Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi lưu luôn video do camera ở phòng khách quay lại, tuy không có hình nhưng vẫn có tiếng, xem như là phòng trừ tai họa.
Hai cái camera này đều là do tôi mua để quan sát chú mèo con tên Đản Hoàng.
Bởi vì chiếc camera đầu tiên không thu được tiếng nên tôi lắp thêm một cái ở phòng khách.
Lưu Vĩ suốt ngày nói Đản Hoàng hay cắn dây và các thiết bị điện tử nên anh ta yêu cầu tôi phải bồi thường.
Nhưng khi tôi bảo Lưu Vĩ đóng cửa thì anh ta lại phớt lờ. Vì phải bồi thường quá nhiều nên tôi lắp luôn một cái camera ở phòng máy tính.
Nếu thật sự là do Đản Hoàng làm hư, tôi sẽ bồi thường.
Chỉ là kể từ khi lắp camera, tôi vẫn chưa thấy bé mèo đập phá đồ lần nào.
Tôi đứng trong phòng nhẹ nhàng gọi Đản Hoàng, bé mèo này đã bầu bạn với tôi kể từ lúc ra trường nên nó chẳng khác gì người thân của tôi.
Vì tôi ở cùng với bạn trai nên tôi đã đưa bé mèo về đây để nuôi.
Sau cuộc cãi vã ở kiếp trước, tôi đã giận dữ bỏ đi.
Đến khi tôi quay lại tìm Đản Hoàng thì Lưu Vĩ đã bóp ch.ết nó rồi. Mắt anh ta đỏ hoe, thằng khốn đó ném Đản Hoàng về phía tôi như ném rẻ rách.
"Vương Thời Ngôn, mày chính là người tiếp theo, cứ chờ đi!"
Sau đó, tôi phải hứng chịu những tin đồn, đe dọa và bị bạo lực mạng.
Tôi tìm được Đản Hoàng ở trong chậu cát, có lẽ vì thấy tôi và Lưu Vĩ cãi nhau nên em nó mới sợ hãi trốn ở đây.
Trên người bé mèo dính đầy phân và nước tiểu, tôi biết đây là mùi có thể khiến nó an tâm.
Tôi bế Đản Hoàng lên, đôi mắt em ấy mở to và sợ hãi.
Kể từ khi chuyển về đây cùng tôi, Đản Hoàng bắt đầu tránh né mọi người và thi thoảng trở nên hoảng loạn.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lưu Vĩ đã làm gì bé nó rồi.
Nhìn Đản Hoàng vo tròn trong góc, tôi như nhìn thấy bản thân thu mình trước những lời công kích, nước mắt tôi bất giác tuôn rơi. Tôi ôm Đản Hoàng thật chặt và vuốt ve nó.
Dường như mèo con nhận thấy tôi không vui nên bắt đầu l.i.ế.m những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Điều này làm nỗi buồn của tôi vơi đi rất nhiều.
Việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng dọn dẹp và rời đi với Đản Hoảng.
Tôi nhớ lại kiếp trước họ hàng Lưu Vĩ đã chặn cửa nhà tôi, mẹ tôi vì không chịu được nên đã đuổi tôi đi. Hồi tưởng xong, tôi lập tức gọi tới căn hộ nhỏ mà mình đã thuê.
"Xin chào? Ai vậy?"
Đúng như dự đoán, đầu dây bên kia là một bà lão. Trên mạng có rất nhiều người nhận ra tôi là Vương Thời Ngôn m.á.u lạnh nên họ không cho tôi thuê nhà và đăng sự việc lên mạng.
Cư dân mạng khen ngợi cách làm của các chủ nhà trọ, thậm chí để ủng hộ việc này, họ còn thuê hết dãy phòng của những chủ trọ đã từ chối tôi.
Ai ai cũng vui vẻ, chỉ có tôi là không nơi nương tựa.
Cuối cùng tôi cũng kiếm được phòng trọ, chủ nhà là một bà lão không hay lướt mạng.
Bà ấy không hề biết vụ việc kia của tôi. Không những thế, chủ nhà còn ngồi xuống an ủi tôi mỗi khi thấy tôi chán nản.
Bà ấy là người duy nhất an ủi tôi trong khoảng thời gian đó.
"Chào bà, con muốn thuê một căn nhà, bây giờ bà có rảnh không?"
"Có chứ, cháu cứ tới đi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi không mất quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ đạc của mình.
Nhìn căn nhà trống rỗng trước mặt, tôi cười mỉa mai. Lúc trước khi mới đính hôn, chúng tôi đều trả phòng cũ và cùng nhau thuê một căn hộ lớn. Hồi đó ngoại trừ điều hòa và máy giặt thì căn nhà chẳng có gì.
Tôi đã mất nửa năm mới lấp đầy được nó.
Giờ đến cuộn giấy vệ sinh tôi cũng không để lại cho tên khốn kia!
Tài xế của lalamove rất nhanh đã đến, anh ấy sốc khi nhìn thấy đống đồ của tôi.
"Chị tiết kiệm thật đấy! Nửa túi muối cũng mang theo!"
Tôi gật đầu đồng ý: "Đương nhiên rồi, tôi mất một đô la để mua túi muối này đấy!"
Tài xế like cho tôi một cái rồi giúp tôi vận chuyển đồ.
Chúng tôi lập tức khởi hành, nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, tôi lặng lẽ nói lời tạm biệt.
Tôi ôm Đản Hoàng cười dịu dàng, lần này hai chúng tôi sẽ có một tương lai tươi sáng.