Song Quy Nhạn

Chương 65: Song quy nhạn




Thương Nhược Lan nghe vậy thì sững sờ, mặt hiện rõ vẻkhông tin, rõ ràng Phong Lưu đi Giang Nam về còn tặng cô ta bộ son phấn của cửahàng nổi tiếng, chu đáo như vậy chẳng lẽ không phải vì hắn có tình ý với cô ta?

Chuyện đấy thì đúng là Nhược Lan tưởng bở, Phong Lưuđi Giang Nam mua son phấn, cũng chỉ là vì để tặng Thanh Hề, coi như tiện mộtcông thì mua tặng mỗi người một bộ, lại không tiện bỏ quên Thương Nhược Lan,thế nên mới tặng cô ta một bộ, cô ta lại tự cho là Phong Lưu có tình ý vớimình.

“Đại ca…” Phong Cẩm cũng có chút giật mình, trong mắthắn Thương Nhược Lan là một cô gái tốt vô cùng.

Phong Lưu cười lạnh, “Cô ta là em vợ ngươi, nôn nónggán em họ cho anh chồng làm thiếp, người như Tứ đệ muội thật là hiếm có khótìm, dù các ngươi không thấy buồn nôn thì ta cũng thấy xấu hổ, lời này chớ cónhắc lại, huống chi kẻ hại Tứ đệ muội sẩy thai căn bản không phải Thanh Hề,không đến nửa tháng ta sẽ giao chứng cớ cho các ngươi.”

Lúc này Vạn Thắng Quyền cùng Thái y trở về, lại dẫntheo Nghi Chu Nghi Thanh, Phong Lưu phân công: “Từ hôm nay trở đi Thái phu nhândo Nghi Chu, Nghi Thanh hầu hạ, Hà Ngôn Hà Ngữ không được bước vào nhà nữa, mờiLan cô nương về phòng nghỉ ngơi, bình thường không được đi lại tùy tiện, giamlỏng Hướng thị.”

“Đại ca, anh làm cái gì vậy?” Phong Cẩm trợn mắt.

“Đưa vợ ngươi về tĩnh dưỡng cho tốt, mẹ đã có ta trôngnom.” Phong Lưu ném cho Phong Cẩm một cái nhìn lạnh nhạt.

Phong Cẩm thấy Phong Lưu như thế, không dám nhiều lời,đành dìu Thương Nhược Văn trở về.

Trước tiên Phong Lưu để ba vị Thái y cùng chẩn mạch,dọn dẹp nhà cửa, lại phân công đích danh Vạn Thắng Quyền đi bốc thuốc, việc sắcthuốc là của Nghi Chu Nghi Thanh, cấm tiệt người khác nhúng tay vào.

Đến tối, Phong Lưu mới có thời gian cưỡi ngựa đến TừÂn Tự, lòng nóng như lửa đốt, chỉ có thể giục ngựa nhanh hơn.

Khi Phong Lưu tới Từ Ân Tự, Thính Tuyền nhanh chóngtiến lên, “Nhất thời vội vàng nô tài không mang theo a hoàn đến hầu hạ phunhân, nô tài đã tìm ở quanh đây được mấy đại nương hầu hạ.”

Phong Lưu gật đầu, đẩy cửa vào phòng, Thanh Hề đang coro trên bục, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy mòn, Phong Lưu chỉ vừa tới gần, Thanh Hềliền giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng rút từ dưới gối ra một cây trâm sắc nhọnđể tự vệ, Phong Lưu thấy cây trâm dính máu, lòng liền hiểu ngay, hắn giữ cổ tayThanh Hề, dịu dàng nói: “Thanh Hề, là ta.”

Thanh Hề nghe thế mới nhận ra, đến khi nhìn kĩ làPhong Lưu, cây trâm rơi xuống đất keng một tiếng, nàng không nói được gì, chỉbiết ứa nước mắt, ngã khuỵu xuống.

Phong Lưu đi tới ôm Thanh Hề, áp mặt với nàng, “Thậtxin lỗi, thật xin lỗi, ta về trễ.”

Rất lâu sau, Thanh Hề mới nói được, ôm Phong Lưu khócnức nở: “Đình Trực ca ca…” Tiếng gọi này như rút hết sức lực của nàng, bởi vìcảm xúc đè nén bùng nổ trong phút chốc, nàng không chịu được ngất đi.

Phong Lưu thấy Thanh Hề sắc mặt tái nhợt, khóe môi còncó vết rách mới, lòng lạnh như băng, căn bản không dám nghĩ nhiều hỏi nhiều,chỉ ôm chặt Thanh Hề, “Thanh Hề, Thanh Hề…”

Phong Lưu dùng tay trái ôm Thanh Hề, lồng tay phải vớiThanh Hề, không hề nhận ra có giọt lệ chảy ra từ khóe mắt.

Thanh Hề cũng chỉ ngất tạm thời, rất nhanh sau đó liềntỉnh lại, vội vàng ngẩng đầu, “Đình Trực ca ca, không phải thiếp…”

Phong Lưu vuốt tóc nàng, “Ta biết, ta thỉnh đại phutới xem bệnh cho nàng, chúng ta điều dưỡng thân thể nàng thật tốt đã, đượckhông?”

Chờ đại phu chẩn mạch cho Thanh Hề xong, Phong Lưuđuổi hết người trong chùa, rồi mới nghiêm mặt quay vào, bế Thanh Hề ra.

“Chúng ta không về phủ sao?” Thanh Hề thấy đường đikhông giống đường về Quốc công phủ.

“Chúng ta đến nhà họ Phòng trước, thím Phòng cũng ởgần đây, nàng vẫn còn yếu, chúng ta điều dưỡng cho nàng trước, được không?”Phong Lưu cũng không có ý định đưa Thanh Hề về phủ lúc này, sẽ chỉ khiến bọnđiêu nô kia xúc phạm nàng, đợi đến khi hắn lôi kẻ thủ ác ra ánh sáng, mới cóthể đón nàng về, nhưng Phong Lưu không muốn nói cho Thanh Hề nghe những lờiđấy, ngay cả chuyện Thanh Hề trúng độc mãn tính hắn cũng giấu, chỉ sợ nàng lolắng.

Nhà của Phòng phu nhân không lớn, chỉ có hai phòng,nghe báo Thanh Hề tới ở nhờ, Phòng phu nhân liền dọn phòng ngủ của mình choThanh Hề, Phòng Điểm Tú đã đi lấy chồng, nhưng nhà chồng không xa, Phòng phunhân lại nhắn Phòng Điểm Tú về để chăm sóc Thanh Hề một thời gian.

Khi Phong Lưu bế Thanh Hề vào cửa, nhà cửa đã dọn dẹpngăn nắp, “Hàn xá đơn sơ, mong Quốc công gia và phu nhân không để ý.”

“Phòng phu nhân không cần khách khí, Thanh Hề xin nhờthím.” Phong Lưu đứng dậy, ôm quyền cảm ơn Phòng phu nhân và Điểm Tú, khiến haingười sợ hãi không dám nhận, đến cả nói cũng không dám nói tiếng nào.

Đợi hai người tránh mặt, Phong Lưu mới xoa mặt ThanhHề đầy lưu luyến, “Sức khỏe của mẹ không tốt, ta phải quay về chăm sóc bà, nàngchịu khó ở đây tĩnh dưỡng, được không?”

Thanh Hề gật gật đầu, lôi kéo Phong Lưu không nỡbuông, tủi thân nói: “Bọn họ không tin thiếp.” Kỳ thật đáy lòng nàng chỉ sợPhong Lưu không tin nàng, hắn trở về ngộ nhỡ bị những người kia xúi bẩy, vậynàng biết làm sao.

Phong Lưu hôn lên trán Thanh Hề, “Ta nhất định sẽ trảlại sự trong sạch cho nàng, nàng an tâm ngủ đi, ta chờ nàng ngủ rồi mới đi đượckhông?” Phong Lưu ôn tồn dỗ Thanh Hề, chờ nàng ngủ mới đứng dậy rời đi.

Nửa tháng tiếp theo, Phong Lưu xin với Hoàng thượng đểnghỉ phép, một mặt canh giữ chăm sóc Thái phu nhân, sau khi đổi thuốc, quảnhiên bệnh của Thái phu nhân khởi sắc nhanh chóng, chỉ mười ngày đã có thểxuống giường đi lại, kỳ quái là, bà không hề nhắc lại chuyện muốn Phong Lưucưới Thương Nhược Lan, thậm chí hỏi bà tại sao hôm đấy lại nói thế, Thái phunhân cũng chỉ nói bản thân không nhớ chút gì, thời gian đó bà cứ mơ mơ màngmàng cả ngày, không nhận biết được gì.

Phong Lưu đã sinh nghi từ lâu, nếu không đã chẳng cáchly Thương Nhược Lan với Thái phu nhân, hắn là người hiểu Thái phu nhân nhất, dùThanh Hề có làm ra nhiều lỗi lầm thế nào, người rộng lòng bao dung cho Thanh Hềnhất chính là Thái phu nhân, ngay bản thân hắn cũng chỉ có thể xếp thứ hai.Huống chi việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ, hắn không tin Thái phu nhân làmphu nhân Quốc công đã lâu mà lại cả tin như thế.

Khi sức khỏe Thái phu nhân đã tốt, Thương Nhược Lannhờ người hầu nhắn Thái phu nhân và Phong Lưu muốn chào từ biệt nhiều lần, côta nói muốn đến biên giới phía Nam chăm sóc người cha lưu đày, nhưng không đượcđồng ý, bệnh tình Thương Nhược Văn càng lúc càng nghiêm trọng, đã đến mức liệt giường.

Nửa tháng sau, cuối cùng Phong Lưu cũng tìm được ngườimuốn tìm, hôm đó hắn sai Thính Tuyền đến các nhà, lần lượt mời Nhị gia Nhị phunhân, Hướng thị và vợ chồng Phong Cẩm Thương Nhược Văn, Thương Nhược Văn biếtkhông đến không được, ngồi ghế để người hầu khiêng đến, đương nhiên không thểthiếu Thương Nhược Lan.

Ai nấy ngồi an vị xong, chỉ thấy Vạn Thắng Quyền saingười áp giải một tên đàn ông đen gầy dáng điệu lấm lét vào, không phải thị tìLại Vân Xương của Thanh Hề thì là ai?

“Là ngươi?” Phong Cẩm kinh hô ra tiếng, đúng là tênLại Vân Xương đã giết Thúy Liễu, sau đó chạy trốn khỏi Quốc công phủ.

Lúc này Lại Vân Xương đang rất tuyệt vọng, vẻ mặt suysụp quỳ dưới sàn.

“Nói một chút đi, khi các ngươi tìm thấy hắn, hắn đanglàm gì?” Phong Lưu nói.

Vạn Thắng Quyền ra hiệu cho gã sai vặt mang hai thithể vào, giở khăn che mặt ra chính là Thúy Trúc và mẹ, “Khi người mà thuộc hạphái đi tìm được Lại Vân Xương, hắn vừa giết mẹ con Thúy Trúc, đang muốn tẩuthoát thì bị bọn thuộc hạ tóm được.”

“Tại sao ngươi phải giết mẹ con Thúy Trúc?”

Lại Vân Xương nghe thấy Phong Lưu hỏi, ngẩng đầu khôngdám nhìn hắn, sợ hãi nhìn sang Thương Nhược Lan, chỉ vào cô ta nói: “Là Lan cônương sai tôi giết Thúy Trúc diệt khẩu.”

“Ngươi nói bậy, Lan cô nương sao có thể sai khiến ngươi?”Phong Cẩm không tin.

“Đúng vậy, ngươi là thị tì của phu nhân Quốc công, saolại nghe lời ra lệnh của Lan cô nương?” Nhị phu nhân cũng nói.

“Hắn thiếu tiền đánh bạc, cùng đường, thích hợp để kẻcó âm mưu lợi dụng.” Phong Lưu lạnh lùng nói.

“Đại ca, sao có thể chỉ dựa vào lời khai đơn phươngcủa tên này mà kết luận Lan biểu muội chính là kẻ thủ ác ?” Phong Cẩm vẫn biệnhộ cho Thương Nhược Lan.

Thương Nhược Lan rơm rớm nước mắt, “Tứ gia không cầnbiện hộ thay em, em chẳng qua chỉ là một con bé mồ côi ăn nhờ ở đậu, nếu hysinh danh dự của em mà có thể vãn hồi danh dự cho phu nhân Quốc công, Nhược Lancam nguyện chịu thiệt.”

Thương Nhược Lan thật là giảo hoạt, chỉ một câu nói đãám chỉ Phong Lưu mang cô ta ra làm con dê tế thần, vu oan người vô tội.

Phong Lưu cười lạnh, không hỏi Lại Vân Xương nữa, “Mờiba vị Thái y vào đây, bảo bọn họ nói lại chuyện bắt mạch.”

Thì ra, bệnh của Thái phu nhân không hề nặng, nhưng bàbị người ta cho hít hương của một thứ dược thảo gây ảo giác nào đó, khiến đầuóc mụ mẫm, thần chí mơ màng, rất dễ bị điều khiển khống chế.

“Chẳng lẽ Quốc công gia muốn nói, là tôi đầu độc Tháiphu nhân?” Thương Nhược Lan lạnh giọng hỏi.

“Tất nhiên là ngươi không lấy được thứ dược thảo đó,bởi vì mẹ bị đầu độc bởi thứ gọi là ‘mê vân thảo’, loại thảo dược này gây ảogiác, khiến đầu óc người ta mụ mẫm, là thứ hiếm có, bình thường không phải aicũng có thể kiếm được.” Phong Lưu thản nhiên nói.

Thương Nhược Lan không hề mở miệng, chỉ nhìn PhongLưu.

“Vương thái y, nhờ ông đem thứ đó cho Phong Cẩm nhìnmột cái.”

Phong Cẩm thắc mắc ra mặt, vừa nhìn đến liền chấnđộng, “Đây không phải ‘thập hương thảo’ sao?”

Dường như Phong Lưu đã đoán trước được tình huống này,“Ai nói với ngươi đây là ‘thập hương thảo’ ?”

“Là Nhược Văn.” Phong Cẩm lẩm bẩm, bắt đầu sáng tỏ.Thì ra Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan nói dối đấy là thập hương thảo, cònnói bệnh của Thái phu nhân cần dùng thứ thảo dược đấy, lừa Phong Cẩm đưa ThươngNhược Lan đi mua.

“Chỉ có đồ ngốc như ngươi, mới bị hai con tiện nhânnày che mắt, ngay cả mẹ cũng bị làm hại mà không biết.” Phong Lưu phẫn nộ.

“Nhưng tại sao Nhược Văn phải làm như thế?” Phong Cẩmkhông thể tin nhìn Thương Nhược Văn.

Kỳ thật đáp án không cần nói cũng biết, Thương NhượcVăn và Thương Nhược Lan đều muốn khiến Thái phu nhân khuyên Phong Lưu cướiThương Nhược Lan, từ nay về sau Quốc công phủ chính là thiên hạ của nhà họThương, nào biết Thái phu nhân không chịu ép buộc Phong Lưu, Thương Nhược Lannóng lòng mới bày ra hạ sách này, thế nên ngày Phong Lưu trở về, cô ta khôngchờ được mới thôi miên Thái phu nhân, để bà nói câu khuyên Phong Lưu cưới côta. Cô ta sợ để lâu đêm dài lắm mộng, vì thế mà phải đi nước cờ tệ hại đấy.

“Cô ta cùng lắm chỉ là giúp Trụ làm ác, cô ta vẫntưởng Lan biểu muội của cô ta là muốn tốt cho cô ta, không ngờ cô ta bị sẩythai là do Lan biểu muội thân yêu hãm hại.”

“Không, ta không tin.” Thương Nhược Văn lảo đảo đứnglên, “Tại sao Nhược Lan phải làm thế?”

“Biểu tỷ.” Thương Nhược Lan đỡ Thương Nhược Văn vớidáng vẻ xin được thứ tha, như thể cô ta bị vu oan, khi nhìn đến Lại Vân Xương,cô ta đột nhiên trợn trừng mắt, hét lên một tiếng, chỉ ra phía sau Lại VânXương, ngã ngồi xuống sàn.

“A, có ma.” Có nha đầu hét chói tai, thì ra là thi thểThúy Trúc ở sau lưng Lại Vân Xương bỗng nhiên đứng lên, mặt Thúy Trúc vẫn trắngbệch, khóe môi rỉ máu, cổ tím bầm vệt tay.

“Nếu không làm chuyện thẹn với lòng thì ngươi sợ cáigì?” Phong Lưu lạnh lùng liếc mắt nhìn Thương Nhược Lan ngã ngồi dưới sàn,“Thúy Trúc không chết, người Vạn Thắng Quyền phái đi phát hiện cô ta vẫn đangthoi thóp, thế nên mới cứu trở về, giờ chúng ta cùng nghe xem Thúy Trúc nói thếnào.”

Thì ra, Hướng di nương vô tình phát hiện Quốc công phủcấp cho mình một a hoàn là trong cặp song sinh, Hướng di nương lại vô ý đề cậpchuyện đó với Thương Nhược Lan, Thương Nhược Lan liền nghĩ tới biện pháp gắplửa bỏ tay người kia. Kỳ thật cô ta không nhất thiết phải làm chuyện vòng vèonhư thế, nhưng tính cô ta thích thể hiện, kể cả việc hại người, thế nên mới bầyra cái bẫy này.

Mẹ của Thúy Liễu đương nhiên không bị bệnh, chuyệnkhóc trong vườn rồi bị Thanh Hề bắt gặp chỉ là một màn kịch không hơn khôngkém, từ giây phút đó cái bẫy bắt đầu được đào. Kẻ sai khiến Thúy Liễu hạ độcThương Nhược Văn, rồi lại đổ tất cả lên đầu Thanh Hề, đúng là Thương Nhược Lan.

Bởi vì Thái phu nhân và Phong Lưu đều yêu chiều ThanhHề, Thương Nhược Lan căn bản không có chút phần thắng nào, cô ta lại thấy PhongLưu đích thân lo chuyện hôn nhân cho cô ta, càng thêm nóng vội, thế nên mớinhẫn tâm hại Thương Nhược Văn, bởi vì chỉ có như vậy, Thái phu nhân và PhongLưu mới có thể mất hết niềm tin với Thanh Hề, cô ta cũng đã được nghe ThươngNhược Văn kể tường tận tiền án của Thanh Hề, biết là Thanh Hề từng hại chết mộtđứa con của Thương Nhược Văn, rồi bị Phong Cẩm và Thương Nhược Văn ra điều kiệnphải uống thuốc vô sinh. Lộ tin cho cả kinh thành đồn đại tất nhiên cũng làThương Nhược Lan, cho dù Thái phu nhân và Phong Lưu có sủng ái Thanh Hề đến mứcbỏ qua cho nàng, thì lộ chuyện vô sinh rồi, Thanh Hề sẽ cảm thấy bản thân khôngđảm đương được vị trí phu nhân Quốc công cao quý này nữa, Phong Lưu nhất địnhsẽ phải cưới người khác, Thương Nhược Lan thì vô cùng tin tưởng là bản thân sẽchiếm được sự yêu thương của Phong Lưu.

“Cùng lắm chỉ là lời khai đơn phương của con nô tỳkia, Quốc công gia sẽ tin sao?” Thương Nhược Lan không phục.

Phong Lưu tuy rằng chán ghét Thương Nhược Lan cãi cố,nhưng vẫn nói: “Thanh Hề trúng một thứ độc mãn tính, trùng hợp làm sao, thứ độcnàng trúng chính là thứ độc mà cha ngươi dùng để hại vị quý nhân ở Sơn Đông.Ngươi còn muốn nói đây là trùng hợp ngẫu nhiên không?”

“Đã muốn vu oan giá họa thì nói gì chả được, cho dùNhược Lan không phục, nhưng Quốc công gia đã quyết tâm muốn Nhược Lan thế tội.”Thương Nhược Lan liều chết không nhận, cho rằng Phong Lưu không làm gì được côta.

Phong Lưu không thèm nhìn đến Thương Nhược Lan, đưamắt nhìn Thái phu nhân, lại nhìn mọi người một lượt, bọn họ đều tin Phong Lưu.

Phong Lưu nhìn Thương Nhược Văn, biết cô ta vẫn đangdo dự, “Về phần ngươi, ngươi tự ngẫm lại đi, cũng có thể hỏi các vị Thái y đây,Phụ Tử là vị thuốc có tác dụng hoạt huyết, phụ nữ có thai không được dùng,nhưng một nhúm Phụ Tử ấy không đủ để khiến sẩy thai, tất nhiên phải dùng trườngkỳ mới khiến người ta sẩy thai, ngươi không tin có thể xác minh lại. Cho dùngày đấy là Thúy Liễu cho Phụ Tử vào thuốc của ngươi, nhưng con nô tỳ đấy lấyđâu ra năng lực hạ độc ngươi hàng ngày, ai có thể làm thế, ngươi tự nghĩ đi.”

Thương Nhược Văn quay sang nhìn Thương Nhược Lan, “Làngươi, là ngươi, thật sự là ngươi.”

Thương Nhược Lan cũng không phải vừa, “Là ta thì sao,nếu không phải ngươi đưa cho ta cái bánh vẽ to thế nhưng không ăn được, ta saođến nông nỗi này.” Thật ra Thương Nhược Lan rất hận Thương Nhược Văn, “Phu nhânQuốc công kia có điểm nào tốt, trừ dung mạo xinh đẹp, cô ta không có bất cứ thứgì, con cũng không sinh được, so với cô ta ta chỉ là xuất thân thấp kém hơn,tại sao phải chịu sự khinh thường của mọi người, ta không phục, ta không phục…”Thương Nhược Lan giống như nổi điên.

Kỳ thật Phong Lưu không quan tâm tới lời chối cãi củaThương Nhược Lan, hắn lao tâm khổ tứ tìm kiếm bằng chứng, chính là để Phong Cẩmnhìn cho rõ ràng, cho hết hồ đồ đi.

Phong Lưu sai người áp giải Thương Nhược Lan đi, tấtnhiên đã chuẩn bị một kết cục thật tốt cho cô ta.

Màn kịch kết thúc, tất nhiên là đến lúc phán quyết.

Phong Lưu nhìn Thương Nhược Văn, lại nhìn sang PhongCẩm, “Dù thế nào, cũng không thể bỏ qua chuyện cô ta cùng Thương Nhược Lan hợpmưu hại mẹ, ngươi tự đi mời nhà họ Thương đến đây thương lượng, hay là để tagiao cô ta cho quan phủ?” Thái phu nhân là vảy ngược của Phong Lưu, tuyệt đốikhông cho phép kẻ khác làm tổn thương.

Phong Cẩm mặc dù yêu thích Thương Nhược Văn, nhưng đólà khi không biết Thương Nhược Văn làm chuyện tày đình như thế, một khi thấy rõsự hẹp hòi, ác độc, bất hiếu của Thương Nhược Văn, tự nhiên cũng phai nhạt tìnhcảm, không quan tâm tới nữa, “Xin nhờ đại ca định đoạt.”

Phong Lưu gật gật đầu, “Ngày đấy là những kẻ nào giamlỏng Thanh Hề? Trói lại bán hết bọn chúng cùng người nhà đi.” Phong Lưu dừngmột chút, “Nhớ tách những kẻ đấy ra bán riêng, ngày đấy trói Thanh Hề đưa đi TừÂn Tự là ai? Trước chặt tay, sau mang đi bán.”

“Về phần Hướng thị, trói cô ta lại, đưa đến chỗ Tamđệ, để Tam đệ xử lý, đưa cả hai đứa bé theo.”

“Viên mama hầu hạ mẹ mấy năm nay cũng vất vả, sau nàyan tâm ở nhà dưỡng lão đi, đừng đến Quốc công phủ nữa, về phần Hà Ngôn Hà Ngữcũng đến tuổi rồi, cho ra khỏi phủ hết.”

Cuối cùng Phong Lưu nhìn đến Nhị phu nhân, Nhị phunhân bo bo giữ mình lại ngả theo kẻ xấu, “Các huynh đệ đều trưởng thành rồi,không nên sống chung một nhà nữa, chờ sức khỏe của mẹ ổn định thì gia đình haingười chuyển ra ngoài sống đi.”

Nhị phu nhân tái mặt, không ngờ tới kết cục này, khôngngờ rằng Phong Lưu sẽ đuổi vợ chồng cô ta ra khỏi phủ.

Vậy mới nói, Tề Quốc công Phong Lưu là một người rấtcó tính bao che khuyết điểm cho người khác.

Gần đây, Tề Quốc công phủ là “nổi tiếng” nhất kinhthành, phố lớn ngõ nhỏ, tửu quán trà lâu, khi tán gẫu buôn chuyện không aikhông đề cập, thời gian trước là chuyện phu nhân Quốc công hãm hại đệ muội, vìcầu xin sự tha thứ của đệ muội, phu nhân Quốc công chấp nhận uống cả thuốc vôsinh, nhưng giờ là chuyện con bé mồ côi Thương Nhược Lan mưu hại biểu tỷ, mà vụsau còn nổi hơn vụ trước.

Thanh Hề cũng được nghe nói không sót chữ nào.

Ngày Phong Lưu tới đón nàng, Thanh Hề vốn nên cao hứngvạn phần, nhưng đến khi thấy hắn lại có chút do dự.

“Sao nàng vẫn chưa thu dọn hành lý, trách ta đến muộnmấy ngày sao?” Phong Lưu xoa lên đôi môi mím chặt của Thanh Hề, “Ta đã chongười sửa sang lại Lan Huân Viện, đồ đạc của ta cũng đã chuyển sang, ta còn làmmột Giá Tuyết Trai ở sân phía Đông.” Phong Lưu dịu dàng giải thích.

“Không phải chuyện đấy?” Thanh Hề hờn dỗi cau mày,không hài lòng vì Phong Lưu lại nghĩ về nàng như thế, giận chỉ vì chuyện vặtvãnh.

“Thế là chuyện vì?” Phong Lưu cười khẽ.

“Thiếp là vì … vì lời đồn trong kinh thành.” Thanh Hềcố lấy dũng khí, nhưng vẫn không nói được ba chữ “thuốc vô sinh”. Tuy ThươngNhược Lan đã phải cuốn gói, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để, aidám chắc sau này không xuất hiện Thương Nhược Lan thứ hai thứ ba.

Phong Lưu ngừng cười, vốn định về phủ mới dạy dỗ nàngvề chuyện này, nhưng giờ là nàng tự động nhắc tới trước, “Biết có ngày hôm naysao lúc trước còn làm, lúc đấy nàng nghĩ gì mà thuốc đấy cũng uống được?” PhongLưu nói không giận, không tức, nhưng tuyệt đối là lừa dối, dù sao cũng làchuyện con nối dõi của hắn, Thanh Hề lại hoàn toàn không để trong lòng.

Nếu nói là hiếm muộn bẩm sinh, Phong Lưu còn có thểchịu đựng, dù sao người không lại được với trời, nhưng chuyện thành thế này, rõràng là tại nha đầu kia không chịu suy nghĩ cân nhắc.

Phong Lưu mắng tuy khó nghe, nhưng Thanh Hề không tứcgiận, nàng chỉ thấy đau lòng… và hối hận…

“Đình Trực ca ca, nếu lúc trước thiếp bị đưa vào Từ ÂnTự, sau đó liệu ngài có đón thiếp về không?” Thanh Hề ngước đầu nhìn Phong Lưu.

Phong Lưu nhìn hai giọt lệ đang trực chờ ở khóe mắtThanh Hề, “Chỉ cần nàng chịu sửa đổi, tất nhiên ta sẽ đón nàng về.” Giờ phútnày, đầu óc hắn, lòng hắn, tầm mắt hắn, tràn ngập bóng dáng nhỏ xinh này, saocó thể lạnh lùng như kiếp trước của Thanh Hề.

“Ngài sẽ không làm thế, ngài sẽ oán thiếp, hận thiếp,quên thiếp, quay đầu liền cưới người như Thương Nhược Lan kia.” Thanh Hề oántrách.

Phong Lưu nghĩ là Thanh Hề đang làm nũng, “Nàng nhắcđến cô ta làm gì, cô ta mày ngang mũi dọc thế nào ta chưa từng nhìn kĩ, khôngđược cáu.” Hắn đâu biết Thanh Hề đã trải một kiếp, vì thế mới nói lời đấy.

Phong Lưu ôm Thanh Hề, việc đã đến nước này, mắng nàngđánh nàng đều không có ý nghĩa gì, chỉ có thể thở dài, nhận mệnh.

Thanh Hề dựa vào ngực Phong Lưu, dịu giọng nói: “ĐìnhTrực ca ca, thiếp không muốn ngài có người phụ nữ khác, chỉ vừa nghĩ tới chuyệnđó thiếp liền thấy khổ sở, nhưng thiếp không thể có con, thiếp xin lỗi ngài,cũng xin lỗi mẹ, thiếp cũng thấy rất buồn.”

Nói đến đó Thanh Hề đứng thẳng dậy, “Sau này nếu ngàinạp thiếp, có thể đồng ý với thiếp, sẽ nuôi giấu ở ngoài, không nói cho thiếpbiết, không để thiếp chạm mặt?”

Nếu muốn người như Phong Lưu nói câu buồn nôn đại loạinhư “Ta chỉ cần một mình nàng, không cần những người khác”, hắn tuyệt đối khôngnói, hắn chỉ khiển trách: “Nàng lại nghĩ lung tung gì rồi, nàng chịu khó sốngcho ngoan, không cần ta phải lo lắng là được rồi, ta nạp người khác làm gì?Chẳng lẽ đưa về một người khiến cả phủ không có ngày bình yên thì mới được, taphải lo lắng cho nàng còn chưa đủ sao, lẽ nào lại muốn lao lực thêm?”

Thanh Hề nghĩ cũng thấy đúng, không nén được cười,nàng vòng tay qua cổ Phong Lưu, “Vậy ngài sẽ không nạp thiếp?” Thanh Hề chỉnghĩ thôi đã thấy vui vẻ.

“Nhưng còn hương khói…” Chớp mắt Thanh Hề lại tự thấycó lỗi.

“Trong ngõ Sơn Trà, ta nuôi dưỡng rất nhiều trẻ mồcôi, cơ nghiệp này để chúng thừa tự cũng không sao, kể ra, vinh hoa phú quý củaQuốc công phủ cũng là dùng tính mạng rất nhiều binh sĩ đổi về, nếu Nhị đệ Tamđệ đồng ý, nhận Tấn Ca Nhi hay Hiên Ca Nhi làm con thừa tự cũng được.” PhongLưu chỉ không nhắc đến Phong Cẩm, vì vẫn còn giận.

Thanh Hề vẫn áy náy như cũ, biết Phong Lưu chỉ nghĩcho nàng, bởi vậy nàng cố hạ quyết tâm, “Không bằng thiếp tạm trì hoãn việc vềphủ, Đình Trực ca ca nạp một người thiếp đi, sinh con rồi thiếp sẽ trở về, dànxếp cho người thiếp đó ra khỏi phủ, từ đó về sau không cho phép ngài dính dángtới người đó nữa.” Thanh Hề nói mà nghiến răng nghiến lợi, đây đã là nhượng bộnhiều nhất mà nàng có thể làm.

“Nói bậy! Nàng làm thế là hại người, có mẹ nào khôngthương con.” Phong Lưu gỡ cánh tay Thanh Hề đang vòng qua cổ hắn, “Nàng bớtnghĩ linh tinh đi, chỉ biết làm mọi chuyện phiền thêm, việc của nàng là trở về,từ nay về sau không được lo lắng chuyện con cái nữa.” Phong Lưu hung hăng cắnnhẹ lên môi Thanh Hề, rồi dần chuyển thành hôn say đắm cho thỏa nỗi tương tư.

Thanh Hề đang định nói tiếp, Phong Lưu đã bế nàng lênxe ngựa, hành lý hắn đã nhờ Phòng phu nhân sắp xếp, sẽ chuyển về Quốc công phủsau.

Về phủ, Thanh Hề và Thái phu được gặp mặt, hai mẹ concùng rơi nước mắt.

Thanh Hề ghé vào trong lòng Thái phu nhân, “Mẹ, đềutại con không tốt, mẹ gầy đi nhiều.” Thanh Hề nước mắt lưng tròng, rất khổ sởvì thấy Thái phu nhân gầy đi.

Thái phu nhân kéo Thanh Hề ra nhìn kỹ từ trên xuốngdưới mấy lượt, “Độc trong người con đã giải hết chưa, còn chỗ nào không khỏekhông?” Thái phu nhân cũng lau nước mắt.

Phong Lưu tự biết không khuyên được, đành tránh mặt.

Đến lúc này, Thái phu nhân vẫn chưa hề nhắc lại chuyệncon nối dõi, không biết Phong Lưu đã nói gì với bà, mà khiến Thái phu nhân đồngý chuyện nhận con nuôi, đón từ ngõ Sơn Trà hai trai một gái, đưa về phủ nuôidưỡng.

Sau sự kiện kia, Thương Nhược Văn bệnh không ra khỏigiường được, cha mẹ cô ta cũng biết Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan đã làmnhững chuyện khó lòng tha thứ, không dám bất mãn chút gì, Thương Nhược Văn laylắt được ba tháng thì chết.

Về phần Thương Nhược Lan, Thanh Hề nhiều lần hỏi PhongLưu, Phong Lưu không chịu nói gì, chỉ nói kẻ ác sẽ phải chịu quả báo.

Từ Ân Tự thay chủ trì khác, chủ trì cũ nghe nói là đivân du tứ hải.

Ít ai để ý chuyện nhà chứa rẻ tiền nhất ở ngoại ô kinhthành có thêm mấy kỹ nữ, đa phần là hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn ngủn, trong đóchỉ có một người đáng được nhắc đến, là người trẻ nhất trong nhóm đấy, mặt mũicũng xinh đẹp, nhưng lại bị bắt nạt thê thảm nhất, không chỉ bị khách làng chơingược đãi, còn thường xuyên bị những kỹ nữ khác ức hiếp.