Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 34: Hắn là ta nhóm môn chủ!




Chương 34: Hắn là ta nhóm môn chủ!

Thân thể Băng Đăng lúc này cứng đờ, gương mắt kinh hoàng bạt vía, mồ hôi nhiễu nhạo, thần sắc kinh hãi nhìn về phía mình yết hầu xuất hiện kia cánh tay cùng với giọng nói mang theo hơi thở tử thần kia mà run rẩy.

Người kia thế mà không hay không biết từ lúc nào tiến tới hắn phía sau...

Hơn nữa cổ hơi thở mà ngươi kia tỏa ra khiến hắn một 'Tinh ngân' cảnh đỉnh phong không thể động đậy mà cử động...

Nhất định là cường giả cảnh giới cao hơn hắn mà lại...tựa hồ người kia đến từ Tinh Môn a.'

Nếu không vì sao như thế tức giận đâu?

"Ngươi cái này lão già vẫn là nên tỏ ra dáng vẻ của một bậc tiền bối nên có đi." Thân ảnh kia lại tiếp tục nói: "Đừng nghĩ rằng bản thân đột phá lên 'Tinh ngân' cảnh đỉnh phong là có thể tùy ý dương oai sau đó động thủ với đệ tử Tinh Môn ta."

"Không ngại nói cho lão già ngươi biết một chút, hiện nay nếu như Tinh Môn ta muốn xóa xổ ngươi 'Băng gia' chính là không cần sợ hãi mấy phương vương giả thế lực người can thiệp...Bởi dù có can dự vào bọn hắn cũng là cùng c·hết đồng dạng mà thôi."

Nghe tới thanh âm này lần nữa Băng Đăng khẽ nhíu mày lại.

Lời nói của thân ảnh kia quá mức cuồng vọng, bá đạo đi...Thế mà hội không thèm để ý thế lực vương giả nhóm, thậm chí còn nghĩ diệt 'Băng gia'.

'Băng gia' nay không còn giống như dĩ vãng, 'Băng gia' hiện tại có thể là hàng thật giá thật một 'Trung' cấp nhị phẩm thế lực gia tộc...

Hơn một năm qua được sự giúp đỡ đến từ Kiếm Môn, gia của hắn nhóm thế nhưng là tiến bộ thần tốc thực lực tăng trưởng gấp nhiều lần cho dù là 'Hàn Băng Tông' cũng không dám coi thường.

Vậy mà cái này Tinh Môn lại dám buông lời đe dọa diệt gia!

"Không biết là vị tiền bối nào của Tinh Môn, cái này là ta không phải thế nhưng là..." Băng Đăng khó khăn nuốt vào một ngụm nước bọt nói một hơi: "Ngài buông lời đe dọa như vậy thật không phải đâu, dù sao đệ tử của quý môn cũng không có việc gì đáng ngại cho nên ta thiết nghĩ mỗi bên lùi một bước đạo lý."

"Ồ kia tứ tộc lão 'Băng gia' ngươi muốn như để ta lùi một bước rồi." Thân ảnh kia cười nhếch miệng nói: "Những gì ta nói cũng không phải cái gì dối trá sự tình mà là sự thật chính là như vậy."

"Hơn nữa đệ tử Tinh Môn ta đúng là không có việc gì thế nhưng là đệ tử của ta đâu?"

"Kia có thể là ta duy nhất hiện này một vị đệ tử a, ngươi không chỉ đả thương hắn mà còn động sát tâm muốn g·iết hắn!"

"Sự việc như thế ngươi lại nói với ta một câu đơn giản mỗi bên lùi một bước sao?"

Thanh âm thân ảnh kia dần trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, một tay chụp mạnh vào yết hầu xiết mạnh.

Băng Đăng bất ngờ bị tóm lấy bóp chặt mà không thể phản kháng chỉ có thể dãy dựa trong vô vọng cùng sợ hãi

Hắn bây giờ là minh bạch, phía sau hắn thân ảnh thế nhưng mà môn chủ Tinh Môn, hắn cái này người vậy mà trước mặt đại gia định g·iết đệ tử môn chủ Tinh Môn.

Một đạo tiếng vang từ trong đình việc lúc này vọng ra: "Tinh Môn môn chủ vẫn là mong thủ hạ nương tình, đừng sinh khí a."

"Ngài thế nhưng là nhân vật đức cao vọng trọng nhân vật a."

Chỉ thấy bên trong bốn cái thân ảnh cước bộ lướt tới...

Bốn thân ảnh kia xuất hiện khiến mọi người xung quanh lập tức tập trung lại nhìn nhìn.

Đại gia đều là kinh ngạc.

Bốn vị này thế nào chạy ra đến rồi?

Người đến không ai khác chính là giả chủ đương nhiệm hiện tại của 'Băng gia' cùng ba vị tộc lão.



Băng Lĩnh.

Băng Ẩn.

Băng Vô Ưu.

Băng Lưu.

Cái này nhất khắc cả đám Băng Càn, Băng Trình đều là tiến lên tới cúi đầu thi lễ nói: "Phụ Thân, các tộc lão"

"Phụ thân, gia chủ, nhị thúc, tam thúc."

"Ùm"

Đám người Băng Lĩnh chỉ khẽ gật đầu rồi đi tới chỗ ví trí Băng Đăng cũng vị kia môn chủ cúi đầu hô: "Tiền bối, ta nhóm là nghĩ ngài trước hết nên hả tứ tộc lão ra tới, sau đến chúng ta cùng là ngồi xuống trò chuyện a."

"Mọi chuyện đều là hiểu lầm hiểu lầm thôi, mong ngài đại nhân độ lượng không chấp nhặt với Băng Đăng tộc lão của ta gia."

Thân ảnh kia chỉ im lặng không đáp, thả lỏng cổ tay đánh một chưởng vào lưng Băng Đăng khiến hắn bay đi tới đám người Băng Lĩnh thân trước.

Băng Lĩnh đám người cũng là trầm mặc, nhăn mày.

Vị môn chủ này đúng là có phần bá đạo không cho bọn hắn mặt a.

"Có chuyện gì ngươi nhóm tự mình bàn đi, ta là không cần thiết nghe ngươi nhóm lời nói." Thân ảnh kia đạm mạc nói: "Ta chỉ khuyên các ngươi một câu đừng nghĩ 'Băng gia' thành 'Trung' cấp nhị phẩm thế lực, phía sau càng là có 'Diệm Xích Kiếm Môn' chống lưng liền có thể như thế cao ngạo trước mặt Tinh Môn ta."

"Cẩn thận bản thân hội bị g·iết cũng không rõ tại sao?"

"Chúng ta đi!"

Lập tức thân ảnh biến mất không dấu vết, đám người Phan Phi Hải, Thẩm Thiên Thu cũng là quay người bỏ đi.

Cả đình viện 'Băng gia' chỗ đều là trầm mặc nghĩ nghĩ.

"Gia chủ, người nhìn rõ kia vị môn chủ dung mạo cùng thực lực sao?" Băng Vô Ưu lên tiếng phá vỡ không gian im lặng

"Không nhìn rõ được diện mạo của người này, bởi vị này môn chủ đã dùng cái gì đó biện pháp che giấu đi." Băng Lĩnh lắc đầu ngưng trọng nói: "Thực lực người này ta nhìn không thấu nhưng hẳn là không bằng môn chủ Kiếm Môn, ta tựa hồ trên người hắn nhận thấy một khí tức quen thuộc."

"Gia chủ cảm thấy như vậy hẳn là do kia Băng Thanh Nhật phế vật đã gia nhập Tinh Môn hơn nữa còn được mang theo tới đây địa phương, chắc hẳn hắn cùng môn chủ Tinh Môn tiếp xúc qua nên ngài mới cảm thấy như vậy." Băng Đăng một mặt nộ khí nói

"Cái này phế vật năm đó đều là nên sớm g·iết c·hết, nếu không phải hắn đám Băng Càn cũng không gây sự dẫn đến đánh nhau, khiến kia vị kia thiếu niên Thẩm Thiên Thu ra đến chiến, sau đến hắn b·ị t·hương thì sư tôn hắn xuất hiện nơi này." Băng Ẩn hừ lạnh một tiếng nói: "Tất cả đều do hắn cái đó phế vật."

"Được rồi đại gia đều là quay vào trong nghỉ ngơi đi, ngày mai là đại điển chính thức bắt đầu rồi, kia phế vật cứ để hắn sống thêm hôm nay đi." Băng Lĩnh âm trầm nói: "Trên sàn thi đấu để cho Càn nhi, Tấn nhi bọn hắn mấy cái nếu gặp được hắn thì đ·ánh c·hết là được, nếu hắn c·hết trên đài thì dù là Tinh Môn cũng không dám đối ta 'Băng gia' động thủ."

"Về phần những cái kia thiên kiêu nếu như Càn nhi bọn nó đánh được thì đánh không đánh được thì chịu thua chính là, dù sao cũng là có người nhắm lấy Tinh Môn thiên kiêu đâu."

Lời vừa nói ra đại gia đều là đật đầu.

Đích thực là như thế...Từ một chiến vừa rồi thì bọn hắn là nhìn ra được một chút thực lực của Thẩm Thiên Thu.

Hẳn là 'Tinh ngân' cảnh đi còn về mức nào thì không quá rõ ràng nhưng chắc chắn mạnh hơn tiền kỳ.

Thiêu kiêu chi tử thiên phú trác tuyệt như vậy, đệ tử 'Băng gia' là đánh không lại được có thể là...



Những kia thiên kiêu của các thế lực 'Thượng' cấp có thể là đủ sức đánh đi.

Một bên khác đám người Tinh Môn cũng là về tới đình viện của mình.

Vừa tiến vào định viện Vũ Minh đã lớn tiếng nói: "Đám kia 'Băng gia' đúng là tức c·hết lão tử, vậy mà dám khiến Thu nhi b·ị t·hương như vậy, nếu vừa nãy không phải môn chủ ra tay, ta lã đã xông ra một kiếm bổ c·hết kia lão già."

"Thật không hiểu môn chủ là tại sao lại bỏ qua cho hắn nhóm."

"Vũ hộ pháp, ngươi đừng có như thế suy nghĩ ngây thơ nữa, ngươi tưởng là môn chủ không muốn sao." Lê Tú Ngọc lên tiếng phản bác: "Từ trước đến giờ ngươi thấy qua môn chủ như hôm nay như thế kia tức giận sao?"

Đại gia đều là im lặng suy nghĩ, liên tưởng đến cảnh tượng khi nãy, đúng là...lần đâu thấy môn chủ tức giận như thế lời nói a!

Lê Tú Ngọc nói tiếp: "Không phải môn chủ bỏ qua hắn nhóm mà là môn chủ không muốn làm lớn chuyện mà thôi, dù sao nơi này là 'Thiên Đình' chỗ cũng không phải ta nhóm chỗ, một khi hội náo lên mấy phe kia vương giả đều sẽ nhúng tay vào."

"Môn chủ là đang bảo toàn thực lực không muốn để người khác phát giác, càng là muốn bảo hộ ta nhóm. Nếu như chỉ có mình môn chủ thì náo lớn ra sao cũng không ai làm gì được có thể là ta nhóm tại, huynh ấy là không làm náo lên."

"Cách nghĩ của Ngọc môn lão cũng giống với ta." Phan Phi Hải đáp: "Chúng ta tới đây mục đích là gì đại gia là muốn nhớ tới, cho nên tuyệt đối không thể xúc động mà làm việc theo cảm tính."

"Đám đệ tử các ngươi cũng là như vậy, trên sàn đâu thì cứ việc tự nhiên thoải mái đánh, dù đ·ánh c·hết đối phương cũng không ai dám nói gì bởi vì chúng ta tại nhưng nếu nháo sự phía dưới sàn đấu thì không khéo sẽ là đem mạng mình đi treo thậm chí kéo cả môn phái, các ngươi rõ sao?"

"Rõ, Phan hộ pháp." Thẩm Thiên Thu, Âm Ninh Thanh, Thiên Kình Thư, Mộng Nhu Mị, Âm Cương Trực, Trương Tuân đều là gật đầu đáp.

"Dô... đại gia thế mà đều đã dặn dò xong rồi sao?"

Từ ngoài đình viện thân ảnh trước đó túm lấy yết hầu Băng Đăng, làm náo động cao tầng 'Băng gia' xuất hiện.

Kia gương mặt không ai khác ngoài Băng Thanh Nhật.

Hắn ban đầu vốn không định ra tay mà chỉ muốn nhìn xem tiến bộ của Thẩm Thiên Thu như thế nào, kết quả là vị này đồ đệ không khiến hắn thất vọng.

Có thể là kia Băng Đăng lão già vậy mà muốn g·iết người nên hắn đành phải ra tay thay mặt đệ tử đòi công đạo .

Nhìn kia thân ảnh mọi người đều là thi lễ tới.

"Thu nhi, v·ết t·hương của con như thế nào rồi." Băng Thanh Nhật mở miệng hỏi han

"Dạ bẩm sư tôn, v·ết t·hương của con đã đỡ nhiều rồi chỉ là trước đó dùng quá nhiều sức nên cẫn phải bổ sung lại nếu không ngày mai sẽ khó đánh."

"Ùm, vậy thì con đem này mai đan dược uống vào điều dưỡng đi." Nói rồi Băng Thanh Nhật ném ra một khỏa đan dược ngân sắc tới chỗ Thẩm Thiên Thu

Thẩm Thiên Thu ngồi xuống thiền định bắt đầu dưỡng thương bổ sung lượng tinh lực tiêu hao.

"Đại gia đều là riêng phần mình nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ là rất náo nhiệt đâu." Băng Thanh Nhật quay sang nhìn những người khác nói.

Mọi người gật đầu cấp tốc tản ra.

-Sáng hôm sau-

Hôm nay chính là ngày đầu tiên của đại điển tộc hội.

Tại trung ương chính giữa 'Thiên Đình' là một sàn đấu lớn được dựng lên vô cùng hùng vĩ.

Xung quanh các môn phái thế lực lớn nhỏ đều là đi tới vị trí của mình mà tọa hạ xuống.



Ở vị trí cao nhất là chỗ của ba thế lực vương giả. trên bảo tọa ba gương mặt bất chợt hiện ra khiến toàn trường náo động.

Kia chính là ba vị vương giả, người nắm quyền lực tối cao: Thiên Đế, Hải Hoàng, Địa Vương.

Nhìn thấy ba người mọi người đều là kính cẩn lấy mà cúi đầu chào, tuy nhiên...

Có một phương thế lực thế mà không có lấy gì nghiêm chỉnh mà cúi chỉ mà chỉ chấp tay đứng thẳng người khiến toàn trường một mặt ngốc đi.

"Này là phương nào thế lực mà bá khí như vậy, ngay cả ba vị vương giả cũng không cúi đầu chào."

"Ngươi này là ở trong rừng tới sao vậy mà không biết kia là 'Nhật Nguyệt Tinh Môn'?"

" Cái này môn lợi hại sao?"

"Nào chỉ là lợi hãi ta nghe nói môn chủ bọn hỏ có thể bình bình khởi tọa cùng các vương giả mà không khách khí, các vương giả cũng là không nói gì a."

"Nghe ngươi nói vậy này môn chủ hẳn rất lợi hại đi."

"Đó là tất nhiên."

Các đệ tử của các môn phái xung quanh rù rì to nhỏ bàn tán.

Ngay lúc này một tiếng cười thất thanh phát ra toàn trường nói: "Băng Thanh Nhật ngươi cái phế vật vậy mà dám ngồi lên bảo tọa chỗ của môn chủ Tinh Môn các ngươi. Môn chủ Tinh Môn là không có dạy qua ngươi làm người khác thế nào với phế vật sao?"

"Thật coi là gia nhập Tinh Môn liền là không biết tiết chế mà trương cuồng sao? HA HA HA"

Toàn trường nhìn về phía nơi thanh âm phát ra thì thấy đó chính là địa phương 'Băng gia' chỗ, người mở miệng chính là Băng Ẩn.

Nghe Băng Ẩn lời nói đám người đều là quay đầu nhìn lên bảo tọa chỗ Tinh Môn mà kinh ngạc...

Trên bảo tọa vậy là một vị thanh niên tầm 20 tuổi bộc dáng, tóc dài cột lên, gương mặt thanh tú điểm, ngũ quan cân xứng, thân khoác thanh sắc bạch y nhìn vô cùng chất phát.

Cái này vị là ai đâu?

Chẳng là trong miệng kia người 'Băng gia' nói phế vật? Nếu vậy thì hắn sao lại được ngồi tại đó?

Ngay khi đại gia còn một mặt khó hiểu, Băng Ẩn lại cười rất sảng khoái, có thể là...

Chát...

Một bàn tay xuất hiện phiến tại hắn mặt trên khiến hắn bay thẳng vào góc tường

Gầm...

Toàn trường chấn kinh...Thế nào hội bị tát bay rồi?

Một giọng nói thánh hót nhã nhặn mang theo chút tức giận nói: "Dám nói môn chủ của Tinh Môn ta là phế vật, ngươi đáng đánh."

"Nếu môn chủ bọn ta là phế vật thì ngươi tính là gì mặt hàng."

"Một 'Tinh kim' nhỏ bé sâu kiến đồng dạng cũng dám mở miệng."

"Đại gia là nhớ kĩ ta cái này lời nói."

"Người thanh niên này liền là...Ta nhóm Tinh Môn môn chủ. Người nào dám bất kính chính là CHẾT!"

Người phát ra thanh âm không ai khác chính là Lê Tú Ngọc.

Nghe giọng nói kia mọi người đều dại ra...kia thanh niên chính là Tinh Môn môn chủ trong miệng người đời, vị kia cao cao tại thượng môn chủ chính là hình đáng như vậy?