Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 24: Kịch chiến




Chương 24: Kịch chiến

Ngọc Hoa thở ra một hơi, ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết quát lên: "Khai mở, bí pháp [Sinh Thế Công] !."

Một khí tức bức người kinh khủng từ trong người Ngọc Hoa bất chợt bộc phát ra chấn động cả khoảng không gian xung quanh.

Cảnh giời của Ngọc Hoa cũng nhanh chóng nhảy vọt với tốc độ vô cùng kinh người.

Từ 'Tinh ám' cảnh trung kỳ trong một khắc lại tăng tới 'Tinh tử' cảnh tiền kỳ, đột phá một hơi tam đại cảnh giới.

Cảnh tượng diễn ra trước mắt này làm tất cả những người có mặt nơi đây, khiến họ cảm thấy kinh thân động phách không thôi.

Một tiểu cô nương thế nhưng lại có cái này một môn bí pháp hơn nữa bí pháp này lại vô cùng cao thâm, tự hồ đủ cường đại hơn rất nhiều so với bát cứ một cuốn [linh quyết] tứ phẩm nào, dù là thuộc về cấp cao nhất trong thế giới này.

Vân Mộc Phàm cũng là kinh ngạc đến trợn mắt lên bởi hắn không biết cái này nữ hài lại có một bí pháp cao siêu như vậy

Nhưng hắn cũng không quá bận tâm bởi bí pháp cuối cùng cũng là bí pháp, chỉ có thể tăng sức mạnh tạm thời không thể tồn tại trong thời gian dài được nên việc hắn cần làm chính là đánh tiêu hao đợi đến lúc bí pháp hết tác dụng.

"Cho dù ngươi có sử dụng bí pháp tăng lên thành 'Tinh tử' cảnh tiền kỳ thì sao?."

"Đồng cảnh giới có thể là ta chưa từng sợ ai đâu." Vân Mộc Phàm híp mắt nhăn mày nói

"Vậy phải thử mới biết được a, 'Vân gia' chủ mong rằng ngươi sẽ không để bản cô nương thất vọng." Ngọc Hoa kinh thường nói

"Ngông cuồng tiểu nhi nữ, tiếp ta lại một chưởng đây." Vân Mộc Phàm cười dữ tợn sau đó một chưởng đánh ra mang theo kình phong khổng lồ

Ngọc Hoa giờ đã khác với lúc trước đó nên nàng chỉ đứng yên tại chỗ nhìn cự chưởng vỗ tới không tránh không né, ngọc thủ trắng non đẹp đẽ nhẹ nhàng duỗi ra chính diện v·a c·hạm với cự chưởng.

Cự chưởng v·a c·hạm với ngọc thủ lại như trứng chọi đá vậy lập tức bị ngọc thủ chặn đứng bóp nát ra thành khói bụi.

Vân Mộc Phàm khẽ nhăn mày nhìn cái này một màn, chưởng vừa rồi tuy chỉ có tám phần công lực của hắn nhưng hắn hiểu rõ chưởng vừa rồi sức mạnh chí ít thì 'Tinh tử' tiền kỳ bình thường nếu là chịu một chưởng này của hắn thì dù không c·hết.... Cũng sẽ trọng thương nhưng có thể là Ngọc Hoa lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng chấn vỡ chưởng kình mà không tốn một chút sức nào.

Việc này khiến thực lực của Ngọc Hoa trong mắt Vân Mộc Phàm cảm thấy chỉ có hai từ hình dung...ĐÁNG SỢ!

"Xem ra ta vẫn là quá khinh thường [bí pháp] này của ngươi."

"Không ngờ ngươi có thể dễ dàng đỡ được một chưởng vừa rồi, thật khiến ta vô cùng ngạc nhiên đâu."

"Nhưng tiếp theo đây mong rằng ngươi sẽ còn may mắn như vậy." Vân Mộc Phàm cười khinh nói: " nhị trọng 'Lập Phát chưởng'. "

"Vậy thì phải xem thử mới biết được." Ngọc Hoa đáp lại hờ hững: "Hám Lôi chưởng."



Một chưởng nhẹ tựa mây bay mang theo uy lực cường đại, một chưởng thì lại mang theo lôi điện hủy diệt.

RẦM...

Hai chưởng v·a c·hạm, tinh lực lập tức bùng nổ tản mác ra xung quanh khiến quang cảnh xung quanh không khác gì bình địa hoang vu, từng cái kiến trúc dần dần biến mất.

Trong làn k·hói m·ù m·ịt của v·ụ n·ổ thì có hai thân ảnh bay ra cấp tốc lui lại phía sau cả năm trượng, trên miệng nhiễm một ít tiên huyết, một thân áo bào cũng rách tả tơi.

Tuy nhiên nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra rằng ở tay phải của cả hai đều đang chảy xuống từng dòng tiên huyết đỏ đậm, một người trong số đó còn là nát cả cánh tay.

Hai thân ảnh đó tự nhiên là Ngọc Hoa và Vân Mộc Phàm.

Có thể là...người mà bị nát cả cánh tay phải thế nhưng bất ngờ lại là Vân Mộc Phàm gia chủ 'Vân gia'.

Một già một trẻ đánh lên thế mà người có phần chịu thiệt hơn lại là kẻ lớn hơn.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người xung quanh đang chiến đấu kịch liệt cùng dừng lại mà hướng mắt về đây, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh.

"Thiếu nữ này thật quá đáng sợ, ngay cả gia chủ cũng phải chịu thiệt lớn như vậy." Đại trưởng lão khẽ nhăn mày khó tin nói: "Chẳng lẽ nói ngay cả một người trẻ tuổi của Tinh Môn mà 'Vân gia' ta cũng không chống lại nổi sao, nếu là như vậy thì ngày sau 'Vân gia' ta sao còn có chỗ đứng ở 'Cổ thành' nữa."

Vân Mộc Phàm ổn định lại thân hình rồi chẫm rãi nhìn thoáng qua cánh tay b·ị đ·ánh nát của mình sau đó mỉm cười dữ tợn ánh mắt sắc bén liếc về phía Ngọc Hoa nói:

"Ngươi đúng là thật không tệ thế mà, nhưng ngươi chỉ tới đây thôi chịu c·hết đi."

Vân Mộc Phàm hùng hổ xông tới trước ngực Ngọc Hoa, một quyền đấm ra khiến nàng không kịp trở tay mà hứng chịu toàn bộ công kích.

Nàng thân ảnh văng ra xa 3 dặm nện xuống nền đất mà thổ huyết, khuôn mặt cũng là tái nhợt hẳn đi.

Vừa nãy khi dùng [Sinh Thế Công] thì tinh lực của Ngọc Hoa gần như cạn kiệt, ngoài ra do chịu áp lực phản phệ của nên nàng không còn đủ tỉnh táo nên mới bị Vân Mộc Phàm chớp thời cơ đánh tới.

Sắc mặt của Ngọc Hoa trở nên trắng bệt vô cùng thân hình chật vật.

Ngọc Hoa cố gắng gượng đứng dậy, thở dốc liên tục ánh mắt đầy vẻ bất cam chịu nhìn về Vân Mộc Phàm, cắn răng nghiến lợi nói:

"Ngươi cái lão cẩu vậy mà cũng mạnh như vậy, thật không uổng công bản cô nương dùng bí pháp kia."

"Nhưng có vẻ như vậy lã vẫn không đủ, ta dày công khổ luyện đạt tới ngày nay cũng là không đủ."

"Xem ra là ta không thể báo thù được cho 'Ngọc gia' rồi, ta cũng khiến môn chủ thất vọng rồi."



"Nha đầu, hôm nay ngươi sẽ phải bỏ mạng tại đây, có trách thì trách ngươi cái này ngông cuồng, trách ngươi muốn vì 'Ngọc gia' mà báo thù đi." Vân Mộc Phàm hai mắt hưng hăng lên tới nhìn chầm chầm vào Ngọc Hoa cười lớn: "Ha ha ha, tất cả kết thúc rồi Ngọc Hoa, tuy ra rất tiếc phải ra tay g·iết một thiên tài tiểu bối như ngươi nhưng..."

"Hãy trở về với cát bụi đi."

Lần này hắn thật sự hạ quyết tâm g·iết c·hết Ngọc Hoa cho dù phải đắc tội 'Tinh Môn'.

Dùng chút tinh lực còn sót lại, Vân Mộc Phàm đánh một quyền thẳng xuống Ngọc Hoa với sát khí tràn ngập.

Nhìn thấy quyền pháp rơi xuống hai mắt Ngọc Hoa khép lại trên khóe mắt lẫn một dòng lệ nóng ấm.

Nàng ấm ức bởi vì bản thân vẫn còn quá yếu không đủ sức g·iết cái này lão cẩu, không chỉ không báo được thù mà còn sắp bỏ mạng tại đây.

"Phụ thân, mẫu thân là nhi nữ bất hiếu không thể giúp hai người báo thù, không thể giúp mọi người trong 'Ngọc gia' ta báo thù rửa hận." Ngọc Hoa rống lên tận trời: "Ta không cam tâm, lão thiên nếu người có mắt thì hãy ban cho ta sức mạnh g·iết c·hết lão cẩu kia."

"Cho dù phải trả cái giả đắt thế nào cũng được, cho dù là lấy đi ta cái mạng này cũng không sao cả."

"Ta muốn có sức mạnh"

"Vô ích thôi chịu c·hết đi Ngọc Hoa." Vân Mộc Phàm ánh mắt dữ tợn quát lên

"Ngọc Hoa sư tỷ!." Nhìn thấy Vân Mộc Phàm đánh một quyền hết sức về phía Ngọc Hoa cả đám đệ tử 'Tinh Môn' trong quân đoàn đang chiến đấu với 'Vân gia' đệ tử đều hét lên với vẻ mặt bất an

"Vân Mộc Phàm, nhà ngươi mau dừng tay." Những trưởng lão khác nhìn thấy một cảnh này cũng gào hét giận dữ muốn xông tới ngăn lại...Nhưng bọn họ đều bị những trưởng lão của 'Vân gia' ngăn lại không thể rời đi mà tiến tới giúp đỡ

Ngay lúc tất cả mọi người đều bát lực nhìn quyền pháp rơi xuống thân Ngọc Hoa thì một biến cố đột ngột xảy ra khiến Vân Mộc Phàm đang vui vẻ cũng chợt căng cứng lại.

Không chỉ vậy mà hắn bất chi bất giác lại bị một cỗ lực lượng lạ kỳ đánh bay ra xa đụng vào tường thành của đại điện 'Vân gia' mà thổ huyết liên tục khiến thân thể hắn nhiễm một màu đỏ.

Trong đại điện của 'Vân gia' một cây bạch phiến tỏa ra ánh sáng chiếu thẳng tới mi tâm Ngọc Hoa.

Sau đó bạch phiến bèn biến mất trong đại điện, ít lâu sau lại xuất hiện tại trong tay của Ngọc Hoa

Từ chỗ mi tâm của Ngọc Hoa bỗng phát ra một luồng quang mang sáng chói lọi kèm theo khí tức khủng bố và một cỗ lực lượng kỳ lạ mà lớn mạnh đủ để làm sập cả vùng thiên địa của vùng thế giới này.

Quang mang chợt tắt, ngay tại vị trí mi tâm của Ngọc Hoa xuất hiện lên một ấn ký có hình thù kì lạ.

Một ấn ký hình đại môn hắc sắc, ở giữa đại môn có một vòng xoáy nhỏ bạch sắc nhìn vô cùng kì quái.

Nhưng khi ấn ký xuất hiện thì thân thể của Ngọc Hoa lúc nãy cũng bay lên không trung mang theo một uy áp khủng bố lan tràn ra mọi phía.



Trong không gian bỗng chấn động hiện lên ba thân ảnh với vẻ mặt căng thẳng, chính là 'Thiên Đế' 'Hải Hoàng' 'Địa Vương'.

Ba người bọn họ bởi cảm nhận được khí tức khủng bố của cường giả nên lập tức xuất quan chạy tới.

'Thiên Đế' cúi người mở miệng ra nói: "Không biết là vị tiền bối nào chạy đến chúng ta cái này vùng thế giới."

"Cảm phiền tiền bối thu hồi uy áp bởi uy áp của ngài quá cường đại nên vùng thiên địa này sắp sụp đổ rồi."

Hải Hoàng cũng cất tiếng: "Tiền bối đại nhân đại lượng, mong rằng ngài thu lại uy áp nếu không chúng ta là muốn ngăn lại ngài cho dù là dùng vũ lực a."

Địa Vương cũng trầm ngâm nói: "Tiền bối thế nhưng là vì sao lại tức giận như vậy, nếu có việc gì thì có thể nói cho bọn ta, bọn ta sẽ giúp ngài."

Ngọc Hoa ánh mắt băng lãnh lạnh lùng nhìn về phía ba người 'Thiên Đế' giọng nói vô hồn hốt lên:

"Ta là ai? Các ngươi thế nhưng là không đủ tư cách biết cũng không có tư cách để nhận biết ta."

"Còn về lý do tại sao ta lại tức giận thật ra...Chính ta là cũng không biết rõ ràng."

"Thế nhưng ta trong lòng lại là muốn diệt cái này người cùng cái này gia."

Hải Hoàng cúi đầu cung kính đáp: "Không biết tiền bối có thể cho tại hạ lý do được không, dù sao cái này gia cũng là dưới trướng thuộc hạ thế lực một trong."

Ngọc Hoa không để ý chỉ vỏn vẹn nói vài chữ:

"Bởi vì ta muốn diệt bọn hắn, đây chính là lý do."

Hải Hoàng nghe vậy cũng là một mặt mộng, mày khẽ nhăn lại nhưng lại giãn ra bởi hắn biết bản thân không phải là đồi thủ của nữ tử trước mắt này nếu như đánh lên hội cầm cả 'Hải giới' đi vào tuyệt địa đâu.

Thiên Đế và Địa Vương nghe vậy thì cũng chợt vui vẻ trong lòng, 'Vân gia' thuộc về 'Hải giới' mà dạo gần đây 'Vân gia' tiến bộ thần tốc khiến bọn hắn cũng đã để ý nếu như tiếp tục để mặc thì tương lại 'Vân gia' lại thành một cái 'Thượng' cấp thế lực tới lúc đó 'Hải giới' chính là thực lực đại tăng.

Nhưng giờ đây không cần động thân mà 'Vân gia' cũng đã định sẽ bị diệt nên khiến họ không thể không vui vẻ.

Lời vừa nói xuống Ngọc Hoa động một ngón tay chỉ về phía Vân Mộc Phàm đã b·ất t·ỉnh ngay giữa đại điện 'Vân gia' mà điểm một chỉ xuống.

Lập tức thân thể Vân Mộc Phàm nổ tung hóa thành huyết vụ kèm theo cả gia viên 'Vân gia' lập tức bị nghiền nát sụp đổ hóa thành tro bụi trở thành bình nguyên hoang vu.

Nhìn một màn này ba người Thiên Đế căng cứng hai con ngươi lại, trán đổ lấm tấm từng giọt mồ hôi ra tới.

Đây là sức mạnh của cảnh giới gì cơ chứ?

Chỉ một động tác nhỏ đã diệt cái kia 'Tinh tử' cao thủ hơn nữa còn xóa xổ cả gia viên biến mất không một dấu vết cứ như...Chưa từng có cái gì 'Vân gia' tồn tại vậy.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Thần sao?