Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 108




Mọi thứ đều diễn ra quá đỗi bất ngờ, còn lạnh và tê tái hơn cả cơn mưa bên ngoài lúc này nữa.

Cô tựa đầu vào ghế, khe khẽ thở dài, ước gì có thể quên được những chuyện tồi tệ trong đầu ngay lúc này thì tốt biết mấy! "Đã suy nghĩ thông suốt chưa? Tôi nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết được, nếu nghĩ thông suốt rồi thì tôi đưa cô về."

"Không, tôi không muốn về đó nữa"

Lục Thiên Tình từ chối yêu cầu của Phó Thành, mặc dù cô rõ ràng, cô nếu không về nhà thì cũng không biết phải đi đâu nữa.

Phó Thành ngạc nhiên, lại hỏi.

"Không về nhà, vậy cô đi đâu? Chẳng lẽ việc lớn lắm sao?"

"Lớn!"

Lục Thiên Tình gọn lỏn nói.

"Vậy nếu cô không ngại, không sợ anh ta ghen, thì có thể đến nhà tôi, nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi cùng một bà quản gia đã lớn tuổi, sẽ không gây ngượng ngùng cho cô đâu."

Phó Thành thấy cô không còn nơi nào để đi, liền đưa ra một hướng giải quyết.

Lục Thiên Tình suy nghĩ một chút, lại gật đầu.

Dù sao trong mắt Thạch Tâm Hân, chẳng phải cô cũng bê bối sẵn rồi sao? Còn sợ điều tiếng cái gì nữa chứ? Xe lăn bánh vội trong màn mưa, được thêm ba mươi phút thì dừng trước một căn hộ lớn có tông màu trẳng.

Chiếc xe rẽ màn mưa chạy thẳng vào trong gara, Phó Thành cùng cô xuống xe, anh nhìn ra ngoài trời, lại bật chế độ hong khô xe, sau đó cùng cô vào nhà.

Lục Thiên Tình thuận tiện quan sát một vòng, gật gù thừa nhận nhà của Phó Thành rất rộng.

Làm một bác sĩ nổi tiếng như vậy, thu nhập ắt hẳn có thể xây cả biệt thự mà ở chứ không chỉ đơn giản là một căn hộ cao cấp thế này.

Anh ta chọn ở một nơi như vậy, chắc hẳn cũng vì sở thích mà thôi.

"Dì Vương, cô gái này là bạn, cũng là bệnh nhân của tôi, cô ấy có chút chuyện nên sẽ ở lại đây một đêm.

Dì cứ tự nhiên như thường ngày nhé, cô ấy rất hòa đồng."

Phó Thành giới thiệu Lục Thiên Tình một lượt với bà Vương quản gia, xong xuôi, lại đưa cô lên lầu thay quần áo.

Bà Vương nhìn theo bóng dáng của hai người họ, thâm mm cười hài lòng, cứ nghĩ rằng cô là nửa kia của Phó Thành, tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Lục Thiên Tình thay đồ xong, lại từ ô cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, thấy trời vẫn còn mưa lớn, trái tim cũng bất giác mà nặng trĩu theo.

"Bây giờ thì nói tôi nghe, xảy ra chuyện gì được rồi chứ?"

Phó Thành vừa gọt xong đĩa trái cây, đặt trước mặt cô, vừa điềm đạm nói.

Lục Thiên Tình nhìn Phó Thành một lượt, có ý mà khen ngợi.

"Khi anh trở về là một người bình thường, nhìn rất có sức thu hút đấy.

Tôi nghĩ những cô gái xung quanh anh cũng không ai thích cái gương mặt lạnh lẽo cứng ngắc như khúc gỗ kia chút nào cả."

Cô ăn một miếng táo đỏ, lại mang mọi chuyện từ đầu tới cuối, kể lại cho Phó Thành.

Người đàn ông này nắm rõ mọi bí mật của cô rồi, có kể thêm cũng chẳng sợ.

Phó Thành nghe xong, lại chìm vào đăm chiêu, cũng không biết nên nói gì.

Mối quan hệ rắc rối đa chiều này, tại sao từ đầu anh không nghĩ nó sẽ phức tạp như vậy chứ.

"Vì vậy có nghĩa là, người Thạch Tâm Hân gặp trong siêu thị, có khả năng chính là em gái cô?"

"Không phải có khả năng, mà đích thực là cô ta.

Chỉ có cô ta mới như thế.

Tạm bỏ qua những hiểu lầm vớ vẩn đó, tôi càng thắc mắc hơn một chuyện, tại sao Lục Bối Di lại xuất hiện ở thành phố này chứ?"

Lục Thiên Tình nói ra nghi hoặc của mình, về sự xuất hiện của Lục Bối Di trong siêu thị gần đây, cô cũng rất ngạc nhiên.

Cô ta không sợ sẽ bị phát giác thân phận với cô sao mà lại xuất hiện ở một nơi nguy hiểm thế này chứ? "Cô ta có chân kia mà, muốn đi đâu làm sao cô quản được chứ?"

Lục Thiên Tình biết là vậy, nhưng vẫn có cái gì đó không an tâm.

Cô còn nhớ từ trước tới nay, Lục Bối Di hành sự vẫn luôn rất cẩn thận, vì để che giấu sự thực đó, cô ta luôn nhắc nhở cô phải chú ý thân phận của mình.

Nhưng bây giờ tại sao cô ta lại tùy hứng như vậy?"Đúng rồi, tôi quên mất một việc"

Phó Thành đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức ngồi thẳng dậy.

"Mấy ngày trước có một người phụ nữ tên là Tiểu Cần đến chỗ tôi điều chỉnh lại vùng cằm, sau đó cô ta trong lúc tán gẫu có xúc động nói rằng, đứa em gái họ của cô ta làm việc ở Thạch gia, bình thường vốn ngoan ngoãn hiếu động, nay đột nhiên mất tích hoàn toàn không còn liên lạc.

Cô ta có đến Thạch gia vài lần tìm người thì đều bị từ chối với vô số lý do, nếu vài tuần nữa không thấy người, cô ta sẽ thưa kiện, dù có là lấy trứng chọi đá nhưng vẫn sẽ đòi lại công đạo cho em gái.

Em gái cô ta tên là Tiểu Chúc, cô có quen không?"

Lục Thiên Tình nghe xong, điếng người một chút.

Nhắc đến Tiểu Chúc, trái tim còn chưa được yên ổn của cô lại dấy lên một đợt sóng ngâm.

Khẽ gật đầu, Lục Thiên Tình thừa nhận, lại mang câu chuyện mà Tiểu Chúc mất tích, thuật lại với Phó Thành.

Cô không nghĩ rằng, gia đình của Tiểu Chúc vẫn luôn canh cánh còn hơn cô, đều trách cô quá sơ ý, thời gian qua đã dần quên mất Tiểu Chúc rồi.

"Chuyện như vậy sao cô không giải quyết sớm chứ? Không phải nói gở nhé, nhưng tôi nghĩ cô gái đó có khi đã chết rồi.

Bây giờ điều cô cần làm là tìm ra một câu trả lời phù hợp, đó cũng là một mạng người, chị họ cô ta sẽ không để yên đâu.

Dù nhà chồng cô là một gia tộc lớn, nằm chắc thẳng kiện, nhưng chuyện vặt như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt trong giới kinh doanh ít nhiều đấy."

Lục Thiên Tình gật gù, chính cô còn rối hơn ai hết.

Nhưng mà phải tìm người như thế nào đây? Phó Thành nghĩ một chốc, lại nói.

"Hay là cô ở đây vài hôm đi.

Khoảng hai ngày nữa, tôi trống lịch rồi sẽ hẹn Tiểu Cần ra cho cô gặp mặt, trong khoảng thời gian điều tra ra manh mối của Tiểu Chúc, cô cứ tìm cách trấn an lòng cô ta đi, dẹp được tới đâu hay tới đó, ít ra không phải tới mức âm ï.

Còn một chuyện nữa, sẵn tiện mong cô giúp...' Nói đến đó, Phó Thành dừng lại, trông đợi một loại phản ứng từ cô.

Lục Thiên Tình gật đầu, lại ra hiệu cho anh nói tiếp.

"Ba ngày nữa là tròn ngày giỗ hai năm mất của em gái tôi, Phó Nhiễm, năm nào ngày này cũng ngay lịch tái khám cho tập thể các bệnh nhân cũ, tôi không dời được.

Lúc trước còn Phó Dung ở đây, thì nó làm.

Bây giờ nó đi rồi, tôi lại bận, cũng không muốn hương hồn con bé lạnh lẽo, nên có thể nhờ cô cùng dì Vương...

Tưởng nhớ con bé một chút không? Chuyện của Tiểu Nhiễm có lẽ cô cũng biết rồi"

Phó Thành cười buồn, nhẹ giọng nói.

Lục Thiên Tình nhìn ra trong đôi mắt tinh tường thường ngày của vị bác sĩ này, lại xuất hiện một tâng bi thương chẳng thể nào diễn tả.

Cô suy nghĩ mãi, lại nhớ đến gương mặt đó của Thạch Tâm Hân, nhớ đến cái tát mà anh đã tặng cô cùng những lời lẽ cay độc đó.

Tôn nghiêm của cô trỗi dậy, cô liền đồng ý với Phó Thành.

Dù sao chỉ cần cô rõ, cô không làm sai là được.

Lục Thiên Tình cô yêu thì yêu, nhưng vẫn có quyền kết giao với những người bạn khác.

Thạch Tâm Hân đối với vòng tròn bạn bè của cô, không có quyền cấm cản! Một đêm dài ở nhà Phó Thành trôi qua thật lạnh lẽo, cơn mưa bên ngoài táp vào trái tim cô, kéo theo từng đợt bão giông đến tận sáng.

Thạch Tâm Hân, Lục Bối Di, còn cả Tiểu Chúc.

Đến bao giờ cô mới thoát khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn đầy rẫy những dối trá oan nghiệt này?