Sống Làm Người Hạnh Phúc

Chương 6: Chút Ấm Áp Giữa Mùa Đông




.. Cô bé sang đây là vì Thùy đi chơi với bạn trai chưa biết khi nào mới về, ở phòng một mình cô ấy lại sợ ma, thảo nào lúc đầu cô ấy từ chối nhưng rồi lại đổi ý.

"Đây là Nhất, học chung với Quang! Xấu xí nhưng tốt bụng" - nó chỉ tay về phía Nhất.

"Tao đẹp trai nhất xóm, ai cũng nói vậy mà!" - Nhất cố gắng phân bua.

Nó vỗ nhè nhẹ vào vai Nhất, lắc đầu, từ tốn:

"Mơ ước những thứ tốt đẹp đến với mình là điều tốt, nhưng nếu mày biết soi gương và uống thuốc đúng giờ thì tốt hơn!"

Nói xong nó ôm bụng cười nghiêng ngã, My cũng không kìm được, lấy tay che miệng, khúc khích cười theo. Nhất chẳng thèm phân bua với nó nữa, chỉ nhoẻn miệng cười trừ.

Không khí vui vẻ hẳn lên, mọi khi vào giờ này tụi nó thường học bài, thỉnh thoảng cũng tâm sự, đùa giỡn với nhau nhưng cũng không rộn ràng như hôm nay. Dường như sự có mặt của một cô gái đã xua đi không khí tẻ nhạt thường thấy trong căn phòng, đã lâu rồi nó không có được một nụ cười thoải mái như thế này, nó như quên đi hết mọi buồn phiền mà mình từng trải, cứ vô tư như một đứa trẻ, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Nó rót một ly đưa cho My, con gái miền Tây ai mà chẳng biết uống rượu, có khi còn hơn cả bọn đàn ông. Nhiều đứa cứ uống say vào là múa may quay cuồng, ca hát, reo hò, làm đủ các trò mà chẳng ai có thể nghĩ ra được, bởi vậy mới thấy rượu lợi hại đến thế nào, nó giúp con người ta làm được những điều mà khi tỉnh táo họ không bao giờ dám nghĩ đến chứ huống hồ gì làm.

"Con gái miền Tây thấy rượu là uống ngay, nè My!"

Cô bé cầm ly rượu đưa lên miệng, một ngụm đã cạn ly, dễ dàng cứ như con nít đang ăn kẹo, không hề nhăn mặt, nhíu mày, đúng chất con gái miền Tây.

"Quê My ở đâu vậy?" - nó hỏi.

"My ở Đồng Tháp".

Họ bắt đầu trò chuyện cởi mở với nhau hơn, cười nói rộn ràng hơn, cả ba cứ thay phiên nhau uống hết ly này đến ly khác, kể cho nhau nghe không biết bao nhiêu là chuyện vui vẻ trên đời. Những tiếng cười giòn giã cứ đều đặn vang lên trong căn phòng trọ nhỏ, lấn át cả tiếng xe cộ huyên náo giữa lòng thành phố tấp nập, xua tan đi cái không khí lạnh lẽo đầu đông.

Thoáng chốc mà rượu trong chai đã cạn, nó cũng ngà ngà say, nhìn Nhất có vẻ thê thảm hơn nó, ngồi ngã tới ngã lui, mắt lim dim như muốn sập xuống từ nảy giờ. Chỉ riêng My là trông còn tỉnh táo nhất. Nó bảo Nhất đi ngủ trước, còn nó thì dọn dẹp, Nhất gật gù rồi đứng dậy leo lên nệm, vừa ngã người nằm xuống vài giây đã nghe thấy tiếng ngáy, có lẽ cu cậu đã say rồi. Nó quay sang My:

"My cũng về phòng nghỉ sớm đi, mai còn đi học!"

"Thôi Quang cứ để My dọn cho, My đâu có say!"

Thế là cả hai loay hoay dọn dẹp bãi chiến trường, mà thật ra cũng không có gì nhiều, chỉ dăm ba cái chén, đĩa. Nó lom khom lau dọn sàn nhà, còn My rửa mớ chén ở bên trong.

Mọi thứ đã tinh tươm, gọn gàng, nó tiến ra trước cửa, ngồi xuống châm điếu thuốc rồi phì phèo. My cũng ngồi xuống cạnh nó. Sợ khói thuốc làm cô bé khó chịu, nó ngồi nép sang một bên:

"My không ghét mùi thuốc lá hả?" - nó thắc mắc.

"Ghét chứ, mà tại ở nhà ba My cũng hút, nghe riết cũng quen luôn rồi!"

Nó mỉm cười, cũng không rõ mình cười vì điều gì. Cô ấy kể cho nó nghe nhiều thứ, về gia đình, bạn bè. Nó biết được nhà My chỉ có hai chị em gái, My là chị, còn đứa em gái đang học lớp sáu ở dưới quê, bố mẹ My có vườn hoa ở Sa Đéc, không xa xôi gì mấy nên cô ấy cũng thường xuyên về thăm gia đình, phụ giúp bố mẹ trong công việc. Từ bé, My đã luôn quấn quýt bên bố mẹ nên khi phải đi học xa nhà, những ngày đầu đêm nào cô ấy cũng khóc ướt ướt cả gối. Thật may còn có Thùy ở chung nên cũng an ủi phần nào, nhưng gần đây Thùy có bạn trai nên thường xuyên đi chơi, phải lủi thủi trong phòng một mình nên cô ấy cảm thấy hơi buồn. My theo học ngành Sư phạm ở trường Đại học Nguyễn Tất Thành, cũng không xa chỗ này lắm. Nó cũng mường tượng ra được phần nào cuộc sống của My, dù không phải là hoàn hảo nhưng chí ít cô ấy cũng đã có những năm tháng tuổi thơ hạnh phúc. Nó nhìn My rồi mĩm cười, nó cảm thấy ganh tỵ với cô bé, thật tốt biết bao nếu bố nó còn sống, thật tốt nếu nó cũng được ở bên bố mẹ suốt những năm tháng thơ bé như cô ấy.

"Sao nhìn My chằm chằm vậy? Mặt My dính gì hả?"

"Đâu có! Trời hôm nay đẹp quá ha?" - nó đánh trống lảng.

Cô bé ngước lên nhìn, đó là bầu trời đêm những ngày đầu đông, sau cơn mưa tầm tả, dai dẳng suốt cả ngày hôm nay: Không trăng, không sao, tít trên cao chỉ thấy ánh đèn bé tí của một chiếc máy bay, lúc ẩn lúc hiện. Cô bé tủm tĩm cười:

"Ừ! Đẹp ghê!"

Nó gãi đầu gãi tai, rồi cũng khúc khích cười với My. Đôi bạn trẻ cứ trò chuyện rôm rã như thế, mặc kệ những cơn gió se lạnh thỉnh thoảng khẽ lướt qua. Đã lâu rồi nó chưa có được những phút giây yên bình như lúc này, không ưu tư, không phiền muộn, trong lòng lại nhẹ nhõm, thanh thản. Bỗng dưng cô bé đứng phắt dậy, luống cuống xỏ đôi dép, vừa chạy về phòng vừa ngoái đầu lại nói với nó:

"My về phòng chứ để Thùy nó thấy lại chọc ghẹo My! Quang ngủ ngon!"

Thì ra Thùy đã về tới đầu ngõ, nó say sưa nói chuyện nên không nhận ra. Nó vẫy tay chào My, rồi trở vô trong đóng cửa lại. Nằm xuống bên cạnh Nhất đang ngủ say như chết, nó khẽ mĩm cười, ngọn gió luồn qua khe cửa khiến nó rùng mình, nó kéo chăn phủ qua đầu, nhắm mắt lại rồi chìm dần vào trong giấc ngủ với nụ cười hạnh phúc vẫn còn trên môi.

Tiếng chuông báo thức reo liên hồi, nó lom khom ngồi dậy với lấy cái điện thoại, đã sáu giờ rồi mà trời vẫn còn tối mịt. Đầu còn hơi đau, có lẽ tối qua nó uống hơi nhiều rượu. Nó quay sang lay người Nhất:

"Dậy đi học mày ơi! Sáu giờ hơn rồi!"

Nhất ú ớ rồi cũng chịu mở mắt dậy, hai đứa bò ra khỏi nệm, chuẩn bị đi tới trường.

Nó mở cửa phòng, thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt mấy, mây đen che kín cả bầu trời, có lẽ hôm nay lại là một ngày ướt át, thật không hứng thú gì khi phải đi học vào những ngày đầu đông như thế này. Nó quay vào trong giục Nhất:

"Xong chưa mậy? Trời sắp mưa rồi đó!"

"Dắt xe ra đi! Tao ra liền bây giờ".

Nó dắt xe ra trước, cùng lúc My cũng từ trong phòng bước ra, tay cầm ly trà gừng còn nghi ngút khói đưa cho nó. Nhận lấy ly trà từ tay cô bé, trong lòng nó bỗng trở nên ấm áp khác lạ, cũng lâu rồi chưa có ai quan tâm nó đến thế, đưa ly trà lên miệng, nó nhâm nhi. Hình như cô ấy đã đợi nó ở đấy từ sớm, sao có thể ngẫu nhiên mà cô ấy lại xuất hiện ngay khi nó vừa bước ra khỏi cửa, nó thấy cảm động bởi tấm lòng của cô gái ấy. Giữa cái không khí se lạnh của buổi sáng mùa đông, ly trà gừng của cô ấy không chỉ làm nó ấm lòng, ấm hết cả người mà còn cho nó chút hạnh phúc, nó nhìn cô bé:

"Cám ơn My nha! Hôm khác quang sẽ hậu tạ!"

Cô bé không nói gì, chỉ nhìn nó rồi khẽ mĩm cười. Nhất cũng đã ra rồi, nó tranh thủ uống hết ly trà nóng để còn đi học, trả lại My cái ly, nó vội vàng leo lên xe. Nhất rồ ga phóng xe đi, nó ngoái đầu nhìn lại:

"Bye My, chiều gặp lại!".

Cô bé vẫy tay chào nó, hai đứa lại đến trường như mọi ngày. Đường phố hôm nay thưa thớt người qua lại, gió tạt vào mặt nó, lật ngược cả chiếc mũ bảo hiểm ra phía sau, Nhất vừa lái xe vừa run cầm cập. Những giọt mưa cũng bắt đầu rơi lất phất, rơi lã chã trên tay nó, như báo hiệu cái giá rét của mùa đông đang tới. Nhưng nó không hề cảm thấy lạnh, có lẽ là nhờ ly trà gừng của My, có lẽ nhờ hơi ấm của Nhất ở phía trước, cũng có thể tình cảm chân thành từ những người bạn đã sưởi ấm trái tim nó trong những ngày mùa đông lạnh lẽo..