Chương 39: Mượn ngươi giải ta nộ khí chút!
Thẩm Thiên Thu quay người mang lấy 'Hắc Ngục Kiếm' lui về phía chỗ của Tinh Môn dưới ánh mắt của vô số người.
Hở là người nhìn thấy hắn tiến lại gần đều là tránh sang một bên tạo thành một lối mòn cho hắn đi, bởi họ biết cái này thiếu niên là thật đang bốc hỏa trong lòng hơn nữa sát khi đang cực thịnh...
Nếu như đứng chắn trước mặt hắn làm cản trở hắn nói không chừng hắn lấy một kiếm trảm sát bọn hắn mấy cái, vừa rồi một màn kia bọn hắn còn là từng cái ghi nhớ tới đâu...
Thiếu niên này sở hữu sức mạnh và tốc độ mà ngay cả 'Kiếm tử' của Kiếm Môn cũng không phản ứng kịp thì bọn hắn tính là gì cơ chứ!
Cầm hắc kiếm trong tay Thẩm Thiên Thu cước bộ nhanh chóng tiến tới trước mặt Âm Ninh Thanh nãy giờ đã đỏ hoe hai mắt, khụy hai chân xuống mà khóc trong một gốc.
Đưa ra hắc kiếm lên trước mặt Âm Ninh Thanh, Thẩm Thiên Thu cất tiếng lên nói: "Ninh Thanh sư muội hãy nén đau thương, sư đệ tuy là t·ử t·rận nhưng là t·ử t·rận trên sàn đấu có thể là rất vinh quang, này kiếm dù sao là của sư đệ để lại nên ta mong là muội giữ lấy."
"Sư muội yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ đòi cả gốc lẫn lãi lại cho sư đệ từ trên người tên Kiếm Nam Thiên kia mà báo thù cho sư đệ."
"Cảm tạ sư huynh, ta tin huynh nhất định có thể thực hiện lời mình nói tuy nhiên thù của đệ đệ mình vẫn là người tỷ tỷ này là muội đến đòi đi." Âm Ninh Thanh lau đi hai dòng lệ ấm đang chảy trên gò má mình nói: "Nếu không muội còn mặt muội nào mà đối diện với mẫu thân và đệ ấy chứ."
"Nếu muội đã muốn vậy thì trận ngày mai ta là sẽ chỉ phế đi hắn tứ chi vậy, còn về mạng thì giữ lại cho muội." Thẩm Thiên Thu tuy là tiếp xúc với vị sư muội này không quá lâu nhưng là cũng biết sư muội này của hắn có bao nhiêu phần yêu thương và chiều chuộng đệ đệ của chính mình.
"Đa tạ đại sư huynh." Âm Ninh Thanh thi lễ đáp
"Đều là người một nhà cả cần gì như thế lễ nghi đâu." Thẩm Thiên Thu đỡ Âm Ninh Thanh đứng dậy nói: "Muội là chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo của muội với vị kia tiểu vương giả của 'Hải giới' ta đi. Dù sao cũng là con trai của Hải Hoàng nên hắn là sẽ không dễ đối phó đâu."
"Muội hãy cố gắng lên, ta sẽ về chỗ sư tôn để hỏi người liệu có cách nào cứu sống Cương Trực đệ hay không?"
Lời nói rơi xuống, Thẩm Thiên Thu liền tiến về chỗ Băng Thanh Nhật ngồi mà đứng kế bên.
Âm Ninh Thanh đè nén tất cả những giọt nước mắt, sự nhu nhược, yếu đuối nãy giờ vào trong sau đó chậm rãi bước lên sàn đấu với một gương mặt xám xịt.
Hai mắt đỏ hoe nhưng trong ánh mắt lại chứa một tia lạnh lùng khẽ nhìn lướt qua toàn trường, thanh âm vang lên: "Giao Minh Chiến ở đâu, mau lên đài đấu."
Bất kỳ người nào bị ánh mắt của nàng lướt nhìn qua đều có cảm giác mình bị rơi vào hầm băng mà run rẩy.
Thân ảnh thiếu nữ trước đó mang ra đàn cầm tựa như tiên nữ hạ phàm kia giờ phút này đây tựa như đem bản thân tắm trong biển máu mà ngoi lên chứa đầy oán hận vậy.
Toàn trường yên tĩnh.
Bỗng...
"Ta ở ngay đây, lời của người đẹp ta là không có cách nào từ chối được a."
Một tiếng nói vọng lại truyền ra sau đó một thân ảnh từ dưới đài đi lên, thân mang lam bào họa tiết sóng nước dập dờn.
Trên đầu có hai cái sừng nhỏ, thân thể cứ như được nạm bảo thạch vậy.
Không ai khác chính là một trong ba người được 'Tam giới' gọi là tiểu vương giả: Giao Minh Chiến!
"Cô nương à, gương mặt xinh đẹp như thế tại sao lại phải cọc cằn a...Như thế sẽ khiến cô bớt đẹp đi đó." Giao Minh Chiến nhìn dung mạo của Âm Thiên Thu nói: "Dung mạo đẹp đẽ thế này, không biết cô nương đã có hôn phối chưa nếu là chưa thì cô có thể làm vợ của ta nếu muốn."
"Chỉ cần cô làm vợ ta thì mâu thuẫn trước kia của Tinh Môn cô với 'Hải Cung' ta là nói phụ thân xí xóa cho qua chuyện."
"Hơn nữa còn có thể khiến Tinh Môn thành một trong những phụ tá đắc lực của phụ thân ta, từ đó Tinh Môn chính là phong quang vô hạn."
"Khua môi múa mép, 'Hải Cung' các ngươi là thứ gì mà cũng muốn Tinh Môn ta phục tùng." Âm Ninh Thanh giọng có chút đánh thép nói: "Bản cô nương gọi ngươi lên đây không phải để ngươi nói nhảm nhiều như thế, mà ta gọi ngươi lên là để mượn ngươi làm bao cát bằng thịt."
"Giúp ta...giảm nộ khí một chút!"
Lật tay ra đàn cầm xuất hiện, Âm Ninh Thanh không chút chần chờ cũng không đợi Giao Minh Chiến đáp lời.
Từng ngón tay xinh xắn mà tinh tế lướt trên dây đàn khẽ gảy từng tiếng từng âm tạo thành sóng xung kích đánh tới trước người Giao Minh Chiến khiến hắn b·ị đ·ánh lùi ra sau cả mấy chục bước.
Hai chân dẫm mạnh lên sàn đài ổn định lại thân hình sau khi bị sóng âm đánh lui, Giao Minh Chiến nhìn Âm Ninh Thanh cười nhạt nói: "Người xưa nói quả là không sai, hoa hồng càng đẹp thì càng có có gai, mà ta lại chính là thích như ngươi thế này nữ tử."
"Càng là hung dữ càng là khiến ta động tâm muốn chinh phục mà đè ở dưới thân nhìn ngươi la hét đâu a..."
"Đê tiện đồ vật, hôm nay bản cô nương ta sẽ trước hết lấy mạng ngươi để hạ hỏa sau đó sẽ tính sổ sách với tên 'Kiếm tử' của Kiếm Môn, Kiếm Nam Thiên kia." Âm Ninh Thanh hằng giọng nói: "Đòn tiếp theo đây ngươi sẽ không chỉ bị như thế nhẹ nhàng đánh lùi ra sau đâu."
Thân thể Âm Ninh Thanh dần trở nên sáng lên, một vầng trăng sáng chói màu bạc hiện ra phía trên đỉnh đầu của nàng.
'Ngân Nguyệt linh thể' triệt để hiện ra.
"Cẩn thận, Ngân Nguyệt KhúcGiao Long Tịch ĐiểnGiao Long Tịch Điển rồi. Không uổng công ta yêu thương bồi dưỡng nó." Hải Hoàng nhìn thấy con trai mình vậy mà vận dụng ra được chiêu đầu tiên 'Thôn Hải Nạp Thủy' là cười phá lên nói.
"Chúc mừng, chúc mừng ngươi nha Hải Hoàng, nhi tử ngươi vậy mà ở 'Tinh ngân' cảnh sơ kỳ luyện thành thức đầu của điển tịch lưu truyền lâu đời, xem ra trận lần này nhi tử ngươi thắng rồi." Thiên Đế lên tiếng nói với Hải Hoàng
"Đó là tất nhiên rồi dù sao cũng là nhi tử của ta sao có thể kém được chứ hơn nữa nó là đã vận dụng chiêu đầu tiên trong điển tịch, sức mạnh của nó lúc này là cường thịnh nhất, thắng là chắc chắn." Hải Hoàng cười nói: "Có điều kia tiểu nha đầu cũng là không tệ chỉ trong vòng mấy chiêu lại ép ta nhi tử sử dụng át chủ bài của bản thân mình ra đấu với nàng."
"Nếu như nha đầu này không phải là đệ tử Tinh Môn, ta chắc chắn là sẽ mang về trọng điểm tài bồi không chỉ thế còn có thể để nàng ta lấy con trai ta làm chồng như vậy hẳn sẽ tốt đẹp đâu; chỉ là...Đáng tiếc, cô ta không có số hưởng này phúc phận."
"Ta thì là nghĩ chưa chắc rằng tiểu cô nương kia của Tinh Môn là sẽ thu ngươi nhi tử đâu Hải Hoàng à." Địa Vương cười nói
Hải Hoàng khẽ chau mày lại nói: "Ngươi là có ý gì đây Địa Vương, chẳng lẽ ngươi nói con trai ta sẽ thua một con nhóc vắt mũi chưa sạch của Tinh Môn kia sao?"
"Hải Hoàng ngươi là đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta là không sợ ngươi đâu." Địa Vương hờ hững đáp: "Tuy nhi tử ngươi cường hãn vận dụng ra 'Thôn Hải Nạp Thủy' thực lực chênh lệch là không sai nhưng là ngươi nhóm quên mất một điều quan trọng."
"Kia nha đầu không chỉ là thiên kiêu chi nữ của 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' mà còn là đệ tử thân truyền của đại môn lão Lê Tú Ngọc đâu."
Hải Hoàng và Thiên Đế nghe đến kia tên là chợt nhớ ra đến.
Đại môn lão của Tinh Môn: Lê Tú Ngọc!
Người từng được xem là đệ nhất tinh trận sư, trước kia khi chưa đột phá lên 'Tinh Linh' cảnh, lúc nàng vẫn còn là 'Tinh ngân' tiền kỳ cảnh giới đã dựa vào tài nghệ trận pháp của mình mà đối đầu với 5 người 'Tinh ngân' cảnh đỉnh phong có thể là cuối cũng nàng đã phản sát hai tên, trọng thương ba tên còn lại, về sau nàng lại đi theo sau Băng Thanh Nhật gia nhập Tinh Môn tiến cảnh thần tốc thành vì 'Tinh Linh' cảnh, cảnh giới trận pháp càng là thêm cao thâm.
Vậy thì Âm Ninh Thanh đệ tử của nàng thiên phú về trận pháp sao có thể kém được.
Giờ phút này sắc mặt của Hải Hoàng vốn đang vui mừng cũng là âm trầm.
Kia nha đầu có thể ép nhi tử hắn vận ra đại chiêu nhưng là vẫn chưa vận dụng ra cái gì trận pháp mà chỉ gảy đàn đã đánh ngang cơ.
-Trên sàn đấu lúc này-
Giao Minh Chiến sau khi dùng 'Thôn Hải Nạp Thủy' tạo thành vòi rồng đánh tới sóng âm kia mà đánh nát sóng âm thì đã cấp tốc vận chuyển tinh lực truyền vào vòi rồng khiến nó lớn mạnh hơn mà lướt tới phái Âm Ninh Thanh.
"Ha ha, cô nương à hãy chịu thua mà ngoan ngoãn theo ta đí nếu không ngươi là sẽ c·hết đó." Giao Minh Chiến nhìn vòi rồng cuốn tới bao bọc Âm Ninh Thanh bên trong mà không ngừng đánh lên thân thể nàng, cười nói: "Chỉ cần cô theo ta thì ngày sau cô chính là nữ chủ nhân của cả 'Hải giới' làm sao lại như thế ngu ngốc quyết định chịu c·hết tại đây đâu."
Âm Ninh Thanh đứng ở giữa vòng xoáy bằng nước mà mỉm cười.
Thấy nàng đã bị khốn vào cảnh này mà còn mỉm cười, Giao Minh Chiến khẽ đen mặt nói: "Ngươi là cười cái gì?"
"Ta cười là vì ngươi quá ngu ngốc, ta cười là do ngươi quá tự cho nhà ngươi điển tịch là vô địch." Âm Ninh Thanh cười nói: "Ngươi thật nghĩ là này xoáy nước đủ để g·iết c·hết ta khi ta đang dùng 'Ngân Nguyệt linh thể'. "
"Ngươi thật cảm thấy ta là không có cách thoát ra này vòng xoáy? Nực cười!"
"Ngươi tựa hồ là quên ta là ai đồ đệ đi."
Nghe thấy Âm Ninh Thanh lời nói Giao Minh Chiến khẽ cứng người như nhớ ra gì đó...
Nàng là ai đồ đệ?
Lê Tú Ngọc!
Sắc mặt khẽ biến lập tức vận chuyển xoáy nước nhanh hơn đè ép vào thân thể nàng.
"Bây giờ ngươi mới nhận ra, có thẻ là...Muộn!." Âm Ninh Thanh biết ý nghĩ của Giao Minh Chiến nên chỉ khẽ cười lật trong bàn tay ra từng cái ấn ký trận văn quát lên: "Càn vi thiên, Khôn vi địa, Nghịch làm nhân; 'Càn Khôn Nghịch Chuyển trận'. "
Mở!