Chương 32: Gặp lại 'Băng gia' người
'Đại điển tộc hội' mỗi 50 năm sẽ được cử hành một lần.
Đại điển được tổ chức mỗi lần ở mỗi địa điểm khác nhau xoay vòng ở ba thế lực lớn nhất 'Tam giới' chính là chỗ của ba vị vương giả chưởng khống này thế giới:
'Thiên Đình' của Thiên Đế
'Hải Cung' của Hải Hoàng
'Địa Phủ' của Địa Vương
Lần trước tộc hội được diễn ra tại 'Địa giới' do 'Địa Phủ' chủ trì.
Cho nên chiếu kháng đến nói lần này tộc hội sẽ được tổ chức tại 'Thiên giới' bên trong do 'Thiên Đình' quản lý
Đại điển tộc hội chính là một sàn đấu được lập nên cho thế hệ trẻ bên trong xếp hạng thiên kiêu chi tử của toàn bộ 'Tam giới'.
Đây là sân đấu giành cho các thiên kiêu chi tử của các thế lực giao thủ với nhau để xếp hạng thứ hạng của bản thân trên 'Anh Tài Bảng'. Thứ hạng càng cao thì tông môn bản thân lại đạt đến được nhiều lời ích về tài nguyên, lãnh địa cũng như quyền phát ngôn.
Đoàn người Tinh Môn dưới sự dẫn đầu của Băng Thanh Nhật đã nhanh chóng tiến vào địa phận trong 'Thiên giới' và vẫn tiếp tục thẳng tiến đến nơi 'Thiên Đình' tọa lạc.
-2 ngày sau-
Ngự không phi hành cả quãng đường dài khiến cảm thấy vô cùng mệt mỏi có thể là khi nhìn về trước địa vực họ là kinh ngạc không thôi.
Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được một rừng trúc phủ đầy mặt đất cũng không có một tòa kiến trúc được xây dựng, duy nhất ở chỗ lối vào rừng trúc có một tấm bia đá lên cao hơn năm trượng, bên trên khắc lấy hai cái kí tự vô cùng bá khí.
THIÊN ĐÌNH!
Có thể là không có cái gì kiến trúc đâu, thế nào còn để tên trên bia đá đây.
Đám người Tinh Môn chính là suy nghĩ như vậy.
Chỉ có riêng Băng Thanh Nhật là không tỏ ra cái gì ngạc nhiên, chậm rãi ngước mặt nhìn lên đám mây trắng phía trên đầu rừng trúc, hai mắt khẽ động
Hai mắt từ đen tuyền con ngươi chuyển hóa thành thanh sắc con ngươi, nhìn vô cùng ta mị nhưng lại có phần thanh khiết thoát tục.
Thông Tuệ Chi Nhãn, mở ra!
Dưới một ánh mắt Băng Thanh Nhật đã nhìn rõ tất cả.
Đám mây trắng phía trên chính là do trận pháp tạo thành, đằng sau những áng mây kia chính là một hòn đảo nổi lơ lửng trên thiên không.
Trên hòn đảo có từng tòa từng tòa kiến trúc vô cùng độ sộ, uy nghiêm mà tráng lệ, xung quanh hòn đảo là có bốn cây trụ lớn làm từ bạch ngọc, trên đỉnh mỗi trụ là có một bức tượng thú được điêu khắc một cách tinh xảo.
Những tượng thú đó lần lượt là: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Cái này bốn thú thế nhưng là 'thánh thú' cường đại vô cùng, ở trong 'Tinh Vực' cũng là tự thành nhất mạch khiến người người sợ hãi không dám day vào.
Nhìn cái này một màn Băng Thanh Nhật là khẽ cười nhạo một tiếng nói khẽ: "Cái này vị Thiên Đế sẽ không phải là nghĩ một mẻ hốt gọn hết đại gia bên trong cái này trận đi."
Một bên Phan Phi Hải nghe thấy Băng Thanh Nhật thanh âm là quay sang hỏi: "Môn chủ ngài là tại nói cái gì trận a..."
"Liền là cái này rừng trúc cùng kia đám mây trận." Băng Thanh Nhật đáp: "Thiên Đình dựa vào khí lực của này trúc lâm lập thành trận pháp khiến cả hòn đảo bay lên trên không, sau lại lấy mây lập trận che giấu hết thảy nên mới có việc ngươi nhóm chỉ thấy một rừng trúc kèm mây lơ lửng phía trên đây."
"Cư nhiên lại có loại trận pháp như vậy." Phan Phi Hải kinh hãi nói: "Nếu không phải ngài nói, ta đều là sẽ như bị mù đồng dạng không nhận biết được đâu."
"Chẳng qua là gặp may mà thôi." Băng Thanh Nhật từ tốn đáp: "Tuy linh thức của ta cường đại đã là mãn cấp nhưng là thực lực của ta còn chưa đủ vận dụng lực lượng đó, lý do ta nhận biết được hai cái trận này là do sử dụng 'Thông tuệ chi nhãn' tới nhìn cái điểm."
"Dựa theo quỹ tích trận pháp ta nhìn qua 'Thông tuệ chi nhãn' thì cái này trận pháp là đạt tới 'linh trận' bát phẩm. Tòa này trận có thể là không phải thứ thuộc về phiến thiên địa này mà là tới từ phía trên cao hơn thế giới."
"Thì ra là vậy, xem ra là đồ của tiên tổ bọn hắn lưu truyền xuống đây." Phan Phi Hải nói
"Cũng chỉ có thể giải thích như vậy." Băng Thanh Nhật quay lại nhìn đám người phía sau nói: "Đại gia cùng ta tiến tới kia bia đá tiến nhập vài 'Thiên Đình' chỗ."
"Nhớ là tại theo sát lấy ta không được rời nửa bước, đề phòng xảy ra chuyện gì."
"Môn chủ, huynh cũng cảm thấy được cái kia khí tức sao." Lê Tú Ngọc đi lên sắc mặt nghiêm túc trầm ngâm nhìn về đám mây dò hỏi
"Không phải cảm thấy mà là nhìn thấy đâu." Băng Thanh Nhật cười khan một tiếng đáp lại: "Thiên Đình đây chính là đang muốn tính toán một cái lớn bẫy, có thể là không cần lo lắng ta tại, mọi người lã sẽ bình an không việc gì."
'Ùm' Lê Tú Ngọc chỉ khẽ gật đầu rồi tiến tới bia đá cùng đám người Tinh Môn.
Đi xuyên qua tấm bia đá mọi người đều cảm thấy bản thân như tiến vào một cái quỷ dị cổ quái địa phương, mỗi bước đi đều có cảm giác lún xuống.
Đi ra khỏi phiến bia đá cả đám người Tinh Môn đều là mắt chữ 'A' mồm chữ 'Ô' nhìn khung cảnh tựa như tiên cảnh trước mặt.
Cái này liền là 'Thiên Đình' sao?
Là chỗ của một vị vương giả sao?
Là nới để tu luyện thật sao?
Có thể là quá mức kia đẹp và xa xỉ đi!
Tất cả công trình kiến trúc nơi đây vậy mà đều được làm bằng 'linh thạch' và 'tinh thạch'.
Cái đó hai loại tiền tài thế nhưng cũng là tài nguyên tu luyện vậy mà bị biến thành từng tòa kiến trúc.
Thế nào giống như đốt tiền một dạng a...
Quá mức lãng phí đi.
Cả đám người chỉ có thể nhìn mà trong lòng đau nhức không thôi.
Từ đằng xa một thiếu niên 18 tuổi bộ dáng đi tới cúi người thi lễ nói: "Gặp qua Băng môn chủ và các vị của Tinh Môn."
"Vãn bối tên Lý Huyền là đệ tử của 'Thiên Đình' nhận được mệnh lệnh đến tiếp đón các vị Tinh Môn và phụ trách đưa mọi người về đình viện nghỉ ngơi."
"Mời các vị đi theo ta."
Tiến nhập đình viện bên trong, đám người Băng Thanh Nhật là yên ổn xuống, đi dò xét xung quanh đình viện.
Bọn họ nhìn lấy nhìn để có thế là có nhiều ít đình viện, mỗi đình viện đều là để tên của môn phái tham dự.
Đi một lúc lâu, mãi tới một cái đình viện thì Băng Thanh Nhật bỗng đứng lại tại chỗ, do hắn đứng lại bất ngờ nên dẫn đến đám người Phan Phi Hải, Lê Tú Ngọc, Vũ Minh, Phụng Bàng, Trần Nhuyễn, Võ Nhi Linh, Thẩm Thiên Thu, Âm Ninh Thanh, Thiên Kình Thư, Mộng Nhu Mị, Âm Cương Trực phía sau v·a c·hạm vào nhau mà ngã nhào xuống đất.
"Môn chủ, huynh tại đùa bỡn ta nhóm a...Làm gì như thế đột ngột dừng đâu? " Võ Linh Nhi té một cái rõ đau nên phồng má lên gào hét
"Sư tôn, ngươi sao lại đứng lại rồi. Đình viện này là của thế lực nào, có gì đặc biệt sao." Thẩm Thiên Thu cũng là lên tiếng hỏi han mình sư tôn
Có thể là Băng Thanh Nhật không đáp lại dù chỉ là một chữ mà chỉ đứng yên nhìn về tấm bảng tên gắn trên đình viện.
Thấy vậy đại gia cũng là nhìn lên tới.
Bọn họ là muốn xem thử là thế lực nào để môn chủ của họ hội đứng lại.
Nhưng khi học thấy cái kia bảng tên một khắc thì chính là ngưng trọng hẳn lên.
'Băng gia' ?
Thế nào hội đi tới trước 'Băng gia' đình viện chỗ rồi.
Giờ phút này bọn họ mới là hiểu tại sao Băng Thanh Nhật lại đứng lại lâu như vậy, ra là bọn họ tới tới lui lui lại tới trước cái này gia.
Sáu người Phan Phi Hải, Lê Tú Ngọc cũng là trầm mặc không nói, bởi họ biết chính là cái này 'Băng gia' trục xuất Băng Thanh Nhật.
Tuy nói Băng Thanh Nhật đã cùng này gia ân đoạn nghĩa tuyệt thế nhưng là đối với nơi chính mình từ nhỏ lớn lên sao lại không có chút gì vấn vương đâu.
Băng Thanh Nhật cũng chỉ lẳng lẳng đứng nhìn lấy 'Băng gia' hai chữ kia, ánh mắt không rời nửa bước.
Trong phút chốc hắn nhớ lại rất nhiều chuyện từ nhỏ lúc mẫu thân còn tại thân bên cạnh thời khắc chính là tại 'Băng gia' bên trong yên yên ổn ổn nhận người kính trọng.
Thế nhưng là vào một ngày nọ mẫu thân tự dưng biến mất không có tung tích, 'Băng gia' cũng là đi tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy. Từ đó trở đi hắn là bị mọi người trong gia tộc lạnh nhạt nhưng là hắn quen thuộc xuống.
Đến khi 16 tuổi hắn thức tỉnh thiên phú nghi thức diễn ra lại bị người hãm hại rút sạch tinh lực thành vì phế nhân khiến tộc nhận càng là miệt thị hắn ngay cả hắn phụ thân cũng là.
Mãi đến một năm sau hắn thức tỉnh một phần kiến thức của 'Tinh Tú' trùng tu bản thân bước lên con đường tu luyện mới. Tiếp sau đó một năm lúc 18 tuổi hắn thành 'Tinh ngân' cảnh vốn nghĩ là giúp gia tộc dần trở lại thời huy hoàng có thể là.....
Hắn sai!
Phụ thân cùng các tộc lão là suy tính kĩ trục xuất hắn này người.
Trước khi bị trục xuất hắn thức tỉnh ra thiên phú của thân chính là 'Tinh Tọa' từ đó nhận biết thế giới chân chính bước lên con đường thành vì cường giả.
Mà khi hắn rời đi 'Băng gia' đã thề là sẽ không dính dáng đến này gia dù chỉ một chút.
"Bất chi bất giác đã rời đi 2 năm rồi, 'Băng gia' hãy chờ mà hối hận vì quyết định năm đó của các ngươi đi." Băng Thanh Nhật thở ra một hơi như trút ra nỗi lòng nói nhỏ, quay người rời đi
Thế nhưng từ trong định viện có bốn thân ảnh bay ra chặn lại trước mặt hắn cùng Tinh Môn đám người.
'Băng gia' người ra tới!
Bốn thân ảnh này cũng là Băng Thanh Nhật sở sinh thời điểm mà đã từng quen thuộc tới.
Đại thiếu gia Băng Càn, hắn đại ca.
Tam thiếu gia Băng Tấn, hắn tam đệ.
Tôn tử đại môn lão Băng Trình, hắn đường ca.
Tôn tử nhị môn lão Băng Minh, hắn đường đệ.
Bốn người đi tới nhìn lướt qua một vòng nhân thủ Tinh Môn khẽ mỉm cười.
Băng Càn hô lớn khinh bỉ nói: "Ồ đây không phải là ta 'Băng gia' đã từng phế vật nhị thiếu gia, ta nhị phế vật nhị đệ Băng Thanh Nhật sao?"
"Sao ngươi lại đến nơi linh thiêng như thế này được a?"
"Ngươi đến được, ta lại không được rồi?" Băng Thanh Nhật bình thản đáp
Băng Càn khẽ nhíu mày một cái rồi quay sang đám người phía sau Băng Thanh Nhật nói:
"Còn các vị đây hẳn là 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' người a. Không biết các sao lại đi chung với cái này phế vật đâu, cẩn thận đại gia bị hắn gạt a."
"Tên này chính là một cái phế vật đã bị gia tộc ta trục xuất, thân phận thắp hèn."
"Các vị đây là Tinh Môn người thế nhưng là đức cao vọng trọng môn phái không nên đi chung với cái này người nếu không sẽ làm hư uy danh của chư vị."
Băng Tấn cũng là cười nói: "Đại ca ta nói đúng, cái này phế vật chính là đồ bỏ không dùng được, ta khuyên mọi người vẫn là tránh xa hắn."
"Ta thế nhưng nghe nói môn chủ của các vị cũng họ Băng, nếu vậy so ra 'Băng gia' ta và Tinh Môn của các vị chính là có duyên đâu."
Phan Phi Hải, Lê Tú Ngọc đứng sau lưng Băng Thanh Nhật lúc này đều là bực tức tới phát hỏa, cái này hai cái miệng lưỡi trơn tru mở ra liền đem bọn hắn cái này vị môn chủ cao cao tại thượng một câu phế vật, hai câu phế vật, cái này hai cái người...
Đáng g·iết!