Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 114




Lục Thiên Tình sửng sốt, lập tức đẩy ngã Thạch Tâm Hân ra, theo bản năng lại nhìn xung quanh một lượt, tỏ vẻ hoảng sợ.

"Hân, anh đừng làm càn, đây không phải nhà chúng ta đâu"

"Thì đã sao? Chẳng phải em nói hôm nay chỉ có mình em ở nhà ư? Ai sẽ phát hiện được gì chứ..."

Thạch Tâm Hân không quan tâm đây là nhà của ai, anh chỉ biết ngay bây giờ anh muốn cô, và chỉ quan tâm đến mỗi một việc đó.

"Nhưng...' Lục Thiên Tình còn chưa nói hết câu, đã bị cánh môi háu đói của chồng vô lấy, nuốt thật sâu vào trong khoang miệng của mình, dồn dập liên tiếp những nụ hôn cháy bỏng, choáng ngợp đến mức đê mê.

Hương vị ngọt ngào của loại tình yêu vừa điên cuồng vừa êm dịu quấn lấy cả cơ thể cô, như được đắm chìm mình vào trong một dòng nước mát.

Họ đã bên nhau hơn hai năm, ngay bây giờ chính là thời điểm chín muồi nhất để ươm nên quả ngọt.

Bàn tay hư hỏng rà soát một vòng cơ thể, da thịt cô phía dưới lại như chứa điện mà tê tái, một loại cảm xúc choáng váng dâng cao đến đỉnh đầu.

Cô không phản kháng, vì cô biết cả cơ thể này, mỗi một tế bào đều đang la ó rằng nó đang cuồng nhiệt chào đón anh.

Nụ hoa xuân phơi phới kiêu hãnh ưỡn mình ngay trước mắt một cách mời gọi, Thạch Tâm Hân không nhịn được, vội vã giấu sâu vào trong miệng, chỉ ước mình có thể vĩnh viễn cũng không cần buông ra.

Lục Thiên Tình khẽ run người, một cảm giác kỳ lạ xâm nhập toàn cơ thể, nuốt chuẩn đi từng phần lý trí còn gọn gàng trong con người cô.

"Vợ! Em thật ngọt ngào..."

Thạch Tâm Hân nói bằng chất giọng khàn đục, đến đôi mắt cũng chìm vào một cõi đê mê.

Thân người quyến rũ của cô đúng thật là quá có mị lực! Hơn mười phút trôi qua, giữa cả hai chỉ còn đúng một chiếc chăn dày lấp lại, phía bên trong từng đợt triền miên vẫn liên tục sôi sục cuộn trào.

"Vợ! Qua giây phút này, chúng ta mới thực sự không còn gì để giấu nhau!"

Thạch Tâm Hân nằm phía trên người cô, dùng vóc dáng khỏe khoắn che lại mà lên tiếng.

"Hân, nhẹ nhàng một chút..."

Lục Thiên Tình nằm phía dưới, hai má sớm đã ửng đỏ, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận điều thiêng liêng nhất của đời người.

Đến giờ phút này, thực sự là cô chẳng hối tiếc điều gì nữa! Bất giác cô nhăn mặt, phía dưới có một cơn đau mạnh mẽ truyền qua, dữ dội đến nỗi xuyên thủng cả tâm não, bất chợt một cách đập nát luôn ý thức.

Cô không kìm chế được, đột ngột dùng tay mà cào vào lưng của anh, có chút hờn dỗi mà thỏ thẻ.

"Đã bảo nên nhẹ nhàng chút mà..."

"Đừng sợ, bây giờ em sẽ thấy cực kỳ thoải mái ngay thôi."

Thạch Tâm Hân đặt một nụ hôn sâu lên trán cô, lần đầu mà cảm nhận được dư vị ngọt ngào đến bất tận của hạnh phúc.

Phía trong chăn, người vẫn liên tục vận động, điên cuồng hưởng thụ loại khoái cảm đắt giá nhất cuộc đời.

Lớp rèm ngoài cửa khẽ bay bay, một trận gió mát truyền vào, ôm trọn lấy bầu không khí chẳng thể nào phá vỡ.

Trận triền miên qua đi, Lục Thiên Tình có chút ngượng ngùng, lại nép vào lòng chồng như một đứa bé hãy còn nhỏ.

Cô không tin được lần đầu tiên của mình lại đi qua một cách vội vã và đột ngột như thể.

Cô càng không tin được hai người bọn họ sẽ tân hôn bằng phương thức thế này, chính là ở nhà một người lạ.

Thoáng nhìn đồng hồ đã điểm hơn năm giờ chiều, Lục Thiên Tình vội vã lay Thạch Tâm Hân thức dậy, cô sợ ai đó đột ngột về đến lại bắt gặp cảnh tượng dở khóc dở Cười này.

"Hân, anh nên về thôi!"

"Em nỡ đuổi anh sao? Anh chưa muốn xa em đâu mà..."

Thạch Tâm Hân lí nhí nói, lại suýt đè cô xuống giường.Lục Thiên Tình phải dỗ dành mãi, anh mới chịu bật dậy, quyến luyến nhìn cô, biểu cảm đó thực sự là không muốn rời xa một chút nào.

"Anh ngoan đi mà, xong việc em sẽ về ngay.

Em không thể thất hứa với Phó Thành, càng không thể để Tiểu Cần đến nhà chúng ta làm loạn"

Phía bên ngoài trời đã bớt nắng, cô đưa anh ra tới cổng, anh liên tục nhìn lại mà nhắc nhở cô.

"Em phải về ngay sau khi xong việc đấy! Nếu không anh sẽ đến tìm người! Phải nhớ luôn giữ liên lạc với anh, anh để em ở lại đây chỉ vì Phó Nhiễm, còn chuyện của người phụ nữ kia, dù em không ở lại, anh cũng thừa sức có cách giải quyết"

Lục Thiên Tình liên tục gật đầu, cô không muốn anh lo lắng vì dù sao đây cũng chỉ là lời hứa của riêng cô.

Chuyện của Tiểu Chúc, cô không thể không có can thiệp.

Thạch Tâm Hân có gì đó không an lòng, linh tính anh cứ mách bảo rằng lần tạm biệt này của họ sẽ kéo dài rất lâu, rất lâu.

Lục Thiên Tình thuyết phục mãi anh mới chịu rời đi, cô nhìn theo bóng lưng người đàn ông cô yêu thương, trái tim bất giác nhảy lên một loại cảm xúc khó mà diễn tả.

Trời thì trong như vậy, nhưng ánh sáng trong lòng cô lại chẳng lớn chút nào.

Cô trở về phòng, nhìn vết bẩn màu đỏ trên ga giường mà hai má đỏ lựng.

Cô vội vã gom tấm gas giường mang đi giặt sạch, vì dù sao đây cũng là nhà của Phó Thành, cô không thể để để anh ta thấy được một thứ không sạch sẽ như thể.

"Reng...' Một cuộc gọi cũng vừa lúc truyền đến, Lục Thiên Tình nhận máy, phát hiện là số của Lục Bối Di.

Cô định tắt đi, nhưng lại sực nhớ đến mẹ mình, cuối cùng vẫn nhận máy.

"Có chuyện gì?"

Cô gọn lỏn, Lục Bối Di hại cô thành ra như vậy, cô càng lúc càng không muốn có dính dáng tới Cô ta.

"Lục Thiên Tình, tôi có chuyện muốn gặp chị."

Phía bên kia Lục Bối Di thản nhiên đáp, tuy thân phận cô ta là em gái nhưng cách nói chuyện lại giống chị gái hơn.

"Tôi nghĩ tôi và cô không thân thiết tới vậy"

"Lục Thiên Tình, chắc không phải chị nghĩ có được gương mặt của tôi thì sẽ là tôi thật đấy chứ?"

Lục Thiên Tình kinh ngạc, Lục Bối Di nói vậy là có ý gì, cô mãi vẫn không thể hiểu ra.

"Tôi không nói nhiều với chị! Tôi hẹn chị ngày mai đến quán cà phê ở phía tây, chờ tôi.

Nếu chị không đến thì bà mẹ phế vật của chị có kết quả thế nào, đều là do chị!"

Sau câu nói đó, Lục Bối Di cũng đã lập tức tắt máy ngay, còn không thèm đợi Lục Thiên Tình phản hồi.

Đột nhiên Lục Bối Di lại như vậy thật sự đã dọa Lục Thiên Tình hoang mang vô cùng, tâm trí cô treo trên mây, đến cả tiếng ấn chuông cửa của dì Vương cũng không nghe thấy.

Mãi đến khi có tiếng gọi lớn Lục Thiên Tình mới hoàn hồn, cô vội đi ra mở cửa cho dì Vương, trấn tỉnh lại mình, thuyết phục rằng phía trước sẽ không có chuyện gì cả.

Ngày mai là ngày giỗ của Phó Nhiễm, trên trời lại lãng đãng vài đợt mây đen, Lục Thiên Tình thoáng nhìn lại thấy có chút rùng rợn.

Một trận bão táp lớn phía trước, đi theo bước chân của cô lại hiển nhiên trở thành một cuộc chia ly không thể nào lường trước được.

Thạch gia.

Thạch Tiểu Phong tìm cả một buổi chiều vẫn không thấy Thạch Tâm Hân đâu thì đã có chút cáu kỉnh.

Cô ta chỉ vừa mới ra ngoài một lát, khi trở lại thì người đã mất tích rồi.

Thời gian này Lục Thiên Tình cũng không có ở nhà, cũng không quan tâm là người đi đâu, Thạch Tiểu Phong chỉ biết rằng thời gian này trong lòng cô ta thực sự rất sảng khoái.

"Hân, anh về rồi, khi nãy anh đã đi đâu vậy chứ?"

Thạch Tiểu Phong vội vàng ôm chầm lấy cánh tay Thạch Tâm Hân khi thấy người vừa bước vào cổng.

"Anh đi có chút việc "

Thạch Tâm Hân lịch sự đáp lời, đồng thời gỡ lấy cánh tay em gái ra.

Thạch Tiểu Phong ngửi được một mùi nước hoa trên áo anh, lập tức sừng sộ.

"Việc gì? Anh đi tìm ả? Tìm con ả trơ trẽn đó đúng không?"

Chỉ thấy Thạch Tâm Hân lành lạnh nhìn cô một cái, lại lấy lý do Thạch Tiểu Phong vẫn còn là trẻ con, miễn cưỡng không đặt vào lòng.