Chương 27: Dạy dỗ đệ tử
Khi lượng thông tin về cuộc chiến Vân gia ở Cổ thành vang dội ra thì lúc này bên trong Nhật Nguyệt Tinh Môn lại là vô cùng yên ắng bởi từ sau trận chiến đó những người có mặt tại hiện trường đã đánh trong long một cái chủ ý.
Mạnh, nhất định phải mạnh hơn nữa!
Chỉ có mạnh lên mới không bị người khác coi thường mà ức h·iếp, mới không cần phải sợ những cái kia Thượng cấp thế lực.
Thực lực cường đại chính là có thể giống như môn chủ ngang hàng với vương giả mà không cần sợ bọn họ cái kia ba cái người.
Chung quy vẫn là muốn nhanh chóng tu luyện để tiến tới tầng thứ cao hơn giúp đỡ môn chủ và Tinh Môn.
Không làm mất mặt danh Nhật Nguyệt Tinh Môn người.
Khung cảnh của cả Tinh Môn giờ đây đưa mắt nhìn thì đâu đâu cũng là bóng người đang điên cuồng tu luyện dưới sự trợ giúp của Tụ Linh trận khổng lồ bao bọc Tinh Môn và Linh Mạch phía dưới Tinh Môn; bọn họ tu luyện bất kể ngày đêm ngồi yên bất động như pho tượng đồng dạng.
Họ tu luyện ở trong sân đâu, trong phòng bếp, trong đình viện, trong trung tâm thạch đài; ngay cả là ở trên nóc nhà hay trên cột trụ cũng thành vì chỗ để họ tu luyện.
Nhìn tình cảnh của trên dưới toàn môn, Băng Thanh Nhật mỉm cười gật đầu hài lòng bởi hắn chính là muốn bọn họ ý thức được việc thực lực bản thân yếu kém mà cấp tốc tu luyện, bởi dù sao trên thế giới này thực lực là vi tôn.
Chỉ có thực lực càng mạnh mới có thể nhận được càng nhiều ngưỡng mộ đối đãi.
Mà ở vùng này thế giới chỉ khi bước vào hàng ngũ Tinh Linh cảnh thì mới được xem như là cường giả chân chính; như vậy mới có thể có năng lực phòng thân trong thời buổi loạn lạc ngày nay đâu.
Thanh Nhật quay người đi về Tiên Vân đình viện. Tại đình viện trước có một thân ảnh thiếu niên khôi ngô mà tuấn tú, mái tóc đen được cột thẳng tấp ngăn nấp, thân mặc một bộ thanh sam y phục toát ra khi chất thoát tục, bên hông treo một thanh trường kiếm tỏa ra lực lượng kinh người.
Thiếu niên thanh sam đó ngoài Thẩm Thiên Thu, thân truyền đệ tử của hắn thì còn có thể là ai được chứ.
Thiếu niên Thiên Thu nhìn từ xa thấy bóng dáng của Băng Thanh Nhật thì mừng rỡ trong long lập tức thu lại khí tức của kiếm mà tiến lên cúi người hành lễ: "Sư tôn an hảo."
"Hảo hảo, không ngờ con nhanh như thế đã đạt đến *Kiếm ý* đại thành chỉ thiếu một cái khế cơ tiến vào đỉnh phong a." Băng Thanh Nhật vui vẻ nhìn vị đồ nhi này của mình mà khẽ cười nói: "Ngay cả tu luyện về mặt cảnh giới cũng là tiến bộ như vậy xem ra là trong khoảng thời gian ta bế quan con là chăm chỉ tu luyện a."
"Tiếp theo một dạo ta sẽ chỉ dạy con."
"Vâng sư tôn." Thẩm Thiên Thu phấn khích không thôi, từ ngày hắn được nhận làm đệ tử của môn chủ tới nay thì số lần gặp sư tôn chỉ cần một bàn tay là đếm được hơn nữa ngay cả lúc người vừa xuất quan có thể là cũng chưa từng dạy hắn thêm cái gì ngoài bộ kia Trảm ngã kiếm pháp đâu.
Cho nên bây giờ nghe được hắn vị sư tôn này bảo sẽ chỉ dạy cho hắn thì tất nhiên là hắn phấn khích, hạnh phúc không thể diễn tả ra lời được.
Thẩm Thiên Thu theo sau Băng Thanh Nhật tiến vào hoa viên bên trong đình viện sau đó ngồi xuống nghe lấy Băng Thanh Nhật giảng giả chỉ đạo bản thân.
"Hiện nay con đã là *Kiếm Ý* đại thành, có thế nói là đã được xem như là một bậc thiên tài về kiếm thuật." Băng Thanh Nhật đem diễn giải của mình về kiếm nói cho Thẩm Thiên Thu: "Nhưng xét về một mặt nào đó thì con vẫn là chưa đủ để so sánh với những cái khác thiên tài ngoài thế giới kia."
"Cái con có hiện nay chỉ là kiếm thuật cao siêu từ đó lĩnh ngộ ra ý mà diễn biến thành *Kiếm Ý* của bản thân, còn những cái kia thiên tài thứ họ lĩnh ngộ không chỉ là *Kiếm Ý* mà còn là rèn dũa bản thân tu luyện cùng kiếm từ đó cộng minh mà bộc phát ra uy lực cưỡng hãn gấp đôi, gấp ba người cùng cảnh giới sở hữu *Kiếm Ý*. "
"Những thiên tài đó được xưng vì Kiếm Tu; ý chỉ mang kiếm ngao du tu tâm tu kiếm; tâm và kiếm hợp nhất dẫn ra ý cảnh càn quét tứ phương."
Thế giới bên ngoài???
Kiếm Tu??
Tâm và kiếm hợp nhất?
Thẩm Thiên Thu nghe thấy những lời này từ trong miệng Băng Thanh Nhật nói ra mà chấn kinh trong lòng quay sang hỏi: "Sư tôn, thật sự còn có thứ gọi là thế giới bên ngoài sao? Ta nghe những trưởng lão trở về từ cuộc chiến nói hình như Ngọc Hoa sư muội cũng là người thế giới bên ngoài? "
"Thế giới bên ngoài nói thật ra chỉ là vùng thế giới cao cấp hơn, ở cái này vị diện nơi chúng ta đang ở chính là thế giới tầng thứ thấp nhất." Băng Thanh Nhật mang theo một vẻ nghiêm túc đến nói: "Chỗ của chúng ta được xưng vì Lục Lam tinh cầu hay còn gọi là tiểu thế giới; phía trên chúng ta chính là thiên địa rộng lớn cấp cấp hơn xưng là Tinh Vực; cao cấp hơn nữa là Tinh Giới, trên nữa là Tinh Hà và cuối cùng mảnh thiên địa bao quát tất cả rộng lớn vô biên chính là Ngân Hà - Vũ Trụ. "
Thế giới này vậy mà chỉ là thấp nhất một cái, vậy cái kia ba vị vương giả xem ra tựa hồ cũng không có lớn mạnh như mình nghĩ a.
Nhưng mà tại sao, sư tôn lại biết đến những này tồn tại thế giới đâu? Thôi kệ đi dù sao ngài cũng là sư tôn, ngài chắc chắn sẽ không gạt ta hơn nữa việc của sư tôn thì vẫn phải chờ đến khi ta đủ đảm đương một phía thì ắt hẳn sư tôn cũng sẽ nói cho ta nghe thôi.
Trước mắt cứ làm ngơ đi vậy.
"Vậy Ngọc Hoa sư muội là đến từ nơi nào trong những nơi sư tôn vừa nói vậy ạ?" Thẩm Thiên Thu đặt ra câu hỏi để cắt ngang suy nghĩ của bản thân lại
"Dựa theo những gì ta nhìn thấy được thì chắc nàng là đến từ Tinh Hà chỗ. Thân phận của nha đầu này cũng là không đơn giản." Băng Thanh Nhật hờ hững nói
"Sư tôn dựa theo ngài nói vậy không phải sư muội sẽ rất mạnh sao?" Thẩm Thiên Thu ngây ngốc hỏi
"Ùm, rất mạnh, ta nghĩ là cho dù nàng tại Tinh Hà bên trong cũng không có mấy người là nàng đối thủ, cho nên ngươi cũng là không cần lo lắng cho nàng." Băng Thanh Nhật cười tươi nói lớn
Thẩm Thiên Thu chỉ biết cúi mặt gãi đầu cười thầm bởi mặt của hắn đã chợt đỏ lên
Chấn chỉnh lại tâm tình, Thẩm Thiên Thu hỏi han Băng Thanh Nhật về Kiếm Tu: "Sư tôn người có thể giúp ta trở thành Kiếm Tu không? "
DÙ sao đã xác nhận được sự an toàn của sư muội nên hắn dành chú ý của mình sang phương diện kiếm thuật.
Băng Thanh Nhật khẽ lắc đầu nói: "Muốn thành một tên Kiếm Tu thì chính bản thân con phải hiểu được kiếm trong tay mình dùng để làm gì? Tại sao lại phải cầm kiếm? Tâm của mình đặt ở đâu? chỉ khi con tự mình trả lời được ba câu hỏi này thì mới có thể trở thành Kiếm Tu. Đây là một quá trình mà không ai có thể nhúng tay vào được tuy nhiên ta có thể là tặng con một câu Tùy tâm sở dục, kiếm động nhân sinh, kiếm tâm liền cành ."
Thẩm Thiên Thu lập tức ngồi xuống khoanh chân nhắm mắt tiến vào trạng thái tĩnh tâm lĩnh ngộ câu nói của Băng Thanh Nhật mà thầm nói nhẩm lại:
"Tùy tâm sở dục chính là tùy tâm mà đi sở kiến thiên hạ không sợ tranh phong;
Kiếm động nhân sinh ý là kiếm ra khỏi vỏ chấn động kinh nhân;
Kiếm tâm liền cành muốn nói là kiếm thì phải kèm tâm chỉ khi kiếm có tâm, trong tâm có kiếm thì mới có thể thông linh lẫn nhau vì nhau mà tạo ra lực lượng."
Khí tức giờ phút này của Thẩm Thiên Thu đang bắt đầu thuế biến một cách chậm rãi ngay cả *Kiếm ý* cũng đang trở nên cương mãnh bá đạo hơn.
Đây chính cảm ngộ tiềm tu lấy kiếm vì tâm, tâm thông kiếm, kiếm tâm kết nối tu dưỡng mà thành.
Băng Thanh Nhật cảm thán nói: "Đúng là một đứa nhóc cho thiên phú và cơ duyên với kiếm chỉ chưa đầy nửa canh giờ mà đã ngộ ra mà thuế biến bản thân thành vì một tên Kiếm Tu rồi."
Ngay lúc này cảnh giới của Thẩm Thiên Thu đang dần đột phá một hơi phá liền tam cảnh đưa hắn từ Tinh ám hậu kỳ thành vì Tinh ngân sơ kỳ; ngoài ra *Kiếm Ý* cũng là dẫn lột xác mà phát quang tỏa ra khí tức bức người.
*Kiếm Ý* đỉnh phong!
Hơi thở của Thiên Thu cũng là mang theo một sự sắc bén của kiếm, Kiếm Tu thành công.
Mở mắt ra nhìn trong mình trường kiếm và bản thân lực lượng Thẩm Thiên Thu thỏa mãn thu sướng không thông quay sang nhìn mình sư tôn cúi đầu trịnh trọng nói: "Đa tạ sư tôn chỉ dẫn đồ nhi bước vào Kiếm Tu con đường, thực lực khuếch đại."
"Không cần như thế trang trọng, ta chỉ là nói một câu mà thôi; con có thể lĩnh ngộ ra ảo diệu trong đó chứng tỏ con rất có thiên phú với kiếm cho nên không cần phải cảm tạ ta. Ta chỉ là làm việc mà một sư tôn nên làm thôi." Băng Thanh Nhật từ tốn nói, trên mặt mang theo một nụ cười ôn hòa.
"Ân tình của sư tôn, đồ nhi mãi mãi không quên, nhất định sẽ cố gắng hơn nữa để khiến sư tôn nở mày nở mặt." Thẩm Thiên Thu chắn chắn kiên quyết nói
"Làm hết sức mình là được." Băng Thanh Nhật cười khẽ đáp lại: "Hiện tại chỗ có một cuốn kiếm pháp và thân pháp cửu phẩm tinh quyết, vừa hay ta dạy cho con đi."
"Bộ kiếm này là Giao Hoang kiếm pháp, bộ này kiếm pháp chỉ có hai thức; thức thứ nhất là Giao Long Tụ; thức thứ hai là Hoang Giải Địa. "
"Thân pháp thì tên Vân Du bộ, môn này pháp chỉ có một pháp chính là Du Ngoạn Thiên Vân, tu thành này bộ thành thục thì có thể đạp mây mà bay, cưỡi sóng mà đi; cho dù là đối mặt với Tinh Linh cảnh cũng thể chạy thoát nhanh chóng."
"Bây giờ ta sẽ thi triển hai cái này môn pháp để con nhìn lấy mà học tập, nhớ là muốn dùng toàn bộ tinh thần để nhìn nếu không chính là vô dụng."
Băng Thanh Nhật liên tục vì Thẩm Thiên Thu mà thi triển ra hai môn pháp tinh quyết cửu phẩm trong hai ngày thời gian.
Cho đến rạng sáng ngày ba thì chợt dừng lại bởi Thẩm Thiên Thu giờ đây đã bắt đầu thi triển ra được cái này hai môn tinh quyết bước đầu tiên nên Băng Thanh Nhật chỉ đứng sang một bên để nhìn lấy mà chỉ đạo.
Sau những nỗ lực cố gắng thêm 3 ngày nữa thì Thẩm Thiên Thu đã chính thức triệt để lĩnh ngộ hai môn này pháp mà hớn hở không thôi sau đó ngủ th·iếp đi lúc nào không hay.
Băng Thanh Nhật nhìn thấy như vậy thì sai người đến dìu Thẩm Thiên Thu về phòng nghỉ ngơi, còn bản thân cũng là quay về giang phòng của bản thân bắt đầu tu luyện và luyện đan bởi vì thời hẹn 1 tháng sắp tới