Chương 13: Một cái kiếm khí bình thường
"Thì ra là người của cái môn phái c·hết tiệt đang làm mưa làm gió mấy tháng qua ở Phù thành, 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' sao." Hắc bào sứ giả cười dữ tợn, khinh miệt nói: "Các ngươi tốt nhất là không nên dính đến chuyện này mà phải nhanh chóng chạy trốn đi bởi vì các ngươi sống không được lâu nữa đâu."
"Đừng tưởng rằng mới tiêu diệt được một cái liên minh giẻ rách liền không coi ai ra gì."
"Sự cách biệt giữa thế lực 'Trung cấp' và 'Thượng cấp không phải các ngươi cái này điểm lực lượng có thể chống trọi được đâu."
"Đặc biệt là bọn ta 'Diệm Xích Kiếm Môn' một trong ba thế lực đỉnh cấp đứng đầu, thực lực cường đại đâu."
Vũ Minh hừ nói: "Là ai phải trốn chạy thì chưa biết trước được đâu, cẩn thận tới lúc đó người chạy lại là Kiếm Môn các ngươi a."
Chạy trốn?
Ai chạy cơ chứ thật sự tưởng một cái 'Kiếm Môn' có thể dọa sợ 'Tinh Môn' của họ sao
Nực cười!
"Ngông cuồng tiểu tử, ý ngươi nói là Kiếm Môn ta sẽ là người sẽ phải bỏ chạy sao."
"Ăn nói khoác lác không biết ngượng mồm, 'Kiếm Môn' chúng ta thế nhưng là một trong ba thế lực phụ tá đắc lực dưới trướng của 'Hải Cung' hơn nữa môn chủ bọn ta còn là cường giả đạt tới 'Tinh Linh sứ giả'. " Hắc bào ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Vũ Minh quát tháo nói: "Chỉ một 'Tinh Môn' nhỏ bé có gì đáng sợ cơ chứ."
"Ta mới đầu vốn định giải quyết chuyện ở đây xong sẽ tới 'Tinh Môn' các ngươi để thay mặt môn chủ xử lý nhưng nếu các ngươi đã muốn c·hết như vậy thì được thôi."
"Bắt đầu từ ngươi trước đi vậy, sau đó ta sẽ tìm tên môn chủ không biết trời cao đất dày kia của ngươi."
Hắc bào sứ giả sải tay ra đem một mớ đan dược lấy từ giới chỉ nhét toàn bộ vào miệng để nhanh chóng khôi phục linh lực đã sử dụng ở trận chiến vừa nãy.
Vũ Minh nhìn thấy hành động này của hắn cũng không ngăn cản mà ngự kiếm hạ xuống nền đất trung tâm chỗ Phong Nhất đang nguy kịch sau đó từ trong giới chỉ lấy ra hai khỏa đan dược óng ánh đưa cho Phong Nhất nói:
"Phong viện trưởng à, đây là hai viên 'Dưỡng Linh đan' và 'Phục thể đan' ngài mau chóng sử dụng rồi điều tiết tịnh dưỡng tránh tổn hại căn cơ tu hành."
"Đây là lễ gặp mặt nhỏ của môn chủ bọn ta mong ngài nhận lấy."
Phong Nhất nhận được đan dược, tuy có chút hoài nghi nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống mà khoanh chân nhắm mắt điều dưỡng bởi lão biết việc quan trọng trước mắt là phải sống sót tới nếu không học viện sẽ thật sự mất hết.
Sau khi thấy Phong Nhất đã dùng đan dược mà ngồi xuống dưỡng thương thì Vũ Minh quay đầu nhìn về phía hắc bào thân ảnh đối diện.
Lúc này lịnh lực xung quanh gã đang bắt đầu lay động cho thấy gã sứ giả của 'Kiếm Môn' đã hấp thụ xong dược dịch có trong đan dược mà hồi phục hoàn toàn.
"Ngươi vậy mà không nhân cơ hội ta đang suy yếu ra tay g·iết c·hết mà lại để ta phục dụng đan dược hồi phục."
"Không biết nên nói ngươi là ngu ngốc hay ngạo mạn đây." Hắc bào sứ giả mở mắt nhìn về phía Vũ Minh nói, trong giọng nói pha lẫn một chút khinh thường, chế giễu.
"Nếu là lúc ta suy yếu thì ngươi chắc chắn sẽ thủ thắng nhưng nếu ta đã hồi phục thì ngươi chỉ có thể thất bại mà bỏ mạng mà thôi."
"Trận trước đó với Phong Nhất ắt hẳn ngươi đã quan sát được chiêu thức của ta, nhưng ta phải nói cho ngươi biết lúc đó ta vẫn chưa đánh hết sức mình bởi ta chỉ dùng chưởng pháp mà chưa động tới kiếm đâu."
Phong Nhất một bên đang tịnh dưỡng nghe nói như thế cũng khẽ nhướng mày bởi lão lúc này hồi tưởng lại trận chiến trước đó lão mới phát hiện đúng như lời gã sứ giả kia nói, hắn lúc đó chỉ toàn dùng chưởng chứ chưa hề động tới kiếm.
Lúc này lão chỉ khẽ thở dài nói: "Thì ra hắn còn chưa dùng hết toàn lực a."
Ngược lại với Phong Nhất thì Vũ Minh hờ hững nói: "Ta đương nhiên biết là ngươi chưa dốc toàn lực nên mới cố tình để ngươi khôi phục hoàn toàn mà đánh nhau với ta a."
"Ta rất muốn xem thử thực lực thực sự của người do 'Kiếm Môn' phái tới rốt cuộc mạnh tới đâu."
Phong Nhất và gã sứ giả kia nghe thấy lời nói của Vũ Minh mà giật nảy cả mình.
Mã đức...
Ngươi cố tình?
Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này vậy mà còn có kẻ ngây thơ như vậy sao?
Phong Nhất vì lời nói của Vũ Minh mà giận tím cả người miệng phun ra một tia tiên huyết; ngược lại thì gã sứ giả cười vô cùng thoải mái
"Đúng là ngu ngốc, vậy để ta dùng một kiếm chém c·hết ngươi đi."
"C·hết dưới kiếm pháp của Kiếm Môn ta ngươi cũng không chịu thiệt, xem như đây là phần đại lễ ta dành cho ngươi đi." Hắc bão sứ giả lắc đầu thở dài cười mỉm rồi chậm rãi tuốt kiếm ra khỏi vỏ nói: "Đây là một /linh khí/ nhất phẩm 'Linh Tê kiếm' là phần thưởng tông môn ban cho ta khi ta đạt tới 'Tinh Linh' cảnh."
"Hôm nay ta sẽ dùng nó để chém đầu ngươi xuống vậy, đệ nhất trọng 'Liệt Đàm trảm'. "
Kiếm mang phóng tới tận trời biến thành cự kiếm đỏ ngỏm, khí tức nóng bỏng vô cùng rồi chém hạ xuống.
Nơi cự kiếm đi qua nhiệt độ đều tăng lên đáng kể tựa như dung nham núi lửa một dạng.
Kiếm ảnh có thể phóng tới tận trời hơn nữa hợp thành hư ảnh cự kiếm thì ít nhất *Kiếm ý* đã đạt tới đỉnh phong
Cự kiếm rơi xuống trước mặt nhưng Vũ Minh chỉ bình bình thản thản chấp hai ngón tay lại quẹt ra một đường kiếm khí hết sức mỏng manh ngăn chặn cự kiếm.
Kiếm khí mỏng manh nhỏ bé kia khi đem so sánh với cự kiếm phía trước lại càng mềm yếu nhỏ bé hơn nữa, chỉ như ánh sáng của đom đóm so với mặt trời, tuy nhiên thứ kiếm khí tưởng chừng như nhỏ yếu kia lại dễ dàng chặn đứng cự kiếm khổng lồ hơn nữa còn chém cự kiếm làm đôi.
Hai mắt của gã sứ giả giật giật liên hồi, gã không thể tin được người kia chỉ dùng kiếm khí bình thường từ 2 ngón tay lại có thể chém đôi cự kiếm mà hắn dung nhập kiếm ý của mình vào mà không tốn một chút sức lực nào.
Luồng kiếm khí kia không phải là dùng kiếm mà là dùng ngón tay thôi đã có uy lực kinh nhân như vậy, nếu dùng kiếm thật đánh ra vậy sẽ khủng bố như thế nào.
Hắc bào sứ giả chỉ nghĩ tới việc đó thôi mà mồ hôi đã tuông như nước chảy, dùng gương mặt giờ đây đã trắng bệt vì sợ hãi và đôi mắt tràn ngập sự kiên dè nhìn về phía người thanh niên hôi bào phía đối diện mà run rẩy không ngừng.
Bởi vào một khắc cuối cùng khi kiếm khí chẻ đôi cự kiếm thì gã đã cảm nhận được một luồng *Kiếm Ý* cường đại đã vượt ngưỡng đỉnh phong mang theo một chút *Thế*
Gã không thể nào tin được một người thanh niên trẻ tuổi chưa được hai mươi tuổi đã có cảnh giới võ đạo bằng gã hơn nữa về mặt thông hiểu về kiếm còn nằm trên gã.
Nhìn thấy nét mặt và biểu cảm của tên sứ giả Kiếm Môn, Vũ Minh bèn nói: "Đây chính là thực lực thực sự của 'Kiếm Môn' sứ giả sao thật là khiến bản hộ pháp thất vọng tràn trề a."
"Ngay cả một kiếm khí đơn giản của ta cũng không thể đỡ được." Vũ Minh thở dài chán nản nói: "Còn tưởng là sẽ được đánh một trận thoải mái, sảng khoái đâu."
"Vậy mà ngươi giờ đây lại không chịu nổi một cái kiếm khí cỏn con của ta, thật mất mặt."
Giờ phút này đây Vũ Minh cảm thấy cái 'Kiếm Môn' gì gì đó có thể làm bá chủ cả 'Nam bể' thật sự chỉ là hư danh mà thôi.
Hắn nghĩ nếu như trong Kiếm Môn chỉ toàn là những kẻ như tên sứ giả trước mặt đây thì có lẽ một mình hắn cũng có thể dễ dàng diệt sát.
"Thật không biết môn chủ vì sao muốn đợi hơn một năm nữa mới ra tay đâu, thôi kệ vậy trước hết cứ hoàn thành nhiệm vụ được giao đi vậy." Vũ Minh nói nhẩm trong miệng
"Ngươi đừng có tưởng bở, nếu hôm nay ngươi g·iết ta thì 'Kiếm Môn' nhất định ngày sau sẽ san bằng Tinh Môn ngươi." Hắc bào sứ giả nhìn thấy ánh mắt của Vũ Minh nhìn mình thì rống lên đe dọa: "Thực lực của ngươi đúng là rất khá hơn nữa ngươi tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ ra *Kiếm Thế*; tuy nhiên người có thể lĩnh ngộ ra *Kiếm Thế* trong Kiếm Môn bọn ta không có mười cũng có tám người lĩnh ngộ được."
"Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, ta sẽ dẫn người quay về 'Kiếm Môn' sau đó nói giúp ngươi thành vì đệ tử nội môn để ngươi tiền độ sáng lạng."
Vũ Minh hờ hững nói: "Ta không có hứng thú với cái 'Kiếm Môn' rác rưởi của các ngươi, hơn nữa bọn chúng thì có thể giúp gì được ta cơ chứ."
"Ta bây giờ là người mang chức vụ hộ pháp được người người kính trọng tại sao lại phải về 'Kiếm Môn' ngươi làm một tên đệ tử cơ chứ, nực cười."
"Hơn nữa g·iết ngươi thì đã sao cơ chứ, dù sao sau 'đại điển tộc hội' thì 'Kiếm Môn' các ngươi cũng sẽ biến mất mà thôi có gì mà phải sợ, cho dù bây giờ Kiếm Môn các người t·ấn c·ông tới 'Tinh Môn' ta cũng chưa chắc có thể phá bỏ hộ môn đại trận a."
"Đừng quên là đại môn lão của bọn ta là một người am hiểu trận pháp, nhị môn lão thì am hiểu phù pháp a."
Hắc bào sứ giả giờ phút này triệt để tuyệt vọng khi thấy đối phương sau khi nghe thấy lời đe dọa của bản thân không chỉ không e ngại hay lo sợ mà còn lại là sự khinh thường.
Hắn vốn định dùng lời nói đe dọa Vũ Minh để Vũ Minh không chú ý tới hắn mà chuồn đi sau đó báo lại với tông môn để nhờ người hỗ trợ tới nhưng đáng tiếc là kế hoạch của hắn lại không được như ý muốn
Vào giờ phút này Vũ Minh chậm rãi đi tới trước mặt gã hắc bào sứ dẫm một cước đá xuống khiến gã sứ giả ngã khụy nằm bẹp dí xuống nền đất, phun ra huyết dịch, xương cốt vỡ vụn mà không hề phản kháng lại bởi gã đã hoàn toàn bị thực lực và lời nói của Vũ Minh làm kh·iếp sợ không còn ý chí chiến đấu.
Vũ Minh nhìn thấy gã sứ giả không chống lại nổi một cước của mình thì sát tâm lại dâng cao, kiếm khí lần nữa từ hai ngón tay chém ra rơi xuống cổ gã sứ giả khiến đầu lìa khỏi xác mà lăn đến một góc tường trên đường lăn của nó thì máu nhuộm đỏ cả một vệt dài.
Giây phút kiếm khí chém xuống gã hắc bào sứ giả cảm nhận rõ ràng được hơi thở tử thần bao bọc lấy bản thân mà hoảng sợ, hối hận.
Một đời của gã cố gắng khổ tu, cuối cùng đột phá 'Tinh Linh cảnh' gã tiếp tục tu luyện đến 'tiểu Tinh Linh' trung kỳ thành vì sứ giả 'Kiếm Môn' *Kiếm Ý* vấn đỉnh hôm nay vậy mà hội hoàn toàn chấm dứt tại nơi này.
Vũ Minh nhìn về phía cái đầu lăn đi mà gương mặt không một chút cảm xúc một chưởng vỗ ra chấn nát cả đầu.
Kết thúc phần việc với tên sứ giả Kiếm Môn, Vũ Minh đi về phía Phong Nhất nói: "Môn chủ lệnh cho ta tới cứu trợ cho 'Phong Vân viện' đồng thời môn chủ cũng mong muốn Phong Nhất tiền bối có thể mang 'Phong Vân viện' đầu nhập với Tinh Môn ta."
"Lão tiền bối ngài còn là yên tâm môn chủ đã dặn dò nếu người không nguyện ý thì không được ép buộc."
Phong Nhất nghe thấy lời Vũ Minh nói chỉ khẽ thở dài, từ khi Vũ Minh xuất hiện hơn nữa còn đem hai loại đan dược kia đưa cho lão thì lão đã biết 'Tinh Môn' cũng có ý định để 'Phong Vân viện' đầu nhập nào dưới trướng mình nhưng không thể nói cách làm của 'Tinh Môn' càng cao thâm hơn 'Kiếm Môn'.
Từ việc Vũ Minh ngay thời khắc chủ chốt mới xuất thủ, vừa xuất hiện đã đem đan dược cho hắn dưỡng thương hơn nữa còn đ·ánh c·hết tên sứ giả 'Kiếm Môn'.
Mỗi bước đi đều vô cùng chuẩn xác khiến lão và cả 'Phong Vân viện' đều mắc nợ Tinh Môn, sau khi giải quyết hết rắc rối thì mới mở lời mời đầu nhập hơn nữa còn nói sẽ không ép buộc.
"Môn chủ của 'Tinh Môn' quả đúng như người đời đồn đại cao thâm mạc trắc a." Phong Nhất cảm thán, hiền hòa nói: "Dù sao ta cũng đã mắc nợ 'Tinh Môn' hơn nữa hiện giờ nơi đây cũng không thể ở được nữa."
"Nếu như môn chủ của các hạ đã lời mời thì ta đành chấp nhận vậy."
"Tuy nhiên ta cũng có điều kiện đó là đợi khi lão phu hồi phục hơn nữa thực lực tăng cao thì 'Tinh Môn' không được phép cản trở lão phu dẫn 'Phong Vân viện' rời đi."
"Hơn nữa trong khoảng thời gian này 'Tinh Môn' phải đảm bảo an toàn cho 'Phong Vân viện' ta đồng thời cung cấp tài nguyên cho học viên của bọn ta tu luyện."
"Chuyện này....có hơi khó a." Vũ Minh khó khăn đáp lại
Ngay khi Vũ Minh còn ngập ngừng thì lệnh bài thân phận của hán sáng lên mang theo một thanh âm
"Cứ đồng ý với lão tiền bối đi"
Vũ Minh nhận tin xong lập tức chắc chắn nói: "Điều kiện của tiền bối 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' chúng ta đồng ý."
Sau khi bàn bạc và thỏa thuận thu xếp xong xuôi thì Vũ Minh mang theo lấy Phong Nhất và cả 'Phong Vân viện' hướng theo phía 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' mà đi.
Ngay sau khi Vũ Minh và Phong Nhất đám người rời khỏi thì hư không chấn động, một thân ảnh toàn thân hắc bào xuất hiện nhìn về phía bọn họ rời đi khẽ nói.
"Sự việc nơi đây đúng là nằm ngoài dự đoán, có lẽ tiếp theo ta là phải cẩn thận hơn mới được."
"Tin tức nơi đây cũng phải nhanh chóng lan truyền ra thôi."