Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 9: Người Bác Đặc Biệt




Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi qua khung cửa sổ, Gia Hào đã cảm thấy khá hơn nhờ sự chăm sóc tận tình của gia đình. Cả nhà đã thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng và sắp xếp lại nhà cửa để đón khách.

Gia đình Gia Hân là những người đến thăm đầu tiên. Ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương bước vào nhà, trên tay cầm một giỏ hoa tươi và một số món ăn tự nấu. Gia Hân vui mừng chạy ra đón bố mẹ, dẫn họ vào phòng khách.

"Cháu nó đỡ hơn chưa?" ông Lý Hải Sơn nói, đặt giỏ hoa lên bàn.

Ông Nguyễn Văn Hùng bắt tay ông Sơn, đáp: "Cảm ơn anh chị đã đến. Gia Hào đã đỡ hơn, nhưng vẫn cần thời gian để hồi phục."

Bà Lý Thu Hương bước tới, nắm tay bà Thu Cúc: "Cúc à, chị mang ít đồ ăn đến bồi bổ cho Gia Hào.”

Gia Hân dẫn bố mẹ vào phòng Gia Hào. Thấy anh Gia Hào đang nằm trên giường, bà Thu Hương không kìm được nước mắt, ôm chầm lấy Gia Hào: "Con ơi, con thấy sao rồi?"

Gia Hào mỉm cười yếu ớt: "Cháu không sao đâu. Chỉ là vết thương ngoài da thôi không nặng lắm."

Ông Lý Hải Sơn vỗ vai Gia Hào, nói: "Cháu nghỉ ngơi cho tốt nhé,” rồi ông quay sang Gia Hân. “Hai đứa cứ nghỉ ngơi vài hôm, bố đã viết thư cho trường rồi.”

Sau khi gia đình Gia Hân đến thăm, nhiều đồng nghiệp, bạn bè, nhà đầu tư và đối tác của ông Hùng và bà Thu Cúc cũng lần lượt đến. Ngôi nhà nhanh chóng ngập tràn hoa tươi và quà cáp. Những bó hoa rực rỡ và những gói quà được xếp ngay ngắn trong phòng khách, tạo nên một khung cảnh vừa ấm áp vừa cảm động.

Một người bạn của ông Hùng, ông Trần Minh, là một nhà đầu tư lâu năm, đến thăm cùng với vài người trong công ty. Ông Minh vỗ vai ông Hùng, nói: “Anh Hùng, chúng tôi nghe tin liền tới ngay. Chúc cháu Gia Hào mau chóng hồi phục nhé. Cháu còn trẻ, vết thương này sẽ không làm khó được cháu đâu.”

Một đồng nghiệp của bà Thu Cúc, cô Lan, cũng đến cùng với một số giáo viên khác. Cô Lan ôm lấy bà Thu Cúc, an ủi: “Cúc à, chúng tôi biết tin đã rất lo lắng. Gia Hào là một cậu bé mạnh mẽ, nhất định sẽ vượt qua thôi.”

Gia Hân và Thanh Mai liên tục mở cửa đón khách, nhận lời chúc tốt đẹp và cảm ơn sự quan tâm từ mọi người.

Gia Hân mang vào cho Gia Hào một bó hoa lớn cùng một thiệp chúc sức khỏe từ một đối tác của cha. Cô đọc to: “Chúc cháu Gia Hào mau chóng bình phục, chúng tôi luôn ở bên gia đình cháu. Ký tên: Công ty TNHH Đầu Tư Phát Triển Minh Anh.”

Gia Hào mỉm cười, nói với Gia Hân: “Em giúp anh gửi lời cảm ơn tới mọi người nhé. Thật ấm lòng khi được quan tâm như vậy.”

Sau khi các vị khách đầu tiên rời đi, Gia Hào cảm thấy mệt mỏi nhưng lòng đầy ấm áp vì được mọi người quan tâm. Ngôi nhà dần yên tĩnh trở lại, nhưng không lâu sau, ba người em thân thiết của Gia Hào là Bính Minh, Ngọc Hoàng và Trần Tâm cũng đến thăm.

Bính Minh, Ngọc Hoàng và Trần Tâm mang theo những món quà riêng và bước vào phòng Gia Hào với nụ cười tươi trên môi. Bính Minh mang một giỏ trái cây tươi, Ngọc Hoàng mang một bộ sách mà Gia Hào yêu thích, còn Trần Tâm mang theo một chiếc hộp bí ẩn, miệng cười tủm tỉm.

"Anh Hào, tụi em đến thăm anh đây!" Bính Minh nói, đặt giỏ trái cây lên bàn. "Anh thấy sao rồi?"

Gia Hào mỉm cười, cảm ơn: "Anh ổn hơn rồi, cảm ơn các em đã đến."

Ngọc Hoàng đặt bộ sách lên bàn cạnh giường: "Em mang sách đến để anh đọc giải trí. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Trần Tâm bước tới, giơ chiếc hộp bí ẩn lên: "Còn em mang đến thứ đặc biệt hơn. Mọi người chuẩn bị cười đi!"



Gia Hân và Thanh Mai nhìn nhau, tò mò về chiếc hộp của Trần Tâm. "Cái gì trong đó vậy, Tâm?" Gia Hân hỏi.

Trần Tâm mở chiếc hộp ra, bên trong là một con rối nhỏ mặc trang phục hề. Anh bắt đầu diễn một màn kịch rối, giả giọng và làm những động tác ngộ nghĩnh khiến mọi người không nhịn được cười.

"Chào mọi người, tôi là Chú Hề Vui Vẻ!" Trần Tâm nói bằng giọng cao vút, điều khiển con rối nhảy múa. "Hôm nay tôi đến để mang lại tiếng cười và niềm vui cho mọi người, đặc biệt là cho anh Gia Hào!"

Gia Hào bật cười, dù cánh tay còn đau nhưng lòng cảm thấy vui hơn: "Tâm lúc nào cũng biết cách làm anh cười. Cảm ơn em nhé."

Trần Tâm tiếp tục diễn, kể những câu chuyện hài hước về chú hề và những cuộc phiêu lưu kỳ quặc của nó. Mỗi lần chú hề làm một động tác buồn cười, mọi người lại cười phá lên. Bính Minh và Ngọc Hoàng cũng tham gia vào trò đùa, tạo không khí vui vẻ cho cả phòng.

"Và bây giờ, chú hề sẽ biểu diễn một tiết mục đặc biệt!" Trần Tâm nói, rồi làm một màn nhào lộn với con rối. Con rối lộn nhào, ngã xuống rồi lại đứng lên, làm đủ mọi động tác ngộ nghĩnh.

Cả phòng cười nghiêng ngả, không khí trở nên ấm áp và thân thiện. Ngay cả bà Thu Cúc và ông Văn Hùng cũng không nhịn được cười khi thấy màn biểu diễn vui nhộn của Trần Tâm.

Sau khi kết thúc màn biểu diễn, Trần Tâm cúi chào mọi người với con rối, rồi đặt nó lại vào hộp: "Hy vọng anh Gia Hào và mọi người đã có những giây phút vui vẻ. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ đó nhé!"

Gia Hào mỉm cười, ánh mắt đầy biết ơn: "Cảm ơn Tâm, em luôn biết cách làm mọi người vui. Anh thực sự cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Sau khi chơi đùa và cười nói vui vẻ suốt buổi sáng, nhóm bạn của Gia Hào ra về, để lại bầu không khí ấm áp trong ngôi nhà. Gia Hân và Thanh Mai dọn dẹp phòng khách, sắp xếp lại những món quà và hoa tươi mà mọi người đã mang đến.

Khi kim đồng hồ điểm quá giờ trưa, một vị khách đặc biệt xuất hiện. Đó là ông Nguyễn Minh Quang bác ruột của Gia Hào, anh trai của ông Nguyễn Văn Hùng. Ông Minh Quang hiện là Chủ tịch Quốc hội, một người đàn ông quyền uy nhưng rất gần gũi và giản dị.

Ông Nguyễn Minh Quang khoảng ngoài 60 tuổi, dáng người cao ráo, gương mặt vuông vức và ánh mắt sắc sảo nhưng luôn tỏa ra sự ấm áp. Ông mặc một bộ vest đen chỉn chu, bước vào nhà với phong thái điềm đạm và chững chạc. Dù bận rộn với công việc quốc gia, ông vẫn luôn dành thời gian cho gia đình, đặc biệt là các cháu của mình.

Ông Minh Quang bước vào nhà, nụ cười hiền từ trên môi. Gia Hân và Thanh Mai vội vàng chạy ra đón, cúi chào ông.

“Chào các cháu, bác đến thăm Gia Hào đây,” ông Minh Quang nói, giọng trầm ấm và ôn hòa.

Bà Thu Cúc và ông Văn Hùng nhanh chóng ra chào đón người anh cả. Ông Văn Hùng nắm tay anh trai, nói: “Anh đến rồi, thật quý hóa quá. Gia Hào ở trong phòng, để em dẫn anh vào.”

Văn Thành nằm trên giường, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên một không gian yên bình trong phòng. Những tiếng động bên ngoài lờ mờ vọng vào, nhưng tất cả đều nhường chỗ cho cuộc gặp gỡ đặc biệt hôm nay. Cánh cửa phòng khẽ mở, ông Minh Quang, bác của Văn Thành, bước vào với nụ cười hiền từ trên khuôn mặt.

"Bác đến thăm cháu đây, Văn Thành. Cháu thấy trong người thế nào rồi?" ông Minh Quang nhẹ nhàng hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

"Dạ, cháu cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, bác ạ. Nhờ bác sĩ và mọi người chăm sóc tận tình nên sức khỏe của cháu cũng dần hồi phục," Văn Thành đáp, đôi mắt ánh lên sự biết ơn.

Hai người trò chuyện thêm về tình hình sức khỏe của Văn Thành, ông Minh Quang kể lại những kỷ niệm gia đình và những câu chuyện vui để làm cho Văn Thành cảm thấy thoải mái hơn. Sau một lúc, câu chuyện chuyển hướng sang những chủ đề sâu sắc hơn.

"Văn Thành này, qua sự việc vừa rồi cháu có suy nghĩ gì không? Cháu có hay đọc sách về chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh không?" ông Minh Quang hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.



"Dạ, cháu có đọc và nghiên cứu một số tác phẩm. Cháu thấy tư tưởng của các nhà lãnh đạo cách mạng rất sâu sắc và ý nghĩa," Văn Thành trả lời, giọng nói chứa đựng sự ngưỡng mộ.

Ông Minh Quang gật đầu, bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình: "Chủ nghĩa Mác - Lênin là nền tảng lý luận của cách mạng vô sản. Như Lênin từng nói, 'Không có lý luận cách mạng thì cũng không thể có phong trào cách mạng.' Nó không chỉ phân tích và lý giải về sự vận động của xã hội mà còn đề ra phương hướng để thay đổi xã hội theo hướng tiến bộ, công bằng. Chủ tịch Hồ Chí Minh của chúng ta đã tiếp thu và vận dụng sáng tạo vào hoàn cảnh cụ thể của Việt Nam, tạo nên một hệ tư tưởng phong phú và phù hợp với dân tộc."

"Đúng vậy, bác. Cháu thấy tư tưởng Hồ Chí Minh đã đưa ra những phương pháp cách mạng rất thực tế và nhân văn. Bác Hồ luôn đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, coi trọng việc xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa," Văn Thành bổ sung, thể hiện sự đồng cảm.

Ông Minh Quang tiếp tục: "Bác luôn nhấn mạnh rằng: 'Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong.' Chính tư tưởng này đã giúp người dân Việt Nam đoàn kết và chiến thắng trong những thời khắc khó khăn nhất. Bác cũng luôn nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của đạo đức cách mạng và tinh thần phục vụ nhân dân. Người từng nói: 'Cán bộ là công bộc của dân, phải lo trước cái lo của dân, vui sau cái vui của dân.'"

Văn Thành gật đầu, cảm nhận sự sâu sắc trong những lời dạy của Chủ tịch Hồ Chí Minh. "Cháu tâm đắc nhất là câu: 'Không có gì quý hơn độc lập, tự do.' Câu nói này không chỉ là khẩu hiệu mà còn là mục tiêu và lý tưởng cao cả mà chúng ta cần hướng tới."

"Chính xác, Văn Thành. Tư tưởng Hồ Chí Minh không chỉ là kim chỉ nam cho cách mạng Việt Nam mà còn là ngọn đuốc soi đường cho những thế hệ sau. Chúng ta cần tiếp tục nghiên cứu, học tập và áp dụng những tư tưởng đó vào thực tiễn để xây dựng đất nước ngày càng vững mạnh," ông Minh Quang nói, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy ngẫm về tương lai.

Cuộc trò chuyện giữa hai người tiếp tục diễn ra trong không khí thân mật, đậm chất tri thức và đầy hy vọng. Những lý luận về chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh như lan tỏa, gắn kết thêm tình cảm gia đình và truyền tải niềm tin vào một tương lai tươi sáng cho đất nước.

Sau khi ông Nguyễn Minh Quang thăm cháu Gia Hào xong, ông kéo tay ông Văn Hùng vào phòng riêng để nói chuyện. Cả hai anh em bước vào phòng làm việc của ông Văn Hùng, cửa được đóng lại để đảm bảo sự riêng tư. Ông Quang ngồi xuống ghế, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lo lắng.

"Em Hùng, anh có chuyện muốn nói với em," ông Quang bắt đầu, giọng trầm và nghiêm túc. "Gần đây gia đình em gặp quá nhiều biến cố không phải ngẫu nhiên. Lúc trước là vụ bắt cóc Thanh Mai, bây giờ lại đến vụ chém Gia Hào. Anh lo rằng có kẻ nào đó đang giật dây phía sau."

Ông Văn Hùng thở dài, ngồi xuống ghế đối diện, gương mặt trầm tư: "Em cũng cảm thấy vậy, anh Quang. Những chuyện này không phải là ngẫu nhiên. Nhưng em vẫn chưa tìm ra manh mối nào rõ ràng."

Ông Quang nhìn em trai, đôi mắt sắc sảo hiện lên sự quan tâm sâu sắc: "Em phải cẩn thận hơn. Anh biết em là doanh nhân thành đạt, gia đình cũng có vị thế nhất định, nhưng chính điều đó có thể khiến em trở thành mục tiêu của những kẻ ganh ghét hoặc có ý đồ xấu."

Ông Văn Hùng gật đầu, đôi mắt tràn ngập lo lắng: "Anh nói đúng. Em đã cố gắng hết sức để bảo vệ gia đình, nhưng dường như mọi thứ vẫn vượt ngoài tầm kiểm soát. Vụ bắt cóc Thanh Mai đã khiến cả nhà hoang mang, và giờ là Gia Hào..."

Ông Quang đặt tay lên vai em trai, giọng nói nghiêm nghị nhưng ấm áp: "Anh sẽ giúp em điều tra rõ ràng chuyện này. Anh có một số mối quan hệ và nguồn tin có thể hỗ trợ. Điều quan trọng là em phải giữ bình tĩnh và thận trọng. Đừng để gia đình mình rơi vào tình huống nguy hiểm hơn nữa."

Ông Văn Hùng siết chặt tay ông Quang, cảm thấy sự an tâm từ người anh trai quyền lực nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ: "Cảm ơn anh, anh Quang. Em sẽ cẩn thận hơn và làm mọi cách để bảo vệ gia đình. Em rất biết ơn vì anh luôn ở bên, hỗ trợ em lúc khó khăn."

Ông Quang mỉm cười nhẹ, ánh mắt vẫn nghiêm nghị: "Gia đình là quan trọng nhất. Em hãy nhớ điều đó. Anh sẽ sắp xếp để theo dõi tình hình và báo cáo cho em nếu phát hiện điều gì khả nghi. Em cũng nên đề cao cảnh giác, đừng để bất kỳ ai có cơ hội làm hại gia đình mình."

Sau khi ông Nguyễn Minh Quang rời đi, không khí trong nhà Gia Hào vẫn còn đọng lại sự ấm áp và kính trọng. Gia Hào nằm trên giường, nhìn theo bóng dáng bác mình qua cửa sổ, lòng tràn ngập cảm xúc.

Gia Hân thấy Gia Hào có vẻ trầm ngâm, liền hỏi: "Anh Hào, anh có vẻ tiếc nuối gì sao?"

Gia Hào thở dài nhẹ, nở nụ cười buồn bã: "Anh chỉ ước có nhiều thời gian hơn để trò chuyện với bác Quang. Bác là người mà anh luôn thần tượng và tôn trọng nhất.”

Gia Hân ngồi xuống bên cạnh anh trai, nắm lấy tay anh: "Em hiểu mà. Bác Quang thực sự là một người tuyệt vời. Mỗi lần gặp bác, em cũng cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ bác."

Gia Hào gật đầu, ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ: "Anh luôn cảm thấy bác là tấm gương sáng để noi theo. Bác không chỉ là một người quyền uy, mà còn là người luôn giữ vững đạo đức và liêm chính trong mọi hoàn cảnh. Anh mong rằng mình có thể học hỏi được từ bác, không chỉ trong công việc mà còn trong cách sống."