Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 101




Thạch gia.

"King...Koong...' Ngoài cửa lớn có một tiếng chuông ngân vang, sau đó im bặt.

Lục Thiên Tình đang loay hoay chất lại đống thực phẩm lỉnh kỉnh mà cô vừa mua về từ siêu thị vào ngăn mát tủ lạnh, nghe tiếng chuông cửa, ngó dọc ngó ngang không thấy người làm, liên bỏ dở việc, đi ra ngoài xem.

Ngoài cổng lớn không có ai, nhưng nhìn vào hòm thư lớn bên cạnh cổng, lại thấy có một tờ quảng cáo lớn.

Lục Thiên Tình cầm lấy, đoán vừa rồi người ấn chuông cửa chẳng ai khác ngoài nhân viên phát tờ rơi.

Cô đọc qua một lượt, hai mắt lại sáng lên.

Trong tờ rơi đang quảng cáo mục chi nhánh số năm Ái Huê, hôm nay sẽ mở cửa khai trương món bò sốt hẻm độc quyền của quán với giá cực kỳ ưu đãi.

Khách tham gia mở hàng hôm nay, hễ là cặp đôi khác giới đều sẽ được tặng kèm hai phần mì bò chay xào nấm tuyết đông cô vô cùng đắt đỏ.

"Hân, anh xem, hôm nay chỉ nhánh Ái Huê thứ năm khai trương này, chẳng phải là ở cạnh trung tâm thương mại gần nhà chúng ta sao?"

Lục Thiên Tình đưa mẫu quảng cáo cho Thạch Tâm Hân xem, ý của cô rất rõ ràng, cô muốn được đi ăn món bò sốt hẻm đó cùng anh.

Thạch Tâm Hân hiểu ý vợ, cũng gật gù, nói một lượt.

"Nấm tuyết đông cô đúng là loại nấm cực kỳ trân quý, quanh năm chỉ mọc đúng một lần vào mùa tuyết trên sườn núi, Ái Huê đúng là làm ăn thịnh vượng thật đấy, chỉ với món bò sốt hẻm độc quyền mà hai năm đã phát triển rộng rãi ra tận năm chi nhánh lớn, mang cả loại nấm đắt đỏ như vậy tri ân khách hàng."

"Hân, vậy chúng ta đi nhé! Gần đây thôi, không xa đâu, em biết chỗ đó.

Em muốn ra ngoài tận hưởng cảm giác vợ chồng son cùng anh.

Em cũng muốn ăn món nấm tuyết đông cô nữa."

Lục Thiên Tình bông đùa chồng một câu, lại cười thích thú.

Thạch Tâm Hân cười dịu dàng, gật đầu đồng ý với cô, ánh mắt mềm mại toát ra sự cưng chiều vô điều kiện.

Lục Thiên Tình chỉ đợi có thế, lập tức bay lên phòng, chuẩn bị một chút.

Cô hí hửng lựa chọn cho mình một set trang phục năng động nhưng cũng không quá bánh bèo, quần jean rách màu bò kết hợp cùng áo cổ lọ màu xanh lam khoét nửa lưng, trang điểm nhẹ một chút, lại nhìn vào gương, sắc vóc tuyệt mỹ kia cũng khiến chính cô phải ngẩn ngơ một hồi.

Tâm trạng hiện tại của Lục Thiên Tình rất vui, vì đã rất lâu, cô chưa từng được cùng Thạch Tâm Hân ra ngoài đi dạo.

Hôm nay là cơ hội tốt, cô cũng muốn cả hai có không gian riêng để tình cảm càng thêm chín muồi.

Xong xuôi, cô lại chạy xuống lâu, trưng ra một gương mặt xinh đẹp, vừa kiêu kỳ lại vừa có chút ngây thơ.

"Em phối đồ cũng thật đúng ý anh, anh còn nghĩ em sẽ mang váy nữa đấy"

Thạch Tâm Hân bẹo má vợ, lại nắm lấy tay cô, hôn nhẹ một cái.

"Nào, chúng ta đi thôi."

Thạch Tâm Hân lên tiếng, cô vui vẻ gật đầu.

"Hân, anh muốn đi đâu vậy?"

Từ phía trên lầu, truyền lại giọng nói đầy khiên cưỡng của Thạch Tiểu Phong, bóng dáng lả lơi kiêu ngạo chầm chậm đi xuống.

"À, hôm nay Ái Huê khai trương chi nhánh mới, bọn anh cũng đang đói, nên định ra đó thử món độc quyền của quán họ."

Thạch Tâm Hân giải thích.

Thạch Tiểu Phong đi xuống, lại cầm lấy tờ quảng cáo xem một lượt, sau đó vò lại, vứt vào thùng rác.

"Cô...

cô út, cô có muốn đi cùng không?"

Lục Thiên Tình khẽ chau mày, nhưng vẫn nói gì đó cho không khí đỡ ngượng.

"Đi đâu? Đi ăn cái món bình dân dành cho lũ người nghèo đó à? Lục Bối Di, chị nên nhớ chị là người của Thạch gia, cơ ngơi ba tôi đồ sộ như vậy không nuôi nổi chị sao? Hay chị thèm khát quá nên mới rủ anh ấy đi ra cái nơi hôi hám chen chúc như vậy chỉ vì chầu chực một miếng ăn? Một phần quà tri ân rẻ rúng cũng khiến chị vui đến thế à?"

Thạch Tiểu Phong không trả lời Lục Thiên Tình, ngược lại còn nặng lời chỉ trích cô, mỗi câu mỗi chữ đều khó nghe đến độ tai cũng phải nhức nhối.

Lục Thiên Tình nghe mà không thể nào chịu nổi, cô nhìn Thạch Tiểu Phong một cái, thầm nghĩ một đại thiên kim như vậy mà lại phát ngôn vô giáo dục đến thế sao? "Đúng rồi, mỗi một hạt cơm mà cô út ăn vào miệng, cũng đến từ lũ người mà cô cho là hèn mọn kiết xác đấy! Nếu không dùng mồ hôi để nuôi lúa thóc, thì cô có miếng cơm bỏ vào cái bụng chết tiệt của mình không?"

Quá tức tối, Lục Thiên Tình trừng mắt mà đốp chát lại, Thạch Tiểu Phong thế nào với cô cũng được, nhưng chuyện xúc phạm cả một nền kinh tế như vậy làm sao có thể dửng dưng mà cho qua.

"Chịt"

"Tiểu Phong, em đừng giận, chị không có ý chọc giận em đâu"

Thạch Tâm Hân thấy tình hình căng thẳng, lập tức lên tiếng xoa dịu em gái.

Thạch Tiểu Phong trừng mắt nhìn Lục Thiên Tình, ánh mắt sắc nhọn như muốn xuyên thủng người đứng trước mặt thành trăm mảnh ngàn mảnh."Vậy anh dỗ dành em đi.

Hôm nay đúng lúc nhà hàng Thu Kinh có món mới, em nghe ngóng rồi, là món trứng cá ngừ xanh sốt salad tảo đấy, do đầu bếp năm sao người Ý làm ra.

Anh đi với em đến đó, đó mới là nơi thuộc về chúng ta.

Anh là nhị thiếu gia của Thạch gia, đừng có hạ thấp mình một cách không có hiểu biết như vậy.' Thạch Tiểu Phong nói rồi, trực tiếp khoác tay Thạch Tâm Hân, không xem người chị dâu trước mặt ra gì cả.

"Tiểu Phong, chúng ta hẹn dịp khác được không, hôm nay anh..."

"Anh làm sao? Thạch Tâm Hân, anh đừng quên em vì anh mà hy sinh lớn tới mức nào? Chút chuyện như vậy anh cũng từ chối em sao?"

Thạch Tiểu Phong tỏ rõ sự không vui, nhìn Thạch Tâm Hân bằng đôi mắt xanh một cách chăm chặp.

Anh bắt gặp ánh mắt đó của Thạch Tiểu Phong mà tâm dao động, ký ức năm xưa lại ùa về, đôi mắt xanh trước mặt lại nhắc nhở anh, dày vò anh.

Thạch Tâm Hân đột nhiên trầm lặng, sau đó nhẹ nhàng gỡ tay Lục Thiên Tình ra, nói khẽ.

"Vợ...

chúng ta hẹn lần sau nhé, lần sau anh sẽ đưa em đi ăn, được không?"

Thạch Tiểu Phong chỉ đợi có thế, lập tức kéo người rời đi, Thạch Tâm Hân chỉ lặng lẽ nhìn cô một cái, muốn nói một câu xin lỗi lại nuốt ngược xuống vào lòng. Cập nhật truyện nhanh tại ++ TRUМt rцyen.оRG ++

Lục Thiên Tình nhìn theo bóng dáng chồng mình cứ vậy theo Thạch Tiểu Phong rời đi, cả người cũng ngẩn ngơ không xác định được cảm xúc.

Thạch Tiểu Phong khẽ quay đầu lại, bĩu môi khinh bỉ cô, một nụ cười đắc thắng hiển nhiên trưng ra, không có tí trọng lượng nào.

Người đi rồi, trái tim Lục Thiên Tình lúc này mới nghe vài tiếng rạn nứt.

Cô đĩ nhiên không khóc, chỉ thấy có chút mất mát mà thôi.

Cô vạn lần cũng không tin, Thạch Tâm Hân lại khiến cô muối mặt như vậy.

Nhưng trang phục đã thay ra rồi, cô cũng không muốn tiếp tục ở nhà đợi họ về nữa.

Cuối cùng vẫn lựa chọn tự mình đi.

Không có chồng đi cùng thì tự cô đi ăn một mình vậy, cũng chẳng chết.

Chỉ tiếc Lam Thanh Sương không còn ở Giang nữa, nếu không cô cũng không phải đi một mình trong tình cảnh hài hước thế này.

Chi nhánh mới mở của Ái Huê thực sự rất đông, chỉ ngày đầu khai trương mà lượng khách đã đông không thể tả, nhân viên cũng chạy ngược chạy xuôi choáng váng cả mặt mày.

Lục Thiên Tình chọn một bàn ăn nhỏ nằm ở cuối quán, vừa hay cũng không quá ồn ào.

Nhìn xung quanh một lượt, quán thực sự rất lớn, cũng rất sạch sẽ tươm tất, có cả bảo vệ, hoàn toàn không phải như kiểu "bình dân nghèo hèn"

mà cô em chồng quý hóa của cô nói ra.

"Xin chào, cô gọi món chưa ạ? Cô đi một mình hay đi cặp đôi? Một thì sẽ được khuyến mãi một lon nước ép táo đỏ, còn cặp đôi sẽ được tri ân hai phân mì chay kèm nấm tuyết."

Nhân viên phục vụ tận tình hỏi.

"Tôi...

tôi đi một mình."

Lục Thiên Tình cười khổ.

"Không, chúng tôi đi cặp đôi, chẳng qua là cô ấy đến trước!"

Một giọng nam bất giác xen vào, khiến Lục Thiên Tình ngạc nhiên.