.

"Chị...

Chị...

Sao bây giờ chị mới nhận máy? Trễ rồi, trễ mất rồi..."

Uyển Nhi nấc nghẹn, theo từng con chữ đứt quãng mà lại càng khóc lớn hơn.

Tiếng khóc bi thương của Uyển Nhi đã làm Lục Thiên Tình rối loạn, linh cảm có một chuyện rất xấu đã xảy ra, cô lập tức hỏi.

"Uyển Nhi, có chuyện gì vậy? Không được khóc, em không được khóc, hãy nói cho chị biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì"

"Chị! Bà chủ mất rồi! Bà chủ đã mất rồi..."

Bầu trời ngoài kia vốn rất trong, nhưng trong tìm của Lục Thiên Tình lúc này lại có một tiếng sét chói chang.

Chỉ kịp vang lên rồi một phát đánh thẳng vào trái tim, khiến nó vỡ nát.

Hai mắt cô cứng đờ, cả người thất thần, thậm chí là còn không biết mình đang ở cõi mơ hay hiện thực.

Chỉ một câu nói nhưng lại có sức phá hủy hơn bất cứ một loại thuốc độc nào.

"Uyển Nhi...

Em...

Em nói gì vậy chứ? Mẹ chị tại sao lại mất? Chị không tin! Chị không thể tin được! Chắc chắn là em nói dối rồi."

"Em không có nói dối, hiện nay nhà ta đang rất lạnh lẽo, thậm chí bà chủ mất, mà nhị phu nhân và tiểu thư cũng không thèm và.

Còn chị nữa, thời gian qua em đã liên lạc với chị rất nhiều lần, tại sao đến bây giờ chị mới nhận máy? Chị mau trở về đi, về gặp mặt bà chủ lần cuối trước khi hạ huyệt, sẽ không còn kịp nữa."

Uyển Nhi vừa nói lại vừa có phần trách móc Lục Thiên Tình.

"Uyển Nhi, chị bất lực, chị đang bị bắt..."

Lục Thiên Tình còn chưa kịp nói hết câu thì Lục Bối Di đã giật lấy chiếc điện thoại, dứt khoát tắt máy, sau đó cúp luôn nguồn.

"Sao hả? Có phải là một chuyện mừng rất lớn không? Đích thân tôi đã đặc biệt tặng cho chị món quà lớn này đấy"

Lục Bối Di vừa nói, vừa chăm chú nhìn vào biểu cảm đau đớn khóc không thành tiếng của Lục Thiên Tình.

Cô ta biết hiện nay cô đang rất tự trách bản thân vì đã làm một người con bất hiếu như vậy.

Lục Thiên Tình nghe qua câu nói đó của Lục Bối Di lại thấy dường như có gì đó không đúng, sau khi hiểu ra, cô như một người điên mà đứng phắt dậy, lao đến tát thẳng vào mặt cô ta, phẫn nộ, không màng tất cả mà quát lớn.

"Lục Bối Di! Cô nói như vậy, có phải mẹ tôi là do cô hại chết không?"

Lục Bối Di cũng hơi bất ngờ vì hành động đột ngột của chị gái, nhưng cô ta cũng không phải dạng vừa, liên đáp trả bằng một cái tát mạnh gấp đôi, khiến Lục Thiên Tình mất thăng bằng mà té ngã ra mặt sàn, vương cả máu miệng.

"Thì sao? Tôi chỉ giúp bà ta mau chóng được giải thoát, sống khổ sở như vậy chỉ bằng chết quách đi cho rồi.

Mụ chết rồi, Lục gia sẽ bớt đi một miệng cơm, có khi sẽ còn vứt bỏ được xui xẻo mà vực lại được khí thể hưng thịnh của ngày trước."

Phó Thành trông thấy cảnh tượng không hay liền đỡ lấy cô, đồng thời không thể nhân nhượng được trước lòng dạ độc ác của Lục Bối Di, lập tức đứng bật dậy phản kháng, nhưng rất nhanh đã bị hai gã đàn ông lực lưỡng ở phía trước áp đảo, còn đánh anh một trận túi bụi không có chút khoan nhượng nào.

Một gã trong số đó còn giẫm lên bàn tay của anh, khiển Phó thành đau đớn mà gào thét, hòa cùng nước mắt vì mất mẹ của Lục Thiên Tình, bi thương tràn ngập, đúng là một cảnh tượng khiến người khác không thể nào quên! "Lục Bối Di, cô muốn gì thì cứ trực tiếp nhằm thẳng vào tôi! Tại sao lại giết mẹ của tôi? Bà ấy có tội tình gì đâu chứ? Cô là quỷ, cô là một con quỷ, tôi nguyền rủa cô sẽ chết không toàn thây đâu!"

Lục Thiên Tình chỉ thẳng mặt Lục Bối Di, vừa căm hận mà gào lên thật lớn.

Những người ở đó đều có thể thấy được nỗi đau đớn của cô, lớp gân xanh hằn sau vùng da cổ mềm mại kia, chính là một dẫn chứng cho một nôi đau lớn nhất đời người, chẳng thể nào nguôi ngoai nổi.

"Nguyền rủa à? Hôm nay chị dám nói tiếng thối tha đó với tôi à? Vậy được, để tôi xem sau lần dạy dỗ này, chị lấy can đảm ở đâu ra mà nguyền rủa tôi nữa"

Lục Bối Di vẫn bình thản nói, có vẻ như cô ta không hề tức giận gì trước những lời chỉ trích điên cuồng của chị gái, vẫy tay ra hiệu một cái, một gã ông đã lập tức túm lấy Lục Thiên Tình, kéo cô đứng hẳn dậy.

"Cô muốn làm gì? Lục Bối Di, cô...

Cô mau dừng lại trước khi để những tội ác của mình được dịp đi quá xa!"

Phó Thành dù bị đánh cho bầm giập tím tái cả mặt mũi, vẫn dùng chút hơi tàn mà nói lớn.

"Vốn dĩ từ đầu đã đi xa rồi, tôi cũng chẳng thể nào quay đầu được nữa.

Giết nhiều mạng người như vậy, hôm nay thêm một đứa trẻ chắc sẽ không sao đâu nhỉ?"

Lục Bối Di vừa dứt lời đã khiến Lục Thiên Tình trợn tròn hai mắt, cô liên tục giấy giụa mà gào thét vùng ra.

Thậm chí cô còn cố gắng giẫm lên chân gã đàn ông với hy vọng thoát ra, nhưng sức lực của cô căn bản chỉ như một ngọn gió mùa hè trước cơn bão lớn, chẳng ăn nhằm gì cả.

"Lục Thiên Tình, hôm nay tôi sẽ cho chị ghi nhớ phút giây này mãi mãi! Chị yên tâm đi, tôi sẽ không dùng vũ lực với chị, vì ở đây đã có thứ tốt hơn xử lý tốt đứa nghiệt chủng kia rồi."

Lục Bối Di nói rồi, lập tức tránh đường, gã đàn ông áp Lục Thiên Tình đi ra ngoài cửa lớn, từ từ cho cô tiếp xúc trực tiếp với lớp sương mù độc mà không có một biện pháp bảo vệ hô hấp nào cả.

Gã đàn ông còn bịt luôn miệng của cô lại, ép cô phải hít số khí sương mù đó vào trong người.

Chỉ cần không quá thời gian thì cô sẽ không chết, nhưng ngược lại khí độc sẽ khiến cô bị sảy thai.

"Không! Tình, không được ngửi, ngửi sẽ hại chết đứa bé đấy"

Phó Thành ở bên trong gào lớn, vừa dứt lời lại bị đá cho một cú vào giữa bụng.

Chỉ thấy bên ngoài im lặng thật lâu, đến một tiếng động cũng không có.

Hơn năm phút sau, gã đàn ông lại kéo cô vào trong, ném cô đã suýt ngất ra giữa sàn nhà, cô nằm đó như một cái xác khô, ngoài đôi mắt vẫn còn khẽ chớp ra thì cả người đều đơ cứng.

Khí độc bên ngoài đã phong tỏa hô hấp của cô, tuy không đủ mất mạng nhưng có thể khiến cô thấy được, mình đang đứng ở giữa bờ vực của cái chết.

Lục Thiên Tình ngay lúc này có thể cảm nhận được, đứa bé trong bụng dường như cũng đang chống chọi với sự sống trong những giây phút cuối cùng.

Sau vài phút hơn, cô chẳng còn một chút cảm giác liên kết mẫu tử gì nữa.

Một giọt nước mắt trào ra, cô biết đứa trẻ này đã chẳng còn nữa rồi.

"Lục Thiên Tình, chúc mừng chị nhé, từ bây giờ chị đã trở thành người cô độc rồi."

Lục Bối Di hả hê cười lớn, sau đó liên cùng đồng bọn đóng cửa cái râm, thong thả rời đi.

Hai con người ở trong căn nhà hoang, một người mặt mũi bê bết máu, một người như cái xác không hồn nằm im một góc, lại hướng đôi mắt mù mịt nhìn về phía của nhau.

Trong lòng Lục Thiên Tình lúc này, chỉ có duy nhất một chữ hận.

Chỉ trong một ngày cô vừa mất mẹ, lại vừa mất con, can đảm bao nhiêu cuối cùng cũng nhường chỗ cho bất lực.

Cô cắn chặt môi, phẫn uất đến độ cắn rách cả môi, máu tươi chảy ra cũng không hề hay biết.