Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 103




Hồ Bất Ngôn ở phía sau hét lên khàn cả giọng:

– Tô Họa, sao em lại biến thành như vậy!

Không một ai có thể chấp nhận được hiện thực, giống như trong đêm khuya bất chợt từ trong giấc mộng quay trở về, bản thân nàng ta cũng không thể tiếp nhận.

Đáng lẽ nhiệm vụ của nàng ta là giám thị Lan Chiến, khi Lan Chiến gặp cảnh ngộ bất trắc thì bất cứ lúc nào cũng sẽ lên tiếp nhận Ba Nguyệt Các. Kết quả người tính không bằng trời định, luôn có nhiều “lúc” như vậy, khi nàng ta ngủ đông ở Ba Nguyệt Các nhiều năm, nhìn Nhạc Nhai Nhi từ một đứa bé hoang dại trưởng thành trở thành đệ nhất sát thủ Ba Nguyệt Các.

Vận mệnh là gì, vận mệnh luôn đầy thứ bất ngờ. Từ trước tới này không một ai hoài nghi thân phận của nàng ta, bởi vì nàng ta cũng có đủ kiên nhẫn. Nàng ta ở Ba Nguyệt Các hơn hai mươi năm, nhóm Yêu Quái, Quỷ Quái đều là nàng ta nhìn lớn lên, bọn họ luôn tôn kính nàng ta, nghe lời nàng ta, phục tùng nàng ta. Nhưng họ đã quên nguyên tắc đầu tiên của sát thủ, là không được phép tin tưởng bất cứ một ai, dù là chiến hữu thân tín nhất. Tiếc là Ba Nguyệt Lâu đã không còn là Ba Nguyệt Các trước kia nữa, Nhai Nhi đã lãnh đạo nó trở nên có hương vị tình người, vừa hay lại là điều tối kỵ của sát thủ.

Giờ thì hay rồi, thời khắc mà nàng ta chờ đợi rất lâu rất lâu này cuối cùng đã có thể thoát ly khỏi lốc xoáy này rồi, như gông cùm nặng nề đặt trên cổ bị phá hủy, nàng ta không cần phải tiếp tục ngụy trang nữa.

Ngụy trang là một chuyện vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là khi tình cảm tích tụ, hư tình giả ý sẽ đè ép xuống khiến con người ta suy sụp. Đôi khi nàng ta cũng tự hỏi chính mình, làm thế nào mà đi tới bước này, tiếc nuối chính là cũng không cũng rõ, có lẽ con người không phải cỏ cây, từ nay về sau, ân oán tình thù xóa bỏ toàn bộ, chỉ cần họ chết hết, nàng ta không còn trách nhiệm về tình cảm nữa.

Trong mắt Hồ Bất Ngôn tràn ngập tuyệt vọng, anh ta chưa từng nghĩ đến người mình thích lại là gian tế. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh mình là hồ ly ngu ngốc, mà nàng ta tâm cơ sâu, khiến cho ngay cả Yêu cũng không theo kịp.

Rốt cuộc có mãn nguyện không? Khóe môi nàng ta run rẩy, muốn cười lại không cười nổi:

– Ta vốn dĩ là như vậy, ngươi thấy ngạc nhiên, là bởi vì ngươi không hiểu ta.

Môn đồ Đài Chúng Đế nghe nàng ta hạ lệnh giết hết, đoản tiễn đặt lên dây cung, kéo căng cung. Yêu Quái xoay người nhìn về phía Quỷ Quái ngã xuống đất, y gắng sức giãy giụa, muốn đứng lên, nhưng tứ chi đã không còn nghe theo sai khiến được nữa.

Y thu ánh mắt lại, cắn răng rút mũi tên trước ngực ra, hung hăng ném xuống đất. Một lần nữa vung trọng kiếm lên, gào to lao đến những cung nỏ thủ kia. Hàng cung nỏ bày sẵn kia chuyển động cơ quan, chỉ nghe thanh âm dây cung bật căng bốn phía, đoản tiễn như hạt mưa quét ngang bắn về phía y. Bao năm máu tanh mưa gió như vậy, luôn có mở đầu, xem ra hôm nay sắp kết thúc rồi.

Y đã ôm trái tim liều chết, chỉ là một hơi thở thôi, có gì đặc biệt đâu. Nhưng vào đúng lúc này, ngay trước người chừng nửa bước dựng lên một bức tường khí, đoản tiễn chạm vào mặt tường này toàn bộ mũi tên bị gãy đôi rơi xuống đất, sau đó bức khí tường kia vỡ vụn thành vô số băng lăng sắc nhọn bắn về nơi kia, tức thì thanh âm la đau đớn hết nổi lên bốn phía.

Tô Họa ngẩng lên nhìn, cuối con đường dài có người chậm rãi đi tới, nàng ta sững sờ, là Đại Tư Mệnh.

Nếu nói tâm địa, nàng ta vô cùng tàn nhẫn, để tránh trước khi người kia đến khiến bản thân hổ thẹn, nàng ta đooạt cây cung ngay bên cạnh, đặt lên dây cung, kéo căng mũi tên, mũi tên chỉ thẳng tới người kia.

“Vút” một tiếng, mũi tên chứa đầy sức mạnh vọt tới hướng Đại Tư Mệnh. Y tung người lên, trường kiếm trong tay áo vụt ra, kiếm kia như một đạo hồng, bổ mũi tên đang phóng tới trước mặt thành hai nửa, sau đó tiếp tục vung kiếm, đâm thẳng vào ngực nàng ta.

Y nhìn nàng ta ngã xuống đất, mặt vẫn lạnh tanh, không một chút biểu cảm gì. Hồ Bất Ngôn hét to,

– Không!

Nhào đến ôm nàng ta vào lòng. Màu chảy ra như suối, ánh mắt nàng ta dừng trên mặt Đại Tư mệnh, Người đấu với Tiên, sao có thể thắng được, nhưng đây là kết cục mãn nguyện nhất của nàng ta. Nàng ta khó khăn cười:

– Chết trong tay ngài, rất đáng giá.

Đại Tư mệnh khẽ nhíu mày:

– Tự làm bậy, không thể sống.

Nàng ta nghe xong ngẩn ra, ánh sáng trong mắt dần tắt. Dây dưa lâu như vậy, cuối cùng đổi lấy những lời này, Đại Tư Mệnh không hổ là thượng tiên, bứt ra còn kịp thời hơn cả nàng ta.

Hồ Bất Ngôn vẫn gào thét không ngừng bên tai, tiếng gào thét kia làm nàng ta không thoải mái chút nào. Cái miệng kia méo xẹo, đúng là càng khó nhìn. Nhưng giờ cũng chỉ có anh ta là quan tâm tới sự sống chết của nàng ta, nàng ta nghe thấy anh ta khóc gào với Đại Tư mệnh:

– Mau cứu nàng ấy đi, ngươi định trơ mắt nhìn nàng ấy chết ư?

Gió lạnh rít ào chui từ miệng vết thương đi vào, nàng ta bỗng thấy không thể mở mắt ra được, nhưng trong lòng mơ hồ có chút chờ mong. Nhưng đó lại là hy vọng xa vời, Đại Tư mệnh xoay người đi đến chỗ Quỷ Quái, trong mắt y thì nàng ta có chết cũng chưa hết tội, không đáng để chữa trị.

Nàng ta nhắm mắt lại, một giọt nước mắt to tròn từ khóe mắt chảy ra, lăn xuống thái dương. Tiếng khóc gào của Hồ Bất Ngôn cũng xa dần, nghe không rõ nữa, nàng ta buông hai tay đang nắm chặt ra, khe khẽ thở dài. Chỉ mong Hồ Bất Ngôn về sau tìm được cô nương tốt, sống hạnh phúc cùng nhau. Giang hồ này quá hiểm ác, thật sự không thích hợp cho một con hồ ly ngốc nghếch.

Tô Họa đã chết, Hồ Bất Ngôn vẫn ôm nàng ta ngồi liệt tại chỗ, trong lòng bàng hoàng, tựa như tooàn bộ không phải là sự thật, là anh ta đang mơ!

Sờ sờ mặt nàng ta, vẫn rất ấm áp. Anh ta gọi:

– Tô môn chủ, sao em nói ngủ là ngủ luôn rồi?

Nàng ta không trả lời, anh ta đợi nửa ngày, hung hăng tát cho mình một cái, cảm giác được đau đớn, thì ra mọi thứ đều là sự thật. Anh ta ôm thi thể nàng ta bật cười lên, nước mắt lăn dài, nói với Đại Tư mệnh:

– Thế mà ngươi lại giết nàng ấy, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Ta biết rồi, là vì ngươi yêu mà sinh hận, bởi vì nàng ấy hết lần này tới lần khác cự tuyệt ngươi!

Đại Tư Mệnh không để ý tới anh ta, con hồ ly này lúc nào cũng nói năng lung tung, y cũng quen rồi. Lúc trước Tử Phủ quân lệnh cho y lên Cô Sơn, bảo y cản phía sau, thì ra thật sự là có biến cố lớn như này. Sát thủ không phải là rất đa nghi hay sao, sao từ trước tới nay không một ai hooài nghi Tô Họa vậy? Có thể thấy được người phụ nữ này vô cùng xảo trá, cũng thật sự có chút bản lĩnh.

Đối với việc cứu người, có cứu thì đương nhiên cứu người nên cứu rồi. Yêu Quái bị thương không tới mức chết, Quỷ Quái cũng không thể chết. Y kiểm tra thương thế của hắn, tay phải đã mất, xương sườn cũng bị gãy vài cái, hấp hối, chỉ cách quỷ môn quan có hơn một bước.

Yêu Quái tập tễnh đi nhặt cánh tay của hắn về, hoảng sợ nhìn Đại Tư mệnh, giọng nói run rẩy:

– Có thể cứu được không? Cầu xin ngươi nhất định phải cứu sống hắn.

Đại Tư Mệnh gật đầu,

– Ngoại thương đơn giản, nội thương hơi phức tạp một chút, cần có thời gian tịnh dưỡng.

Đặt cánh tay về chỗ cũ, lát sẽ khâu lại cho hắn. Nhưng trong một khoảnh khắc có chút hoảng hốt, hình như trước đó rất lâu y cũng đã từng trị thương cho ai đó, là hồ ly phải không? Không phải, hình như không phải anh ta. Đó là ai nhỉ? Nhưng nghĩ mãi mà không ra.

Thiếu Tư mệnh thứ 35 dẫn mấy đệ tử từ nơi khác tới, Giao Vương cũng tới. Ông ta từ đầu vai giao nhân nhảy xuống, nhìn thi thể ngang dọc khắp nơi thì phát ngốc ra:
– Xong rồi xong rồi, nhiều thi thể như vậy, phá hỏng hết hoàn cảnh thành Xuân Nham của ta rồi.

Đại Tư Mệnh nói:

– Bỏ những thi thể này vào bức tường nước đi, chẳng phải các ngươi vẫn thường xử lý thi thể như vậy à.

Giao Vương nói không được,

– Tường nước đều là tổ tông chúng ta, cho những người này vào sao được. Về sau khi tế bái, lẽ nào cũng phải tế bái đám người xấu này.

Khi Đại Tư Mệnh tận lực cứu chữa cho Quỷ Quái, Thiếu Tư mệnh thứ 35 phát hiện Tô Họa đã khí tuyệt. Hồ Bất Ngôn khóc lóc nước mũi nước mắt giàn giụa. Gã rối rít khuyên anh ta nén bi thương, lại quay qua nhìn Đại Tư Mệnh,

– Sao Tô môn chủ lại xảy ra chuyện thế ạ? Khi Tòa thượng lên nàng ta đã chết rồi à?

Đại Tư Mệnh như không nghe thấy gì, nhưng Hồ Bất Ngôn thì hổn hển lên án:

– Chính là Đại Tư Mệnh nhà ngươi giết Tô Họa đấy!

Thiếu Tư mệnh thứ 35 hoảng hồn:

– Vì sao thế?

Không phải Tòa thượng rất thích Tô Họa hay sao, hồi trước khi ở Bồng Sơn còn đứng ngồi không yên vì nàng ta cơ mà, sao giờ lại quay sang giết nàng ta rồi? Lẽ nào cầu không được thì hận mà giết à?

Hơi thở của Quỷ Quái rốt cuộc cũng kéo dài, vết thương bên ngoài cũng đã dần dần khép lại, Đại Tư Mệnh lau vết máu trên tay, đứng lên nói:

– Bởi vì cô ta là gian tế.

Lại hạ lệnh Thiếu tư mệnh dẫn người bảo vệ cửa vào, mình thì vén báo đi vào bên trong.

Mắt thường chứng kiến tình hình trong động cũng không chân thật, ngay khi một chân của y đặt lên nền gạch xanh, cả người không ngừng rơi xuống, không biết sẽ rơi về hướng nào, nếu không có thuật thì chỉ sợ đã bị ngã chết rồi. Động rất sâu, như là sâu không đáy, vừa ổn định thân hình xong mới từ từ đáp xuống, thấy trên vách đá khảm đầy văn tự cổ xưa phức tạp, từng hàng từng hàng, chữ viết giống y như chữ khắc đá vách núi trên tượng Phật. Rốt cuộc phía dưới có ánh sáng chiếu xạ lên, những văn tự kia nhìn được rõ hơn, đại khái là ghi chép lịch sử của Xuân Nham, từ quốc thái dân an, cho đến khi huỳnh hoặc hiện ở Đông Nam. Cái gọi là bảo tàng này có lẽ là có liên quan rất lớn đến việc thành Xuân Nham bị vùi lấp ở dưới. Y thấy do dự, sau khi rơi xuống tìm kiếm ánh sáng qua đó, kho báu đích xác có thật, vừa đi về phía trước là thấy đập vào mắt. Cây đuốc chiếu xạ ra ánh sáng rực rỡ của đá quý, ánh sáng kia mê hoặc tâm trí mọi người, người của đài Chúng Đó có chuẩn bị đầy đủ, những túi họ mang theo chứa đầy vàng bạc châu báu. Vương Tại Thượng nằm trên đống tiền, sung sướng lăn mấy vòng. Vàng đã trải qua vô số năm, bề ngooài đã bong ra từng màng một chút. Gã lăn mấy vòng, cả người dính đầy vảy vàng, dính cả lên mặt, khi đứng lên sắc vàng lấp lánh, y như môn thần mạ vàng.

Người của Ba Nguyệt Lâu thì không hề nóng nảy, họ chỉ cười cười nhìn đám người kia, giả bộ càng nhiều càng tốt, dù sao cuối cùng cũng sẽ bị đoạt lại. A Bàng tiện tay nhặt một chuỗi vòng ngọc đeo lên, trên hắc giáp điểm xuyết đá quý các màu, hắn cười khì khì hỏi chiến hữu:

– Nhìn ta xem có phải rất có dáng vẻ nhiều tiền không?

Mọi người bật cười:

– Không phải là giống có nhiều tiền, là thật sự có tiền.

Nhưng nếu như tới để chia tiền của phi nghĩa, vậy thì về sau phải làm gì đây, đây là một nan đề khó giải. Hay là kiến nghị Lâu chủ mở mấy kỹ viện, nghĩ cách để tiêu tiền. A Bàng cũng có tính toán đó, nghĩ bụng chờ khi lên kia rồi thì sẽ hỏi Yêu Quái Quỷ Quái, xem hai người đó có ý kiến gì không.

Đang cười đến hân hoan phát hiện Đại Tư Mệnh tới. Thần tiên đúng là không hề có hứng thú với tiền tài, y vừa đi vừa hỏi:

– Tiên quân đâu rồi?

Bảo tàng này cũng phân chia phòng trước phòng sau, nơi chứa vàng cũng rất lớn, nhưng nhóm Lâu chủ không ở đây. A Bàng chỉ vào cánh cửa bên cạnh:

– Có lẽ là bên trong.

Đại Tư Mệnh vội vàng đi vào, bọn họ mới đột nhiên nhớ ra, khi phát tài ngay cả chủ tử cũng quên béng mất, người ngay thẳng khác người bất chính, cơ bản là lợi ích ngay trước mắt thì không để đạo nghĩa ở trong lòng. Bọn họ lập tức theo Đại Tư mệnh đi vào bên trong, người của Đài Chúng Đế vẫn còn đang hân hoan điên cuồng, trong mắt họ lấp lánh ánh vàng, sắc mặt đỏ hồng, giống như vừa mới uống rơợu mạnh, không hề có dấu hiệu tỉnh táo lại sau niềm vui sướng. Không biết Lệ minh chủ mà biết thì sẽ có cảm tưởng gì nữa, tiền tài trước mặt, họ đã hoàn toàn quên mất y rồi.

Đồ Khiếu Hành cười to với Vương Tại Thượng:

– Ngươi nói chỉ cần năm rương thôi, nói phải giữ lời đấy.

Vương Tại Thượng lau mặt, thổi lá vàng dính ở môi, cười to:

– Đúng vậy, ta chỉ cần năm rương…

Sau đó lẳng lặng cầm chủy thủ đặt lên cổ Đồ Hành Khiếu còn đang bận rộn gom tiền vàng, kéo một phát, mặt dày nói:

– Nhưng của ngươi, cũng là của ta hết.

Máu nơi động mạch bắn lên cao hai ba trượng, bắn tung tóe, như pháo hoa nổ trong ngày tết. Môn đồ trong mắt chỉ có vàng là vàng, đến lúc này mới phát hiện ra. Vương Tại Thượng cười gằn, liếm liếm máu dính trên thanh chủy thủ:

– Không giết hắn thì sau khi rời khỏi đây bị giết chính là chúng ta. Nhìn cái gì? Phân chia tiền bớt được một tên, các ngươi không thích à?

Nói xong đá thi thể Đồ Hành Khiếu đi, vui vẻ nói:

– Lão đồ, huynh đệ biết ngươi yêu tiền, nay lấy tiềền chôn ngươi, ngay cả hoàng đế cũng không có đãi ngộ này, ngươi cái chết của ngươi không oan chút nào.

Tuy mọi người không quá tán đồng chuyện hai vị tông chủ đấu tranh nội bộ, nhưng Hỏa Tông chủ nói đúng, Đồ Khiếu Hành quá tham lam, giờ hắn yêu cầu họ vận chuyển vàng, sẽ tạm thời giữ cái mạng của họ lại. Đến khi vàng được chuyển lên thuyền rồi, đám bọn họ chưa chắc đã tránh khỏi bị giết, sau đó bị vứt xác xuống biển. Con người đều ích kỷ, giữa mạng sống của người khác và mạng sống của mình thì đương nhiên lựa chọn cái sau.

Vì thế một mạng người liền biến mất như thế, người chứng kiến không những không tính tố giác với Minh chủ, thậm chí còn chủ động giúp vùi lấp thi thể, ngay cả thỏi vàng bị máu bắn vào cũng được lau lại sạch sẽ.

– Tốt.

Vương Tại Thượng phá lên cười,

– Tiếp theo chỉ có thuyền chúng ta thôi, ra ngoài thì có bao nhiêu chia đều bấy nhiêu, còn chia cho người ngooài thì còn phải xem chúng ta có vui vẻ hay không.

Tiền vàng châu báu trước mắt cũng đã đủ cho họ tiêu khiển, căn bản không ai có hứng thú đi xem tình hình ở bên trong cánh cửa đá kia.

Suối bên trong cửa đá vang lên tiếng róc rách, mạch nước ngầm tạo thành từng vòng xoáy trong viên trì, sương mù bốc lên mù mịt. Nhưng sương mù này không bay lên không trung, chỉ lắng đọng dưới đáy, cuồn cuộn sóng trắng phủ trên mặt nước, làm mọi người nhớ tới sáng sớm và ban đêm trên Bồng Sơn.

Đại Tư Mệnh báo cho Nhai Nhi biến cố xảy ra bên ngoài, cô sững sờ một lúc lâu không nói gì. Ba Nguyệt Lâu có tai mắt của Lệ Vô Cữu, cô đã biết từ lâu, nhưng người đó là Tô Họa thì thật sự làm cô bất ngờ.

Nàng ta là sư phụ của cô, năm ấy Lan Chiến đưa cô vào Nhược Thủy môn, cô từ sáu tuổi đã đi theo Tô Họa. Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn tin tưởng nàng ta, dù mọi người có phản thế nào, cô nhận định Tô Họa sẽ không phản. Lúc trước giết Lan Chiến tiếp quản Ba Nguyệt Các, những nguyên lão kia vẫn luôn chỉ trích phê bình cô khi lên kế nhiệm, vẫn là Tô Họa dẫn đầu quy thuận, vì sao cuối cùng người đó lại là nàng ta?

– Đã chết rồi à?

Đại Tư Mệnh nói phải,

– Chết rồi, ta vẫn đến chậm nửa bước, may mà cứu được Yêu Quái và Quỷ Quái.

Ít nhiều Tử Phủ quân cũng đã có dự kiến, lúc ấy anh phái Đại Tư mệnh lên Cô Sơn chuyển động Thái Ất kính, cô còn chưa hiểu an bài của anh, giờ sự việc xảy ra, cô mới biết dụng tâm của anh. Chẳng trách anh không tán đồng Đại Tư Mệnh cùng Tô Họa ở bên nhau, tận đến khi Đại Tư Mệnh thanh trừ tooàn bộ ký ức về Tô Họa, anh còn tỏ vẻ rất vui mừng, thì ra anh đã sớm đề phòng Tô Họa rồi.

Nhai Nhi ủ rũ nhìn anh, anh nói không được khóc,

– Vì một phản đồ không đáng.

Trên mặt Lệ Vô Cữu lộ vẻ xót thương, thở dài:

– Phản đồ trong mắt các ngươi lại là đại công thần của ta. Nếu không có cô ta, làm sao biết được người của Ba Nguyệt Lâu khi nào thì tấn công Thiên Ngoại Thiên chứ. Mấy vị đại hộ pháp của ngươi đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, đặc biệt là Minh Vương Ngao Tô.

Cho nên cái chết của Minh Vương cũng có liên quan đến Tô Họa, khi đó hành động của lâu chúng dùng ám hiệu để liên hệ, cô không ở đó, Tô Họa chính là thủ lĩnh của mọi người, kết quả vị thủ lĩnh này lại có dã tâm kín đáo, như vậy thì bất trắc mà Minh Vương gặp phải cũng không phải là ngoài ý muốn.

Nhai Nhi chưa bao giờ hận một ngơời như thế, cô hận Tô Họa hai mặt, càng hận Lệ Vô Cữu ở phía sau thao túng tất cả.

Lệ Vô Cữu thấy đôi mắt cô đỏ ngầu nhìn mình thì hoảng sợ:

– Lâu chủ bớt giận, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi, giờ cô không thể ra tay, nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đừng quên bản đồ vảy cá cùng nửa cái mạng của Tung Ngôn còn trong tay ta, cô cần phải học khống chế cảm xúc. Thực ra mưu quyền từ xưa đến giờ đều như vậy, là binh bất yếm trá. Tô Họa cũng không phải bố trí cho cô, cô ta là quân cờ ta phái giám thị Lan Chiến. Lúc trước Lan Chiến xắp đặt cô ta vào Nhược Thủy môn, giờ cô hận ta bao nhiêu, khi đó cô ta hận Lan Chiến bấy nhiêu. Lan Chiến mới đầu cũng không coi trọng cô ta, mà ta lại có yêu cầu một người có tính quật cường lại dẻo dai, thay ta coi chừng Ba Nguyệt Các. Nhưng ta không thể ngờ, cô ta lại có tình có nghĩa với các ngươi như thế, vốn dĩ diệt trừ những sát thủ đó căn bản không cần chờ đến lúc ta và Tử Phủ quân gặp mặt, là cô ta dùng đủ lý do để kéo dài, mới ép ta phải vội vã ra tay. Con người mà, trong lòng có tình cảm thì sẽ trở nên vô dụng. Nếu cô ta đao thương bất nhập, các ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn rồi, nói một lời công bằng, các ngươi nên cảm kích cô ta mới đúng đấy.