Chương 19: 'Tinh Tọa' uy thế
'Tinh Tọa' vừa xuất hiện khiến trong lòng 'Sa Vương' một cảm giác áp bách, bất lực; khi nó chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân thể đã bị thứ mang theo bạch sắc kia đánh bay ra xa va vào vách núi lửa mà phun ra một ngụm tiên huyết.
Đưa mắt nhìn về phía vầng bạch sắc kia nội tâm 'Sa Vương' nổi lên một cảm giác sợ hãi hiếm có, một nỗi sợ xuất phát từ trong huyết mạch.
Nó không biết lý do tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy, nó chỉ biết rằng đứng trước quang đoàn kia nó chính là một vật vô cùng nhỏ bé tựa như thường dân đang đứng trước mặt đế vương.
Sau khi b·ị đ·ánh bay 'Sa Vương' cố gắng ổn định lại tâm tình của bản thân đè nén cảm giác lo sợ của mình lại rồi khẽ nhìn về phía Băng Thanh Nhật và quang đoàn bạch sắc kia mà kiên kị, dè chừng; bất động lẳng lặng nhìn chờ đợi thời cơ để phản công lại.
Sát tâm của nó đã chạm đỉnh khi một nhân loại trước mắt lại dám đùa bỡn, không chỉ thể còn khiến nó sợ hãi từ trong huyết mạch. Nếu chuyện này để người khác biết sau này sẽ không ai kính sợ nó nữa nên nó quyết tâm phải g·iết c·hết tên nhân loại trước mắt này dù có phải trả giá như thế nào đi nữa để diệt trừ hậu hoạn sau này.
Băng Thanh Nhật giờ phút này đã ngất đi không biết được sự tình vừa diễn ra kia, thứ cuối cùng hắn cảm nhận được trước khi nhắm mắt ngất đi là chỗ mi tâm bỗng nóng lên sau đó 'Tinh Tọa' xuất ra tỏa ra bạch quang bao phủ bản thân.
Thanh Nhật do b·ị t·hương nghiêm trọng nên lâm vào tình trạng tự hồi phục dù đã ngất đi.
Như nhận thấy sát ý trong mắt 'Sa Vương' 'Tinh Tọa' phát quang mạnh mẽ hơn nữa như một lời cảnh cáo truyền tới 'Sa Vương'
'Sa Vương' nhìn thấy như vậy thì nội tâm trầm xuống nói khẽ: "Xem ra thứ quang đoàn này cũng đã sản sinh linh trí không kém ta là bao đã vậy còn biết bảo vệ chủ một vật tốt như vậy thì tốt nhất ngươi nên đi cùng bản vương đi; đợi tới khi ta sử dụng cái kia liên hoa đạt tới đỉnh cao của vùng thế giới này sẽ hóa thành hình người; tới khi đó ngươi theo ta thì ta sẽ đem ngươi đi tới vùng thiên địa càng rộng lớn hơn nữa thấy sao hả."
Trước lời nói của 'Sa vương' thì 'Tinh Tọa' vẫn tiếp tục phát quang không có dấu hiệu ngừng lại sau đó hội tụ thành một chùm sáng bắn thẳng tới 'Sa Vương'
Nhìn cái kia quang đoàn không chỉ không quan tâm lời nói của bản thân hơn nữa còn chủ động công kích tới, 'Sa Vương' hừ lạnh nói: "Mặc kệ ngươi là thứ gì, có linh trí hay không thì hôm nay ngươi cũng không thể bảo vệ được tên nhân loại kia, hôm nay bản vương sẽ khiến hắn c·hết tại nơi đây sau đó đem ngươi luyện hóa thành của bản thân."
Nói rồi thân thể khổng lồ của 'Sa Vương' chợt động lướt nhanh tới vừng bạch sắc kia mặc kệ cho thứ uy áp kia mà điên cuồng đánh tới từng cái thủy trẩm nhằm phá bạch thuẫn đang bao bọc Băng Thanh Nhật ở phía sau
Giờ phút này đây vùng biển yên tĩnh bỗng lại gợn sóng bởi những đón t·ấn c·ông dũng mạnh của 'Sa Vương' làm chấn động cả khoảng không xung quanh, nhìn thấy đòn t·ấn c·ông của mình đánh lên cái kia bạch thuẫn vậy mà tựa như một khúc gỗ mục đập vào sắt thép.
'Sa Vương' khẽ nhăn mày bởi nó không nghĩ cái bạch thuẫn trông có vẻ mỏng manh kia lại kiên cố cứng rắn như vậy, hít một hơi hai mắt 'Sa Vương' ngưng trọng hẳn lên hét một tiếng: "Bản vương không tin là không thể đập nát cái mai rùa của người, xem một kích mạnh nhất của ta đây."
"Sa Vương' cuộn mình thành một vòng cung rồi dồn hết sức vào đuôi của mình đánh mạnh một đòn xuống bạch thuẫn.
Bạch thuẫn bắt đầu phát ra những tiếng răng rắc hiện lên chi chít vết nứt, nhìn cảnh tượng đó trong lòng 'Sa Vương' bỗng trở nên vui vẻ.
Nhưng niềm vui đó chỉ chợt thoáng qua rồi vụt tắt bởi ngay khi bạch thuẫn hiện ra vết nứt thì có một giọng nói âm lãnh vang lên truyền vào tai nó: "Một con 'Sa Vương' thấp hèn cũng dám mạo phạm đến chủ nhân của ta đúng là tìm c·hết."
Giọng nói mang theo kình lực khủng bố đánh vào đại não của 'Sa Vương' khiến nó hét lên đau đơn mà sợ hãi tột độ mà đưa mắt về phía giọng nói phát ra
Chính là bạch sắc quang đoàn hay nói đúng hơn là 'Tinh Tọa' đang lên tiếng
'Sa Vương' lần nữa thổ huyết phun ra một ngụm máu tươi làm đỏ cả vùng nước quanh nó rồi khe đưa mắt nhìn về quang đoàn sợ hãi hốt lên: "Rốt cuộc ngươi là thứ gì tại sao lại có linh trí và thực lực cao như vậy."
Trước câu hỏi mang theo đầy nghi hoặc và sợ hãi của 'Sa Vương' thì 'Tinh Tọa' lần nữa lên tiếng: "Sự tồn tại của ta không phải là thứ nhỏ bé như người có thể biết đến, cho dù là tổ tiên của ngươi đứng trước mặt ta cũng không dám hỏi những câu như vậy."
"Ta cho ngươi hai lựa chọn một là c·hết đi hóa thành tro bụi vĩnh viễn không được siêu sinh; hai là trở thành thuộc hạ cho chủ nhân bọn ta vì chủ nhân mà chiến đâu như vậy ngày sau ngươi có thể tiến thêm một bước nữa; ngươi chọn cái nào."
"Muốn bản vương làm thuộc hạ cho loài người đê hèn kia sao, si tâm vọng tưởng tuy ta không biết ngươi là thứ gì nhưng dám nhục mã tổ tiên bản vương hơn nữa còn đe dọa bản vương; ngươi thật xem là bản vương không thể cùng ngươi liều c·hết sao." Sa Vương lạnh lùng nói
"Ta không cần phải đe dọa ngươi hơn nữa ngươi cũng không có tư cách và năng lực liều c·hết cùng ta, tuy hiện giờ ta chưa phải là hình dạng đỉnh phong trước kia nhưng để dọn dẹp con cá như ngươi thì dư sức." Tinh Tọa lời nói nhẹ nhàng hốt ra: "Ta đây là đang cho ngươi cơ hội để phát triển, nếu ngươi biết về việc bên ngoài thế giới này là thiên địa càng rộng lớn thì hẳn là do thông tin của các lời tiên tổ để lại nhỉ."
"Vậy thì đã sao, nhánh này của tộc ta tuy không phải là thần thú hay tiên thú nhưng đã từng không ít các đời vượt qua vách ngăn đến với thế giới bên ngoài kia mà trở thành cự phách một phương; hơn nữa tiên tổ của ta chính là một cao thủ đã đột phá lên 'Tinh Vân' cảnh, lượng thông tin mà tộc ta biết được cũng không ít." Sa Vương hất mặt lên nói một cách hãnh diện và tự hào
"Vậy trong lượng thông tin đó, ngươi có từng nghe qua hai chữ 'Tọa nhân' chưa." Tinh Tọa hờ hững nói
Nghe tới hai chữ hốt ra từ quang đoàn là 'Tọa nhân' mà thân thể 'Sa Vương' bỗng căng cứng lại liếc mắt nhìn về quang đoàn sau đó lại nhìn tới phái bạch thuẫn, như nghĩ ra gì đó mà 'Sa Vương' không che giấu được ánh mắt kinh ngạc và thân thể run lên cầm cập
Ý nghĩa của hai chữ 'Tọa nhân' là gì???
Nó biết rất rõ bởi trong thông tin truyền lại cho đời sau có nói một số chi tiết.
'Tọa nhân' chính là ý chỉ những kẻ thiên phú nổi bật, vạn cổ khó cầu, được xưng vì tuyệt thế thiên tài yêu nghiệt, thân mang theo 'Tinh Tọa' tương lai thành vì 'Thần đế' đúng đầu cả vùng vũ trụ
"Xem ra ngươi là biết ý nghĩa của hai từ đó, vậy chắc ngươi cũng hiểu nếu như đi theo bên cạnh một 'Tọa nhân' vậy thì thành tựu tương lai sẽ đạt tới mức nào a." Nhìn ra được biểu hiện cũng như suy nghĩ của 'Sa Vương' Tinh Tọa nói: "Cho đến khi chủ nhân của ta tình dậy người hãy suy nghĩ chi kĩ đi đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, cố mà nắm bắt lấy; nhớ rằng không được nói sự việc nãy giờ đã xảy ra kèm với sự xuất hiện của ta."
Quay lại nhìn về phía thân ảnh thanh niên trong bạch thuẫn 'Tinh Tọa' nói nhỏ: "TA chỉ có thể giúp người đến đây thôi, 'Tinh Tọa chi lực' của ta đã cạn kiệt rồi lần sau không thể giúp ngài nữa; hi vọng ngài nhanh chóng trưởng thành khai mở hình dạng thứ ba của ta như vậy chúng ta có thể gập nhau rồi."
Nói rồi bạch sắc quang đoàn dần tan đi quay trở về não hải của Băng Thanh Nhật như chưa có chuyện gì xảy ra
'Sa Vương' nhìn thấy như vậy cũng không nói gì chỉ yên lặng suy nghĩ về những lời vừa rồi của quang đoàn mà thở dài nói: "Thôi vậy nếu hắn thật sự là một 'Tọa nhân' vậy thì đi theo hắn cũng không thua thiệt gì, không biết chừng ta còn vượt cả tiên tổ mà tới với tần thứ càng cao hơn đâu."
Hạ quyết tâm 'Sa Vương' tới gần bạch thuẫn sau đó hạ xuống kế bên để canh chừng đề phòng xảy ra bất trắc
Trong bạch thuẫn Thanh Nhật đang dần dần được hồi phục trở lại với một tốc độ kinh người
-3 ngày sau-
Ba ngày qua 'Sa Vương' vần luôn kề cận bên bạch thuẫn không rời nửa bước, từ lúc biết thân phận của thanh niên nhân loại trong thuẫn thì hắn luôn chăm chú nhất cử nhất động của người nọ
Trong bạch thuẫn thân ảnh vốn bất động mấy ngày nay chợt kẽ động sau đó mở mắt ra lặp tức bạch thuẫn biến mất.
Băng Thanh Nhật nhìn lướt qua xung quanh phát hiện mình vẫn ở 'Hư Vong Hải' hơn nữa thương thế đã khỏi hẳn cũng khẽ thở ra một hơi
Nhìn thấy Băng Thanh Nhật đã mở mắt tỉnh dậy, 'Sa Vương' tới gần lên tiếng nói: "Loài người, ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh lại."
"Hóa ra là ngươi à 'Sa Vương' tại sao ngươi không g·iết ta mà còn ở đây thủ hộ chữa thương cho ta." Thanh Nhật trầm ngâm hỏi
"Bản vương không phải là người thích g·iết chóc bữa bãi vả lại ta cũng đã quyết định rồi ngày sau sẽ theo sau ngươi, nghe ngươi sai bảo." Sa Vương ngưng trọng nói: "Gốc 'Thủy Hỏa Giao Tương Liên' này bản tọa giao nó cho ngươi coi như là lễ vật tạ lỗi lúc trước đã đánh ngươi b·ị t·hương và cũ coi như là bản vương hiếu kính với chủ nhân là ngươi, hơn nữa không phải mục đích của ngươi là đóa liên hoa này sai vậy thì cứ lấy đi."
Nghe thấy lời 'Sa Vương' nói mà Băng Thanh Nhật khẽ giật nảy mình không hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến cho con 'Sa Vương' trước mắt lại chịu thuần phục bản thân hơn nữa còn nguyện lấy gốc 'Thủy Hỏa Giao Tương Liên' ra để tạ lỗi và trao đổi
"Thế nào ngươi không đồng ý sao hay là cảm thấy lễ vật của ta là chưa đủ." 'Sa Vương' hỏi
"Đủ đã đủ rồi nếu như ngươi có ý như vậy thì ta vô cùng hoan nghênh, đóa liên hoa này ta xin nhận lấy vậy; cảm tạ." Băng Thanh Nhật vội vàng đáp lại
"Được vậy thì về sau ta sẽ đi theo ngươi vậy mong là ngươi sẽ không để ta thất vọng, chủ nhân à." Sa Vương hờ hững nó, khó khăn gọi hai tiếng chủ nhân
Thanh Nhật thấy vậy nói: "Sau này ngươi cứ gọi ta là thiếu chủ đi, còn ngươi là 'Nham Đại Hàn Sa Vương' vậy về sau gọi ngươi Băng Hàn Sa đi, lấy họ Băng của ta được không."
Sa Vương chợt nghĩ tới cái tên mới được đặt này thì cũng gật đầu
" Băng Hàn Sa diện kiến thiếu chủ." Hàn Sa cúi đầu nói
" Ùm tốt, hiện giờ ngươi hãy theo ta về môn phái đi bởi liên hoa đã tới tay nên ta muốn nhanh chóng trở về rồi lập tức bế quan đột phá, nhưng hãy thu nhỏ hình thể lại đã." Thanh Nhật nói
Hàn Sa nghe thế liền xoay người một vòng mà thu nhỏ lại bằng một người trưởng thành bình thường mà theo lấy phía sau Băng Thanh Nhật tiến lên mặt nước