Sinh ra và lớn lên trong một gia đình tuy không phải khá giả gì, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, có thể nói nó đã có một tuổi thơ khá tươi đẹp, ít nhất là so với bạn bè cùng trang lứa. Ba mẹ đi làm ăn xa, để lại nó cùng bà nội ở quê nhà đùm bọc, chăm sóc lẫn nhau. Cuộc sống của nó cũng như bao đứa trẻ khác ở cái vùng quê nghèo này, nơi đất đai cằn cỗi, nơi mà mọi người dân ở đây đều gắn bó với cái nghề trồng lúa. Hàng ngày nó cắp sách tới trường, tan học lại la cà với đám bạn thân trong xóm. Ngày tháng cứ êm đềm, thong thả trôi qua như thế với một cậu bé còn ở cái tuổi ăn, tuổi chơi như nó.
Cứ tưởng những năm tháng thơ ấu của nó cứ trôi qua yên bình như thế, ngờ đâu sóng gió đã vội vàng ập tới. Mùa hè năm ấy, bố của nó qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, bỏ lại nó khi đó chỉ vừa tròn mười tuổi. Cái buổi chiều ngày hôm đó, buổi chiều mà nó không thể nào quên được, buổi chiều đưa bố nó đến với một thế giới xa xôi khác. Trên chiếc xe tang màu trắng, thằng nhóc học sinh lớp bốn cầm di ảnh của người bố vừa mới mất, khuôn mặt thẫn thờ, hoang mang như chưa thể tin vào sự thật, sự thật rằng bố của nó đã ra đi mãi mãi. Nó đã khóc, khóc rất nhiều, khóc như chưa từng được khóc và rồi lịm đi trong vòng tay mẹ nó.
Một thời gian sau, khi mà mọi người đã dần nguôi ngoai vì sự ra đi của bố nó, kể cả nó, mẹ nó lại xa quê để mưu sinh. Nó tiếp tục cắp sách đến trường hàng ngày, nhưng nó đã không còn là cậu học sinh chăm ngoan như trước nữa, nó đã thay đổi. Nó không còn cặm cụi với đống bài tập mỗi khi về đến nhà, thay vào đó nó lại bày trò quậy phá cùng làng cuối xóm. Từ một cậu học sinh được thầy, cô yêu mến, nó trở thành một đứa ngỗ nghịch không biết vâng lời.
Nó như trở thành một con người khác, một con người hoàn toàn trái ngược với nó lúc trước, kể từ cái ngày buồn nhất từ lúc nó sinh ra, ngày bố nó qua đời.
"Quang! Mày làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?"
Tiếng gọi của thằng bạn thân làm nó giật mình. Gạt dòng hồi ức vừa luẩn quẩn ra khỏi đầu, nó cười khì trả lời thằng Nhất:
"Ngồi suy nghĩ vớ vẫn thôi! Mày học về rồi à?"
"Ừ, thế mày đã cơm nước gì chưa? Hay ra ngoài ăn với tao luôn đi! Hôm nay tao lười nấu nướng quá" - thằng Nhất đề nghị với nụ cười tươi trên môi.
"Hôm nay lại khao tao ăn ngoài? Mày lại trúng mấy con lô à?"
"Lô cái đầu mày, bà già vừa gửi tiền tháng cho tao. Nhanh! Thay đồ rồi đi kiếm cái gì bỏ bụng, đói quá đói!" - thằng Nhất nhanh nhảu đáp lại nó.
Nó khoác vội cái áo rồi leo lên xe phóng đi với Nhất.
Cơn gió mùa thu thổi nhè nhẹ, lá cây ven đường rơi lất phất. Mới đó mà đã tám năm trôi qua, nó giờ đã là chàng sinh viên năm nhất. Ngày mới lên Sài Gòn học, nó cảm thấy bồi hồi, nó nhớ nhà, nhớ bà nó, ấy thế mà chỉ mới được hai tháng trôi qua, nó dường như đã quên đi cái cảm giác ấy. Có thể nó đã quen với sự tấp nập của phố xá đông người qua lại, khiến nó vơi đi nỗi nhớ gia đình, quen dần với việc thiếu thốn tình thương của người thân.
Nhất là người bạn học chung lớp với nó, gia đình cũng khá giả, có thể nói thuộc dạng công tử. Hai đứa đã thân với nhau từ những ngày đầu nhập học, nó cùng Nhất thuê phòng trọ gần trường để tiện cho việc học tập. Hàng ngày hai đứa vẫn đi học cùng nhau, nhưng hôm nay Nhất phải học thêm Tiếng Anh, còn nó thì ở nhà.
Két.. Nhất dừng xe trước một quán cơm sinh viên, nó đá đểu:
"Tưởng mày khao tao ăn nhà hàng cơ!"
"Có cơm nóng cá kho cho mày ăn là tốt lắm rồi đó!" - Nhất cười trừ.
Hai đứa bước vào quán, ăn một bữa no nê rồi trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị bài vở để ngày mai còn lên lớp.
Căn phòng trọ nó thuê chỉ có một dãy gồm năm phòng, hầu hết đều là sinh viên thuê để đi học. Nó ở căn phòng cuối cùng của dãy trọ. Tối đến sau khi đã ăn uống xong xuôi, cả hai đều cặm cụi bài vở cho ngày mai. Căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh một hồi lâu.
Rít một hơi thuốc dài, nó hỏi Nhất:
"Ước mơ của mày là gì vậy Nhất?"
"Sao tự dưng hôm nay lại hỏi tao câu đó?" - Nhất ngạc nhiên nhìn nó.
"Bỗng dưng tao suy nghĩ về tương lai nên hỏi mày vậy thôi!" - nó cười nhạt.
"Tao muốn có một công việc ổn định, đủ để nuôi gia đình. Còn mày?" - Nhất nhìn nó.
"Tao hả? Tao chỉ muốn làm một con người hạnh phúc".
Nói xong nó phá lên cười, Nhất cũng sặc sụa cười theo.
Đêm hôm ấy hai đứa cười cười, nói nói vui vẻ cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết cả hai đã chìm vào giấc ngủ khi thành phố vẫn tấp nập người qua lại, xen lẫn tiếng con người nói chuyện là tiếng xe cộ ồn ào, hòa lẫn vào tiếng gió thu xào xạc trong bầu trời đêm của thành phố..